Mật Thám Nương Tử

Chương 51 : Thuận lợi

Chưa đầy hai canh giờ, Viên Li đã trở lại  Phó Lệnh Nguyệt ở trên lầu của trà lâu cảnh giác nhìn chung quanh hắn, không có ai bám đuôi lại thấy Viên Li tay phải đặt ở trước, tay trái ở sau, thần sắc vui vẻ. Nàng mới an tâm thở phào một hơi, rời khỏi trà lâu đi gặp hắn ‘Công tử, đã gặp Hoàng thượng?” nàng không nhịn được, tò mò hỏi Tâm tình của Viên Li rất tốt, khóe môi nhếch lên “tất cả đều rất thuận lợi” Phó Lệnh Nguyệt cảm giác hắn lúc này giống tiểu nhân đắc chí, chẳng lẽ hắn tính kế người khác? “Có việc gì vui sao?” nàng xích lại gần ‘công tử nói nghe đi” Viên Li cũng đang có ý này, lập tức hưng phấn nói. Lần này hắn đến kinh thành, dùng danh nghĩa Trăn vương Lý Thành Khí ban ơn, tự mình dâng tấu chương lên cho Hoàng thượng. Điều trần đại ý là nhờ có sự phù hộ của Hoàng thượng, sự lãnh đạo anh minh của Trăn vương gia, Tả quân phủ đã thuận lợi dẹp yên nghịch đảng. Mặc dù chiến sự vô cùng gian nan, hiểm trở nhưng cuối cùng quân triều đại diện cho chính nghĩa cũng đã dành được thắng lợi. Hoàng thượng nghe xong, long tâm đại duyệt, nhất là khi biết Viên Li ngàn dặm bôn ba về kinh báo tin vui còn chưa về nhà, tán thưởng không thôi. Vì thân phận thế tử các phủ Đô đốc đặc thù, không thể ban vàng tước, liền thưởng cho vàng bạc châu báu, bảo mã danh kiếm. Nhưng Viên Li lại ở trên triều từ chối, chỉ xin được nghỉ mấy ngày để trở về Tả quân phủ, đoàn tụ cùng gia đình, tẫn hiếu với song thân… Đến giờ Phó Lệnh Nguyệt mới hiểu được mục đích thật sự của Viên Li. Hắn là đang trốn Lý Thành Khí, núp trong Tả quân phủ để né tránh nhiệm vụ chinh phạt Kiền giáo. Trung Quân phủ và hoàng gia đã kết làm thông gia, Hậu Quân phủ chỉ có một mình Tạ Bình An, không cần nghĩ cũng biết nhiệm vụ bình loạn Kiền giáo như củ khoai lang nóng bỏng tay kia chắc chắn sẽ rơi vào tay thế tử Viên Li vừa lập chiến công. Tiếc là Hoàng thượng không có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ. Hơn nữa việc Vương Đạo Đức chết cũng không đáng để Lý Thành Khí vận dụng thần ưng đại nội truyền tin tức. Chỉ không biết Thôi án sát viết thế nào mà sinh động vô cùng. Hoàng thượng không biết ở Kiến Dương cách xa ngàn dặm đã xảy ra chuyện gì, tán thưởng ‘Viên Li trung hiếu lưỡng toàn, lòng trẫm rất an ủi. Chuẩn” lập tức hạ thánh chỉ cho về Tả quân phủ. “Công tử…” Lệnh Nguyệt lại hỏi ‘khí sắc của Hoàng thượng thế nào?” Không ngờ Viên Li liền biến sắc, nhanh chóng nhìn chung quanh một lượt, mặt lạnh hung hăng trừng nàng một cái, gầm nhẹ “họa từ miệng mà ra, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa” “Dạ, dạ..”Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng nhận sai, toàn thân toát mồ hôi lạnh Tả quân Đô đốc phủ nằm ở cuối phố Hoa Mậu về phía tây bắc của kinh thành. Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng gặp được Viên đô đốc nổi tiếng trên chiến trường năm xưa, có điều là gặp hắn trên giường bệnh. Xem ra hắn bệnh không nhẹ, nói vài câu đã thở không ra hơi. Thậm chí nàng còn nghĩ, không biết lão gia tử này có sống tới sang năm không, vậy chẳng phải lúc đó Viên Li sẽ tập tước sao? Cũng lúc này, nàng gặp được Viên nhị công tử Viên Đan. Viên Đan diện mạo hiên ngang, không có phong thần tuấn lãng như Viên Li mà khí thế sang sảng. Nghe nói hắn từ nhỏ theo Viên đô đốc lớn lên ở quân doanh, tinh thông binh pháp, nắm rõ quân cơ, ra vào không rời, giống thế tử còn hơn thế tử. Phó Lệnh Nguyệt nhìn cảnh tượng hai huynh đệ gặp nhau, đột nhiên nhiên nhớ tới lời Hoa Thác nói Viên Li sống không thọ. Có lẽ Viên đô đốc đã sớm biết điều này nên từ nhỏ cố ý bồi dưỡng Viên Đan Đáng thương cho Viên Li, hắn vùng vẫy cái gì chứ? Ngay cả cha hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, hắn còn không chịu nhận mệnh. Quyền thế thực sự là hại người. Nàng nhìn Viên Li đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng cảm khái vô cùng. Trò chuyện một lát, Viên Li đi đến hậu đường, đương nhiên là để bái kiến Viên phu nhân. Cũng vì thế Phó Lệnh Nguyệt gặp lại đại nha hoàn thông phòng Liễu Dung khiến nàng khó chịu. Viên phu nhân biết Phó Lệnh Nguyệt là người của triều đình, nên thái độ đối với nàng ôn hòa mà xa cách. Viên phu nhân luôn miệng than thở Viên Li gầy, trách hắn không để Dung nha đầu ở lại thêm mấy ngày, lại nói hắn đã qua nhược quán, cũng nên thành thân. Không biết vì sao nhưng Phó Lệnh Nguyệt càng nghe càng không vui, khó khăn nhịn được tới lúc Viên phu nhân rời đi thì cơn tức của nàng cũng sắp bạo phát “Nhìn sắc mặt của ngươi kìa, làm như có ai đó thiếu ngươi tám trăm lượng không bằng” Viên Li quay về phòng của mình, trêu chọc nàng Phó Lệnh Nguyệt đang định trả lời thì thấy Liễu Dung đắc ý đi vào, làm như chủ nhân mà mỉm cười với nàng, thuần thục thu dọn. Phó Lệnh Nguyệt phụng phịu chắp tay nói ‘công tử nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo từ’ nói xong nhanh chóng rời đi. Nơi này vốn không phải là chỗ của nàng, nàng đột nhiên hoài niệm Kiến Dương.  Mồng năm tháng tám, Trăn vương Lý Thành Khí hồi kinh Viên Li vì có thánh chỉ nên không cần xuất môn nghênh đón, tuy vậy tin tức từ bên ngoài truyền vào cũng đủ để hắn biết hướng gió của triều đình Đầu tiên, Hoàng thượng ban hành cung xa hoa gần hoàng thành cho Trăn vương lập phủ, diện tích nơi này lớn gấp hai Đông cung. Thứ hai là tuyên chỉ cho Trăn vương chủ trì kỳ thi Hương Hai đạo thánh chỉ được ban ra, quan to quý nhân trong kinh thành đều nhận ra Lý Thành Khí là thánh quyến có thêm, mà trên phố phường lại có lời đồn Trăn vương Lý Thành Khí rất giống Hoàng hậu nương nương đã mất. Đó chính là mẫu thân của Vân Mộng công chúa, chẳng lẽ hắn là nhi tử của Bạch hoàng hậu? Lời đồn lặng lẽ lan truyền khắp kinh thành nhưng đã một thời gian qua đi cũng không thấy ai đứng ra dập tắt tin đồng, ngay cả Hiền phi ở trong thâm cung cũng không có động tĩnh. Đông cung và Tây cung đều mặc Trăn vương thăng quan phát tài, còn bọn họ lại án binh bất động. Triều đình vốn nặng nề, nhất thời giống như có một con vịt rớt xuống cái giếng sâu, chúng đại thần rốt cuộc cũng có chuyện để tám, bàn tán không thôi. Cho đến ngày mười tháng tám, sau khi kỳ thi Hương bắt đầu, mới có một chuyện khác để mọi người chuyển đề tài bàn luận Kết quả kỳ thi Hương chưa có nhưng mọi người đều đồn rằng Trạng Nguyên của kỳ này chính là nhị công tử Phương Diệu Tổ của Trung Quân Đô đốc phủ Đệ nhất tài tử kinh thành Phương Diệu Tổ thế nhưng lại không cần danh hiệu Trạng Nguyên Phó Lệnh Nguyệt nghe mà kinh hãi, nàng hỏi người bên ngoài, đều nói là phố phường đồn đãi thái quá, nàng cũng không là vô căn cứ nhưng không thể xác định được Phương Diệu Tổ rốt cuộc là muốn làm gì. Nghĩ không thông, nàng quyết định tìm tới Viên Li, dù sao hắn cũng là thế tử, chắc chắn sẽ có tai mắt ở kinh thành. Vì thế nàng nhanh chóng đi đến Đông viện, nơi Viên Li ở Từ x, nàng đã thấy Phúc Quý nhàn nhã đi dạo trước cửa viện, giống như Viên Li không có ở trong phòng, liền hỏi ‘Đại công tử đâu?” “Phó đại nhân” người của Tả Quân Đô đốc phủ đều biết nàng là do triều đình phái đến làm giám quan, vì thế Phúc Quý vội cười đáp ‘Đại công tử mới bị Nhị công tử gọi đi gấp, ngài đợi hay là?” “Vậy ta đi đây” Phó Lệnh Nguyệt có chút thất vọng. Nàng đi được một đoạn, đột nhiên nghĩ tới có thể hỏi Viên Đan hoặc là nàng có thể chờ ở trong phòng của Viên Li.Về phần Liễu Dung thì coi như không thấy là được, dù sao nữ nhân kia cũng chỉ để bài trí mà thôi. Vì thế nàng liền quay trở lại Đông viện Lúc này không thấy bóng dang của Phúc Quý. Phó Lệnh Nguyệt kiễng chân nhìn, lại thấy hắn đứng bên cạnh tường phía tây, nàng tính gọi hắn nhưng nhìn cửa phòng, đột nhiên lại thay đổi ý định. Không có ai ngăn cản, nàng trực tiếp đi vào thôi, cũng không cần phải thông báo với hạ nhân. Trong phòng không  có ai, nha hoàn hay tiểu đồng cũng không. Phó Lệnh Nguyệt đảo mắt nhìn một vòng, thong thả đi vào. Ở phía sau phòng ngủ có một căn phòng nhỏ được đóng kín, nàng tò mò nhìn thử, thấy bên trong chất một đống đá lớn nhỏ không đồng dạng, còn có bút, mực…Phó Lệnh Nguyệt rất ngạc nhiên, Viên Li không tinh thông văn thư, dùng mấy thứ này để làm gì? nàng vội đi vào, thấy ngoài những thứ này còn có một ít dây thừng nhỏ, đao, vải thô, bản gỗ, bản in ấn, tông trửu, thác bao, ấn quy…Nàng nhớ từng thấy những thứ này ở Triệu gia đại viện, hình như dùng để khắc dấu ấn Viên Li muốn khắc dấu? Nàng cẩn thận quan sát, phát hiện nơi này có đủ tất cả, còn có chu sa, mực đóng dấu… Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm của Viên Li ‘có người đến đây sao?” “Phó đại nhân có tới nhưng tiểu nhân nói ngài ở chỗ Nhị công tử nên nàng đã rời đi” Phú Quý lưu loát đáp “Canh cửa, nếu nàng lại đến thì nói ta chưa về’ Viên Li thấp giọng phân phó Phó Lệnh Nguyệt có cảm giác Viên Li có chuyện muốn giấu nàng, lập tức ném ấn thạch trong tay, đảo mắt nhìn quanh, không có chỗ trốn, đành phải chui vào khoảng trống sau án thư. Từ chỗ này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng bước chân của người tới. Không phải một mà là hai người, ngoài Viên Li, có lẽ còn có một nữ nhân. Hai người mở cửa đi vào, Phó Lệnh Nguyệt cảm giác được bọn họ thân mật nhưng cả hai vẫn im lặng không nói gì “Ủy khuất ngươi…” hồi lâu mới nghe Viên Li lên tiếng