Manh Phi Đãi Gả
Chương 67
Edit: Boringrain
“Đến lúc đó huynh khắc biết!” Thủy Băng Tuyền thờ ơ giương mày, con ngươi lưu chuyển động lòng người, môi đỏ mọng mấp máy đượm phong tình khiến ánh mắt Giang Dĩ Bác càng thêm sâu thẳm, khóe môi nhếch cười đầy thâm ý.
Thủy Băng Tuyền đờ người, hắn dám dùng nhãn thần u tối ấy đùa bỡn nàng?…
“Biết vậy được rồi, huynh cũng lo gấp rút chuẩn bị đi!” Thủy Băng Tuyền thong thả đứng dậy, lộ ra cái bụng đã căng tròn năm tháng, đập vào mắt Giang Dĩ Bác khiến lòng hắn càng thêm xuyến xao, dao động, bởi từ nơi đáy mắt nàng, hắn thấy tình yêu thương nồng đượm, tình mẹ yêu con tha thiết mong chờ!
Thiên Kỳ Thành
Giữa một thiên đường rộng lớn đầy ắp mai vàng, có những bông đã hơi hé mở, có những nụ e lệ khép mình, cũng có những cánh hoa chập chờn đón gió, thả mình đung đưa, hương mai thanh mát nhẹ thoảng, vờn quanh chóp mũi…
Mai khoe sắc thắm, ý cảnh khôn cùng, khiến lòng người lưu luyến không nỡ dời chân. Nhưng tiếc thay, Phong Cô Tình lúc này chẳng tâm trí đâu mà thưởng ngoạn.
Hắn vận bộ y bào đen tuyền, phóng mắt ra xa lạnh băng chằm chằm nhìn hai người bị treo lơ lửng trên cây. Phái đi Chiến Nhất và thập đại sát thủ điều tra Trầm gia cùng Độc cốc, loạng quạng thế nào lại có hai người bị bắt tại mai lâm này…
“Phong Cô Tình xin được yết kiến Trầm thiếu chủ.” Giọng nói hắn lãnh liệt vang vọng khắp rừng mai. Trước đã dặn kỹ càng không được đến quá gần Trầm gia, hai kẻ này nghe không chịu để trong lòng, khiến hắn phải thân chinh đến nhận người. Thoát khỏi đây chờ chúng vẫn là tử lộ, nhưng sống chết thế nào là chuyện của Vô Tình Các, còn hôm nay, hắn nhất định phải cứu được người đi.
“Phong các chủ, người Vô Tình Các tùy tiện xông vào Trầm gia, phạm điều cấm kỵ, còn làm càng vào tận mai lâm. Muốn đưa người đi, xin các chủ cho lời giải thích rõ ràng!” Giọng nữ thanh thúy vọng từ mai lâm, theo đó là bóng hồng thướt tha đáp xuống.
Nữ tử này thoạt trông thông minh lanh lợi, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, váy mỏng cánh hồng, tóc đen tết bím, đầu cài hoa mai.
Nàng tiến tới trước mặt Phong Cô Tình, đoạn chắp tay thi lễ: “Tiểu tỳ Hương Mai, thỉnh Phong các chủ cho lời giải thích!”
Phong Cô Tình dõi mắt vào rừng mai, rồi mới quay qua nhìn người trước mắt, lạnh băng cất tiếng: “Trầm thiếu chủ cao ngạo thật đấy, Phong mỗ đã tới còn không muốn tiếp ư?”
“Thiếu chủ quả thực đang luyện công không thể đón tiếp chu đáo, xin Các chủ lượng thứ!” Giọng nói dịu nhẹ, ôn hòa chẳng chút phập phồng lên xuống, thần thái bình tĩnh khó mà nghi ngờ lời nàng nói!
“Vô Tình Các đến điều tra quan hệ giữa Trầm thiếu chủ, Giang Dĩ Bác và Diệp Khinh!” Phong Cô Tình nhàn nhạt trả lời, Hương Mai gật đầu thỏa mãn.
“Tiểu tỳ rõ rồi, xin các chủ đợi một lát!” Phúc thân thi lễ lần nữa, rồi nàng phi thân trở lại rừng mai!
……
“Phong Các chủ, người, người có thể dẫn đi, nhưng võ công phải phế bỏ. Bằng không, e nhân sĩ võ lâm lại lấy đó làm may đến quấy rầy sự thanh tĩnh của Trầm gia.” Hương Mai thần sắc trầm ổn, nói lời nhẹ nhàng!
Ánh mắt Phong Cô Tình chợt lóe mũi băng hàn lãnh, chớp mắt vẻ mặt trở nên kinh khủng hệt quỷ ma.
“Trầm thiếu chủ được nước lấn tới đấy ư?” Hắn xem Vô Tình Các là gì?
Hương Mai lại dịu dàng thi lễ, nhưng giọng nói hàm chứa khí thế cứng cỏi: “Các chủ đã tự đến giải thích, thiếu chủ nhà ta cũng không truy cứu động cơ, nhưng hai kẻ tự tiện xâm phạm Trầm gia quyết phải trả giá.”
Khóe môi nhếch cao, Phong Cô Tình vung tay, thân người lóe lên rồi bay lên bảy thước vào tận rừng mai, vận lực, giải bỏ phong tỏa kinh mạch cho hai người bị treo lơ lửng…
Hương Mai biến sắc, vội phi người lao vào rừng mai! Nhưng đáng tiếc, khinh công của nàng không bì được với Phong Cô Tình. Nàng vào tới nơi, Phong Cô Tình đã thong thả cứu được người. Mà hai người kia, vốn là cao thủ trong Vô Tình Các, được Phong Cô Tình giúp đỡ, cũng nhanh chóng khôi phục công lực…
Thấy vậy, gương mặt thanh tú của Hương Mai liền tái đi, quát lên một tiếng rồi xông tới trước! Hương Mai động thủ, Phong Cô Tình phi thân lùi xa vài dặm, trường sam đen tuyền tung bay giữa trời đầy mai, nhìn gương mặt giận dữ của Hương Mai ung dung nói: “Phong mỗ không muốn đối địch với Trầm gia, không có nghĩa là sợ hãi Trầm gia, yêu cầu của các ngươi, xin lỗi, không thể nghe theo. Cáo từ!”
Nhưng ngay lúc hai tên thuộc hạ phi thân tính chạy, một tiếng đàn ngân lên tựa chọc thủng màng tai, rồi hóa thành luồng khí sắc bén đánh vào họ. Hoảng hốt né tránh, đáng tiếc vẫn không kịp, đành bất lực ngã xuống…
Phong Cô Tình liếc nhìn hai gã thuộc hạ, liền biết bọn họ đã thành phế nhân! Hai tròng mắt trừng trừng nhìn vào rừng mai, sắc bén đến ghê người. Thần sắc hung ác, sát khi bừng bừng, hắn phi thân lên, uy mãnh tiến về phía tiếng đàn…
Hương Mai hốt hoảng, liều mình xông ra trước ngăn cản, nhưng Phong Cô Tình không thương tiếc phất tay chưởng lực, nàng lập tức bị văng ra xa, hộc một mảng máu tươi lênh láng trên đất, xem chừng bị thương không nhẹ!
Băng qua rừng mai, gặp một mảnh sân im ắng, trong có ngôi nhà gỗ lịch sự tao nhã, tiếng đàn lượn quanh du dương réo rắt.
Phong Cô Tình chẳng thèm đề tiếng, đã vội vận khí vào tay, tung chưởng đánh vào căn nhà gỗ, khí lực mạnh mẽ như núi lở sông trào, nhưng dường như bị một bức tường vô hình ngăn trở…
Tiếng đàn réo rắt không ngừng, chừng như những ngón tay đang lướt nhanh trên huyền cầm, mang theo luồng kình lực dời non lấp bể nghênh tiếp đối phương.
Nhạc đàn êm tai, lòng người say đắm…
Khắc này, cả không gian lẫn thời gian như đọng lại, vạn vật xung quanh im ắng tựa bị rút cạn sinh mệnh! Chỉ có nội lực giao phong, tranh cường…
Chẳng biết qua bao lâu, Phong Cô tình vung tay dốc sức, bên trong nhà gỗ, đàn réo cao âm, tựa gió núi thét gào, u tối thê lương. Đôi bên giao đấu như gió cuốn mây vần, trời đất điên đảo, cây hoa đổ rạp.
Cảnh tượng này, khiến người ta phải hãi hùng…
Tiếng đàn trầm lại, Phong Cô Tình lùi sau hai bước trụ vững, sắc mặt tái nhợt, sằng giọng: “Thảo nào cầm công có thể danh chấn thiên hạ! Hôm nay Phong mỗ đã được lĩnh giáo.”
“Vô Tình Các độc bộ giang hồ, Phong các chủ quả không tầm thường!” Giọng nói trong trẻo như trăng ngần, lạnh lùng tựa tuyết trắng nương theo tiếng đàn truyền ra!
Đôi mắt băng hàn lóe sáng, Phong Cô Tình cất bước xoay người, thoáng cái mất dạng.
Đáp lại hắn vẫn cứ là tiếng đàn êm ái nhẹ bay…
Bình thản, du dương tựa như vừa rồi chẳng có gì phát sinh.
…
“Phế vật!” Phong Cô Tình lãnh khốc trông xuống hai gã thuộc hạ quỳ gối trên đất, giọng điệu rét căm khiến bọn họ kinh hãi! Lúc đó nghe thấy tiếng đàn mới thử tới xem, những tưởng hậu viện hẻo lánh chẳng ai lai vãng, nào ngờ lại đến đúng chỗ của thiếu chủ Trầm gia! Vừa tới gần, cả hai đã bị đàn âm phong bế nội lực…
“Xin chủ tử trách tội!” Chiến Nhất quỳ xuống đất, thỉnh tội. Hắn an bài bọn họ đi dò xét thực hư, đã căn dặn hết lời không được tới gần chủ viện Trầm gia. Không ngờ hai tên này một mạch chạy tới đó, còn đúng sân của thiếu chủ Trầm gia, đúng là tận số!
“Cút ra ngoài!” Phong Cô Tình sắc mặt âm trầm khó coi. Xem ra Trầm Nguyện Chi đã luyện tới tuyệt đỉnh cầm công! Lần giao đấu này khiến hắn nhớ tới Giang Dĩ Bác, nếu đôi bên cùng dùng hết sức, hẳn sẽ giữ thế cân bằng.
Nếu hai người đó liên thủ, hắn cầm chắc thất bại. Còn một đấu một, chỉ tổ lưỡng bại câu thương (đôi bên cùng bị thương)
Nghĩ đến đó, mắt hắn đã hóa thành hàn khí lãnh lẽo! Trầm Nguyệt Chi và Giang Dĩ Bác rốt cuộc là bạn hay thù? Còn Diệp Khinh là thế nào?…
Nhìn sắc mặt chủ tử u ám tối tăm, hai người Chiến Nhất, Chiến Nhị càng không dám thở mạnh, cúi gằm đầu như tượng đá!
“Chiến Nhị, bán tin tức Giang Dĩ Bác cho Trầm gia và Độc cốc.” Suy nghĩ nửa ngày, Phong cô Tình đột nhiên lên tiếng.
“Dạ.”
……….
Bắc vương phủ
Thủy Băng Tuyền nhướng mày dừng bút, một sáng kiến bỗng nảy lên trong đầu…
Đêm thanh lãnh, trận đại tuyết hôm qua đến nay vẫn còn dư âm…
“Tiểu thư, nghỉ ngơi sớm thôi ạ!” Hương Hàn thấy Thủy Băng Tuyền cặm cụi làm việc ở phòng ngoài, liền lên tiếng nhắc nhở.
Thủy Băng Tuyền tiện đà gật đầu buông bút, đỡ thắt lưng đứng dậy, bây giờ đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn, mang thai quả là khổ.
………….
Đêm vắng lặng như tờ, Thủy Băng Tuyền giật mình tỉnh giấc, lại thấy Giang Dĩ Bác ngồi bên giường chăm chú nhìn nàng!
“Giang Dĩ Bác, huynh đêm nào cũng lén lút đến đi phòng ta, không sợ tổn hai thanh danh một đời ư?” Thủy Băng Tuyền biếng nhác tựa giường, hờn giận nói kháy. Dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn nàng, tới người chết cũng thấy nhột nữa là!
“Ha ha, không phải lén lút, ta đến quang minh chính đại mà!” Hắn cười dài vô sỉ đáp.
Thủy Băng Tuyền liếc mắt khinh thường, lại làm lơ nhắm mắt ngủ tiếp. Dù gì cũng đã quen với việc bị hắn làm thức giấc, chẳng mấy chốc sẽ ngủ lại ngay thôi.
Giang Dĩ Bác thấy Thủy Băng Tuyền nhắm mắt không đáp, dịu dàng nói: “Lại đánh thức nàng rồi, mau ngủ tiếp đi!” Chỉ cần được nhìn nàng như bây giờ, hắn đã thỏa mãn lắm rồi!
Thủy Băng Tuyền thực sự mệt rã rời, cứ thản nhiên nhắm mắt, không thèm để tâm đến tình trạng giữa nàng và hắn! Trước khi vào mộng đẹp, trong đầu bỗng nảy ra một vấn đề: có phải họ đang yêu đương vụng trộm không nhỉ?
Giang Dĩ Bác nghe tiếng hít thở đều đều, biết nàng đã say ngủ, ngón tay nhẹ vuốt lên hàng mày, hỏi khẽ, Tuyền Nhi, bao giờ nàng mới chịu gả cho ta?
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
16 chương
68 chương
45 chương
332 chương
4 chương
107 chương