Edit: Boringrain Nam Vương thành thạo mở ống trúc, hững hờ lướt qua nội dung bên trong, mắt bỗng hóa lạnh… Hắn híp mắt, chằm chằm dán chặt vào hàng chữ: Bắc vương phi đợi xem thành ý của Vương gia! Vết nhăn trên trán đắp bồi lên cao. Nữ nhân này thực có năng lực hơn người? Hay chăng Giang Dĩ Bác sau lưng bày mưu tính kế? Lại nghĩ Cung Thác dùng hai chữ ‘ẩn số’ để hình dung nàng ta, đủ thấy cũng chẳng phải hạng khuê nữ tầm thường! Chí ít… nàng ta có thể khiến Thất hoàng đệ cam tâm tình nguyện, hai tay dâng cả Bắc cảnh… Vốn là vị hôn thê của hoàng thượng, bỗng chốc hóa thành em dâu. Nếu nói nàng ta không phải là mật thám, thật khó ai tin, nhưng nếu nói nàng ta là mật thám, thì chuyện mang thai giải thích thế nào đây? Phức tạp hệt mớ bòng bong. Nàng ta nay biết hắn thò chân động tay, can thiệp Bắc cảnh thì sẽ đáp trả ra sao, nói ra lời lại muốn ám chỉ gì? Nam Vương vươn thân người to lớn đứng dậy, tiến tới trước thư án, cúi đầu trầm tư một hồi mới đặt bút viết liến thoắng… “Hồi âm đến Bắc cảnh!” “Dạ” Người đưa tin nãy giờ khom lưng đúng mực trong thư phòng, lúc này nhận được chỉ thị mới cung kính lui ra! Nhìn cửa thư phòng từ từ khép lại, ánh mắt hắn cũng trầm lặng suy tư. Cung Thác nói Thủy Băng Tuyền là một ‘ẩn số’ bí ẩn, nhưng với hắn Bắc cảnh mới là thách thức lớn lao. Nhưng người kia không những phá hủy mọi kế hoạch hắn dày công xây đắp, lại mò ra được hắn giấu mặt sau lưng… … Thủy Băng Tuyền lạnh mắt đánh giá ba người thẳng đứng trong đại sảnh. Nam tử bên trái chạc ngoại tứ tuần, vóc dáng cao lớn, thô lỗ, râu quai nón xùm xuề che cả nửa mặt, ngó vào vừa hoang dại, vừa dữ tợn dọa người. Nhưng nhìn kỹ liền thấy, trong đôi mắt y là sự ngay thẳng thật thà, chất phát. Nam tử đứng giữa thoạt trông nhã nhặn, nói thêm thanh tú cũng chẳng sai, đoán chừng tuổi tác trên dưới hai mươi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thủy Băng Tuyền, phảng phất khí thế vô hình. Gã còn lại trông như thiếu niên choai choai mới lớn, nhưng vừa nhìn liền biết là một thiếu nữ giả trang. Dù ăn vận, dáng dấp có giống nam nhi tới đâu, cũng không che nỗi nùng mi hạnh nhãn (mắt hạnh mi dày), toàn thân toát lên vẻ cảnh giác. “Các ngươi được đưa tới đây, hẳn cũng biết mình phải gửi thân chốn nào rồi nhỉ? Nhưng Bản vương phi vẫn muốn nhắc lại, đây chính là Bắc vương phủ, Bắc vương phủ của Bắc cảnh. Bây giờ, từ trái sang phải, tự giới thiệu tên họ, quê quán, bao tuổi, vợ con cha mẹ, sinh kế ra sao.” Thủy Băng Tuyền thong thả nói. Ba người thoáng chốc mặt xanh mặt đỏ, cúi gằm mặt không nhìn Thủy Băng Tuyền nữa. Hắn tử cao lớn, mặt mày dữ tợn chuyển sang gãi đầu bứt tai, trông như gặp đại nạn tới nơi, khó khăn mở miệng: “Tiểu nhân là Vương Hữu Phú, người ở Vương gia trấn, Phi Ưng thành, năm nay bốn mươi hai tuổi, vẫn chưa cưới thê tử, làm pháo kiếm sống.” Nam tử nhã nhặn chắp tay tiếp lời: “Tại hạ Dư Văn Thanh, người ở Tây cảnh, hai mươi ba tuổi, có nghề làm pháo gia truyền. Ba năm trước cưới thê tử, nhưng không may thê tử bất hạnh qua đời đã nửa năm.’ “Ta… tại hạ Lâm Bảo, người Lâm Thiên Thành, năm nay mười lăm tuổi, tổ nghiệp kinh doanh pháo, vẫn chưa cưới vợ!” Người cuối cùng ấp úng trả lời. Mọi tư liệu về ba người, Thủy Băng Tuyền đều đã xem qua. Vương Hữu Phú tư doanh tự chế, tâm tính thiện lương, thành ra bán nhiều lời ít, kết quả không tự nuôi nổi mình. Dư Văn Thanh vì chữa bệnh cho thê tử, cầm cố cửa hàng. Lâm Bảo sinh trong gia đình tổ nghiệp làm pháo, bởi con thứ xuất (con vợ lẽ) chẳng chút địa vị. “Chỉ đồng trộn với than đen, đồng thời sử dụng sợi dây dài bệnh thành chuỗi, làm ra pháo, chắc ba người các ngươi đều biết?” Thủy Băng Tuyền lại hững hờ lên tiếng. Người ở đây gọi lưu huỳnh là than đen, mà lưu huỳnh không dễ chi khai thác, ít người được gặp qua, nên pháo làm ra hiếm quý vô cùng, nhà bình thường gặp dịp lễ tết cũng chẳng ai dám dùng! Nàng chú ý đến cũng nhờ đợt khai trương Từ Tể Đường lần trước, vài dây pháo mà đắt đến nàng cũng phải nổ đom đóm mắt! Ấy vậy mà số trời run rủi sao cho nàng đào được hóa thạch lưu huỳnh, cũng hên là chưa qua tinh luyện thì chẳng ai ngờ nổi, nên nàng mới ẵm trọn mà chẳng ai hay. “Dạ phải.” Người trả lời chính là Lâm Bảo. “Bản vương phi tin tưởng mắt nhìn người của Cao tiên sinh, định tin dùng các ngươi, đây là khế ước, thời hạn chung thân, có bằng lòng ký không?” Thủy Băng Tuyền cầm mấy tờ giấy, huơ huơ lên cao, nhàn nhạt nói. Ba người họ lại cúi đầu ra chìu suy tư… “Tiểu nhân bằng lòng!” Chỉ cần có cái bỏ miệng, Vương Hữu Phú hắn đã thỏa mãn lắm rồi. Cái tâm tư đơn thuần ấy hiện rõ mồn một trên mặt y, chẳng khó nhận ra. “Xin hỏi hạn định chung thân, phải chăng là khế ước bán mình?” Dư Văn Thanh ngẩng đầu thắc mắc. “Đúng vậy, đặt bút ký xuống, cả đời này chỉ có thể làm việc cho ta.” Thủy Băng Tuyền liếc mắt nhìn ba người, thần sắc lạnh nhạt, chẳng ác hung dữ tợn cũng chẳng nhân hậu, hiền lành. Đáy mắt phẳng lặng tựa nước hồ, lại chứa loại quyền uy vô hình khiến người khiếp sợ, không dám đối diện thẳng nhìn. Ba người họ tự vấn lòng, thật muốn bán mạng cho người? “Nếu không muốn, ta sẵn lòng cấp bạc, giúp các ngươi hồi hương về nhà.” Thủy Băng Tuyền chêm thêm. Dư Văn Thanh trầm tư nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, thấp giọng quyết định: “Tại hạ đồng ý!” Dù sao bây giờ hắn một thân một mình, chẳng còn vướng bận… Nghe Dư Văn Thanh đồng ý, Lâm Bảo tựa sợ lạc lõng liền theo sát nói: “Ta cũng ký, ta theo Dư đại ca!” “Vậy tiểu nhân càng không cần đắn đo, cũng đồng ý!” Vương Hữu Phú lại gãi gãi đầu, cứng ngắc nói. Mắt phượng tinh anh thoáng ý cười khó thấy, cả ba người đáp ứng mà chẳng hỏi lợi lộc gì ư? “Đồng ý, các ngươi sẽ trở thành con dân Bắc cảnh, một gian nhà ở, tháng năm mươi lượng, nửa năm tăng lương một lần. Nếu làm việc chăm chỉ, lợi lộc không ít. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, là trung thành, tuyệt đối trung thành…” Thủy Băng Tuyền làm lơ vẻ líu lưỡi cứng họng của ba người, nhãn nhã nói tiếp: “Các ngươi cân nhắc đáp ứng nổi yêu cầu của ta chăng, rồi ký chẳng muộn!” Ngữ khí bất biến, giọng điệu cao thấp đều đều, chẳng hiểu sao khiến ba người rùng mình kính sợ! Trong số họ, Dư Văn Thanh hoàn hồn trước cả, nhưng bụng dạ vẫn reo hò vui sướng, có nhà, còn có tiền… Quả là vận may trên trời rơi xuống! Năm mươi lạng bạc có thể cho một gia đình bình thường no đủ cả năm ấy chứ! “Dư Văn Thanh nguyện dốc sức vì Vương phi!” “Ta cũng vậy!” Lâm Bảo không cam lòng tụt hậu, luôn nối gót theo Dư Văn Thanh không rời. “Ta cũng vậy!” Vương Hữu Phú kích động tiếp lời. Năm mươi lượng, một năm hắn cũng kiếm không nổi chừng ấy! “Được rồi, lui cả đi, trước cứ tạm ở phủ nha, đợi ta phân phó sau.” Thủy Băng Tuyền từ tốn đứng dậy, xoa bụng tự nhủ: ngồi lâu rồi cũng nên vận động chút, phải không, nhóc con! Kinh thành Trong đại sảnh Giang gia, Giang lão phu nhân uy nghi an tọa bên trái ghế chủ vị, hé mắt đánh giá Giang Dĩ Bác, rồi dợm hỏi: “Dĩ Bác, mấy tháng nay cháu đều ở Bắc cảnh sao?” Giang gia là thế gia vị tôn ở kinh thành, chủ sự không lo ở kinh quản việc làm ăn, chạy ra ngoài biền biệt bốn tháng liền, còn ra thể thống gì nữa? “Bà nội, bà không phải ở biệt trang an dưỡng? Sao lại quay về chủ viện?” Giang Dĩ Bác nhếch môi tự tiếu phi tiếu hỏi. “Bà…” Giang lão phu nhân nghẹn lời, lạnh lùng phản bác: “Sao nào? Bà không thể về chủ viện sao?” “Không phải vậy, ngày mai cháu phải trở về Bắc cảnh, nhờ bà trông nom chủ viện và để ý mọi chuyện trong ngoài hộ cháu.” Giang Dĩ Bác nói vẻ thản nhiên, nhưng trong mắt thoáng tia sắc nhọn. Thế gia thì sao? Lẽ nào nhất định phải chôn chân kinh thành ư? “Ngay mai lại đi?” Giang lão phu nhân nghe Giang Dĩ Bác nói xong lập tức sầm mặt, nheo mắt, tóe ra tia lửa. Bà không phải loại nữ nhân vô tri suốt ngày ru rú chốn khuê phòng, Giang gia có địa vị hôm nay, cũng nhờ một tay bà chèo chống, cháu đích tôn tài giỏi hơn người, bà hài lòng tự hào vô cùng. Nhưng giờ, bà chẳng hiểu nó đang làm quái gì nữa, đành rằng Bắc cảnh thương cơ phát triển, cũng đáng để nó vãng lai không ngừng ư? Hơn nữa, nó nói ‘quay về’, là ‘quay về Bắc cảnh’, chứ không phải ‘đi Bắc cảnh’. Bắc cảnh trong lòng nó ‘nặng’ đến thế sao? Giang Dĩ Bác he hé con ngươi, hàng mi dài rung động, đôi môi duyên dáng câu lên nụ cười sâu: “Dạ!” Giang lão phu nhân nâng chén trà, làm như lơ đễnh hỏi: “Bắc cảnh có thứ gì hấp dẫn cháu vậy?” Đủ khiến đứa cháu dửng dưng hết thảy của bà phải coi trọng? Giang Dĩ Bác khẽ cười: “Bà lầm rồi!” Nàng không phải là ‘thứ gì’, nàng là trân bảo hắn muốn nâng niu, yêu quý cả đời. “Vậy sao? Dĩ Bác, trước giờ bà luôn tin tưởng cháu, chớ khiến bà thất vọng.” Giang lão phu nhân từng lời thâm sâu nhắc nhở. Dáng người khôi ngô cao lớn đứng dậy, ưu nhã đến mê người. Hắn thản nhiên cất bước đi ra, nhàn nhạt để lại một câu: “Bà chỉ cần gắng an dưỡng, chuyện còn lại, bà đừng nhọc tâm!” Đã nhiều ngày không gặp, chẳng biết nàng có nhớ hắn không? Còn hắn mong chờ gặp nàng đến điên rồi… Nhìn theo bóng lưng của hắn, Giang lão phu nhân đành ngậm ngùi ôm một bụng thắc mắc, chẳng hiểu thứ gì khiến đứa cháu quý tử này để tâm đến vậy? Giang gia cây cao bóng cả, tiền tài tựa nước, thêm một Bắc cảnh chẳng nhiều, bớt đi Bắc cảnh chẳng ít, về lý, cần chi vui vẻ, tươi cười thế kia? Đây… Rốt cuộc là chuyện gì? Cùng lúc đó, Hoàng Cung, Ngự thư phòng. Màu vàng tươi biểu trưng cho hoàng gia uy quyền, bởi thế ngự thư phòng bày biện đều là cẩm vàng rực rỡ. Hoàng đế với đôi mắt thâm trầm, khó đoán, chăm chăm nhìn người bên dưới – Vân Tại Viễn! “Không biết hoàng thượng triệu kiến thần có việc chi dạy bảo?” Vân Tại Viễn cung kính cúi đầu, mở miệng. “Giang Dĩ Bác đã trở lại kinh thành ư?” Trữ Thiên Kỳ giọng điệu phức tạp hỏi dò. Ruột gan Vân Tại Viễn dấy lên đủ cả ngũ vị, mặt mày phức tạp, chắp tay đáp: “Dạ!” “Lâu rồi không cùng mọi người các ngươi tề tựu, gặp gỡ, nhớ chuyện cũ, quý giá đến nhường nào!” Trữ Thiên Kỳ trầm ngâm như rơi vào vực sâu ký ức, tình nghĩa kim bằng, đoạn đứt sao chẳng đau? Ngày trước năm người hắn, Dĩ Bác, Tại Viễn, Trữ Hy còn có Quang Duệ, qua lại thân thiết chuyện đùa, giao tình nào cạn. Dẫu thâm tâm mượn sức cậy lực, nhưng cố gắng hợp hòa, thành ý nào vơi, mà giờ đây… Vân Tại Viễn nhếch môi cười khổ, e chẳng còn đường quay lại những ngày xưa! Dĩ Bác, thiếu chút là diệt luôn Vân gia hắn! “Hôm nay trẫm triệu kiến, cốt muốn nghe ý ngươi về Bắc cảnh!” Trữ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tờ bố cáo trong tay, đáy mắt xoẹt qua tia mờ ảo. Bố cáo này mật thám gửi về, nghe đâu dán nhan nhản khắp nơi cả nước! Hắn đọc kỹ mà hứng thú trong lòng, chiêu này quả thông minh khôn khéo! Thiên tai tận diệt, miễn thuế hai năm, tường thành vững chãi, đường sá rộng mở! Quả là thiên đường cho thương nhân lui tới! Vân Tại Viễn cau mày đáp: “Bẩm hoàng thượng, thương nhân khắp thiên hạ hẳn đang sục sôi, nhăm nhe Bắc cảnh.” Theo như hắn biết, nhiều thương gia chẳng chỉ hứng thú suông, người lăm le tiến chân Bắc cảnh e chẳng ít. “Còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?” Trữ Thiên Kỳ lại dò hỏi. Vân Tại Viễn giật mình, sụp mi che mắt, trầm ổn trả lời: “Tại Viễn cũng hiểu, một khi thiên tai diệt tận, đường sá lưu thông, tương lai Bắc cảnh đúng là rộng rãi thênh thang!” Còn một nguyên nhân khiến hắn không thể không đoan chắc ngày phát triển của Bắc cảnh – Giang Dĩ Bác! Vì người đó, hắn nhất định sẽ dốc sức tận tâm! Có đôi khi hắn luôn tự hỏi, cùng lắm chỉ là một nữ nhân, hơn nữa đã là thê tử của người, dẫu tài trí thông minh, nào đáng để Dĩ Bác chấp nhất không buông? Với thân phận và địa vị của hắn ở Thanh Lăng, muốn nữ nhân như nào chẳng được? Cớ chi hạ mình đeo bám một quả phụ đây? Trữ Thiên Kỳ nghe Vân Tại Viễn nói vậy, bèn cười thâm trầm: “Đây cũng là nguyên nhân trẫm triệu ngươi tiến cung.” Vân Tại Viễn ngẩng đầu: “Ý hoàng thượng là?” “Bắc vương phi triêu mộ ngoại thương, Vân gia sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt nói. Vân Tại Viễn ngây ra trong chốc lát, con ngươi thoáng u ám, lại trầm giọng nói: “Tại Viễn đã hiểu!” “Hay lắm, trẫm cũng muốn xem thử, giữa ngươi và Giang Dĩ Bác, rốt cuộc hơn kém thế nào?” Giọng điệu Trữ Thiên Kỳ ôn hòa, bình thản, nhưng ý tứ sâu xa khiến tâm tư Vân Tại Viễn bất giác run lên… Nơi Giang gia đặt chân, Giang Dĩ Bác bước đến, thì Vân gia hắn, Vân Tại Viễn hắn, luôn là kẻ thua cuộc, phải khuất phục dưới trướng người, xưa vậy, nay cũng thế. Vướng bận trong lòng từ nhỏ đã thành nên. Lẽ nào khao khát đánh bại Dĩ Bác quá mạnh mẽ, đến Dĩ Bác nhìn thấu, hoàng thượng cũng thấu? Và phải chăng bởi thế, hoàng thượng mới chọn Vân gia, chọn một Vân Tại Viễn cả đời xem Giang Dĩ Bác là đối thủ? Vậy với La Y, hoàng thượng có bao phần thật tâm? “Tại Viễn hiểu rồi, xin được cáo lui!” “Đi đi, trẫm tin tưởng ngươi!” Hắn nở nụ cười bí hiểm lạnh lùng. Vân Tại Viễn mặt mày phức tạp, chắp tay hành lễ lui ra. Trữ Thiên Kỳ nhìn hắn cung kính mà nhướng mày cười nhạt. ……………. Đệ Nhị lâu. Bên trong sương phòng từng là nơi họ gặp gỡ chuyện trò, Vân Tại Viễn chắp tay trầm ngâm trước cửa sổ, nhìn bao quát phố bên dưới người qua kẻ lại… Chẳng biết, Dĩ Bác đến hay không? Giang Dĩ Bác bình thản tiêu sái tiến vào gian phòng, nhàn nhã rẽ vòng qua cái bàn tròn, ngồi xuống ghế, thân người cao to ưu nhã dựa ra sau, khóe môi nhếch cười, nhưng nụ cười lại chẳng đong đầy đáy mắt: “Không ngờ cũng có ngày ngươi quay lại sương phòng này!” Hắn không quan tâm Vân Tại Viễn thích tranh hơn thua cao thấp, thậm chí nhiều lần nhẫn nhịn khoan tha. Nhưng một lần bội phản, lỡ mất duyên đầu, khiến mộng tình yêu gian truân khốn đốn, chẳng thể thứ tha. Vân Tại Viễn từ tốn ngồi đối diện Giang Dĩ Bác, gương mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ ngại ngần: “Dĩ Bác!” “Ngươi hẹn ta đến, chắc không phải chuyện phiếm chứ?” Con ngươi đen láy sáng tỏ muôn phần. Vân Tại Viễn mỉm cười xót xa: “Quả không gì qua nổi mắt huynh, lúc trước ta từng nói, đầu óc huynh còn nhanh nhạy hơn cả bàn tính!” Vậy sao? Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhưng lòng thấu bao nhiêu khổ. Hắn tính được Vân Tại Viễn đầu nhập Trữ Thiên Kỳ ư? Tính được nàng đem lòng yêu Trữ Thiên Hợp ư? Rồi những chuyện sau đó, hắn tính được ư? “Ta còn chuyện quan trọng, nếu không có gì nói thì xin cáo từ.” Sáng sớm mai hắn vội trở về Bắc cảnh, còn nhiều chuyện bân bịu chưa xong. Chẳng rảnh rang cũng chẳng muốn đối mặt với Vân Tại Viễn lúc này! Giữa bọn họ đã chẳng còn là Giang Dĩ Bác và Vân Tại Viễn của ngày xưa! “Ngày mai ta sẽ đi Bắc thành tham gia buổi đấu thầu tháng sau!” Vân Tại Viễn đăm đăm dò xét sắc mặt Giang Dĩ Bác, nhưng đáng tiếc, chẳng thể dò ra gì. Giang Dĩ Bác bình thản đứng lên, gật đầu chào: “Cáo từ!” Đoạn xoay người ra khỏi sương phòng, con người đen tuyền ánh tia lạnh lẽo, tàn khốc. Trữ Thiên Kỳ rốt cuộc không nhẫn nổi rồi! Vân Tại Viễn tu cạn ly rượu trong tay, Dĩ Bác, chúng ta đã không thể quay lại như trước! …………….. Tháng mười lập đông, gió bấc cuồn cuộn từ phương Bắc tràn về, mang theo hơi sương lạnh giá thấu rét. Thủy Băng Tuyền ngồi trên nhuyễn tháp, lắng nghe tiếng gió ào ạt thét gào, ù ù réo rắt, nhẹ vỗ về bụng đã nhô cao, mới đó, đứa trẻ trong bụng đã đầy năm tháng! “Tiểu thư, trời lạnh lắm, người mau lên giường nằm cho ấm!” Hương Hàn gảy gảy đống than trong lò sưởi, nói. Gió bên ngoài gào thét từng cơn, dẫu trong phòng đã có lò giữ ấm, vẫn thẩm thấu hương lạnh trong từng hơi thở! Thủy Băng Tuyền cười ôn hòa, coi như đáp lời. Mấy ngày nay rảnh rỗi, nàng muốn nói chuyện với cục cưng nhiều hơn. Tuy con không thể lên tiếng, nhưng nàng tin chắc bé con có thể nghe thấy nàng. Tựu như đại ca nói, thai nhi có linh tính! Hương Hàn nhìn tiểu thư tràn đầy nhu tình, cũng vui vẻ theo! “Mới tháng mười đã rét như này, không biết giờ kinh thành ra sao?” Hương Hàn nói xong, cẩn thận dò xét nét mặt của tiểu thư. Thủy Băng Tuyền buông lơi rèm mi, che đậy tâm tình, ngược lại khiến Hương Hàn thở phào nhẹ nhõm! Che giấu nghĩa là bối rối chưa tỏ, chứng minh tiểu thư với Giang công tử đã có quan tâm. Kinh thành? Kinh thành có lạnh như này không? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ! Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành cũng đã nửa tháng… “Vương phi, người ngâm chân, rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ! Bắc Phong lớn vậy, không chừng ngày mai sẽ đổ tuyết!” Thu Nhi co ro bưng nước vào phòng. “Sớm vậy đã có tuyết ư?” Mới tháng mười, trời đã có tuyết? Thủy Băng Tuyền nhíu mày hỏi. “Dạ phải, Bắc cảnh từ cuối thu đã bắt đầu giá rét, mọi năm còn có đến mấy đợt tuyết lận!” Thu Nhi đặt thùng nước sang bên, giúp Thủy Băng Tuyền cởi tất, lộ ra đôi chân ngọc ngà tinh tế! Chân vừa tiếp xúc với không khí, đã thấy lạnh lẽo thấu xương, hàng mày Thủy Băng Tuyền nhíu càng chặt: “Hương Hàn.” “Dạ” “Ngày mai ngươi cùng Trữ Hy xem xét bách tính có đủ y phục chống lạnh chưa, ta không muốn bất kỳ ai bị cóng chết!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng phân phó. “Dạ” Hương Hàn rũ mi cúi gằm. Nhắc đến Trữ Hy mới nhớ, tiểu thư vẫn còn nghi ngờ hắn sao? Nàng để tâm quan sát, nhưng chẳng hề phát hiện chút dấu hiệu nào của mật thám tay sai. Theo như nàng thấy, hắn đối với lê dân thật tâm lo lắng, nhiệt huyết dâng trào, chỉ là không giỏi diễn đạt bằng lời mà thôi… “Mặt khác, bảo Cảnh An đến chỗ hiệu buôn Tường Phúc và Vương lão gia nhắc nhở đảm bảo chu cấp quần áo, chăn bông, giày ấm!” “Dạ.” Hương Hàn gật đầu. “Vương phi, người đối với bách tính thật tốt!” Thu Nhi nghe nàng dặn dò mà cảm động rơm rớm cả nước mắt. Thủy Băng Tuyền tự giễu, tốt ư? Nàng chẳng qua muốn nhanh chóng vực dậy Bắc cảnh mà thôi. Thu Nhi bưng nước ra ngoài, Hương Hàn tiến tới đỡ Thủy Băng Tuyền tới giường trải chăn bông, trên mặt có chút khó nói vật lộn… Thu Nhi xong việc bưng nước ra ngoài, Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền đi nghỉ ngơi, sắc mặt trông như mâu thuẫn dằn co dữ dội lắm. “Có gì cứ nói đi!” Thủy Băng Tuyền đứng lại, để Hương Hàn cởi áo khoác cho mình, nhàn nhạt nói. Hương Hàn mấp máy môi vài lần mới đành dợm hỏi: “Tiểu thư, người vẫn nghi ngờ Trữ quận vương sao?” Lần trước báo cáo kết quả điều tra lại cho tiểu thư, người nghe xong không chịu nói gì… Chứng tỏ, tâm nghi ngờ vẫn treo lơ lửng ư? “Ta vì sao không thể nghi ngờ hắn?” Thủy Băng Tuyền hỏi ngược lại. “Nhưng Hương Hàn không phát hiện điều gì khả nghi cả!” Hương Hàn vội vã giải thích. “Ngươi không phát hiện không có nghĩa là không có!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cắt ngang. “Dạ, Hương Hàn đã hiểu.” Đỡ Thủy Băng tuyền nằm xuống, buông rũ trướng mạn, Hương Hàn đứng ngoài thấp giọng đáp. Thủy Băng Tuyền cười cười giảo hoạt, lòng dạ Hương Hàn đã sớm không còn sắc đá như xưa. Dạo gần đây nàng đã không buông trướng mạn khi ngủ nữa rồi. Nhắm mắt chuẩn bị yên giấc, lại đột nhiên nhớ tới Giang Dĩ Bác nơi kinh thành, hình như hắn không hề nói sẽ đi bao lâu cả… …………. “Mọi công tác chống lạnh đều đã làm tốt chứ?” “Phải!” Trữ Hy điềm đạm gật đầu. “Việc xây tân thành tiến triển tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy lòng đầy cảm kích, thời gian qua hắn đã giúp nàng rất nhiều. “Ngoại trừ một số phủ lớn còn đang dang dở, phần lớn đã ổn thỏa xong xuôi!” Trữ Hy đạm mạc trả lời, trên mặc vẫn là sự trầm ổn thường ngày. Thủy Băng Tuyền gật đầu, lại đột nhiên nói: “Trữ quân vương lâu ngày không về kinh, lệnh đường (cha mẹ) hẳn rất lo lắng!” Trữ Hy kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền, ngần ngừ vài giây mới nói: “Gia mẫu sẽ hiểu cho ta.” Thực ra, mẫu thân luôn tâm nguyện hắn vào triều làm quan. Nay tuy ở Bắc cảnh, nhưng bà hẳn nghĩ hắn vì hoàng thượng cống hiến sức mình, sợ vui còn chẳng kịp ấy chứ…