Mãi yêu
Chương 5 : Công viên
Như mọi ngày, tan học Nhật Linh ko về nhà ngay mà lang thang khắp nơi, Nhưng hôm nay cô ko đi dạo khắp các con phố mà vào công viên . Chọn 1 chiếc ghế đá trong góc vắng cuả công viên, ngồi đây, cô có thể quan sát khắp công viên nhưng lại ít bị chú ý. Từ xa cô thấy 1 cặp vợ chồng nắm tay nhau hạnh phúc đi vào cùng 2 đưá trẻ, đứa bé trai khoảng 8 - 9 tuổi, Đưá bé gái khoảng 5-6 tuổi, 4 người họ vưà đi vưà cười nói vui vẻ, đưá bé trai thích chọc phá cô em gái nhỏ cuả mình đến cô bé tức tối oà khóc thì chỉ biết ôm em gái vào lòng tíu tít xin lỗi dỗ dành, người mẹ hiền dịu dàng cốc nhẹ đầu bé trai rồi dỗ bé gái, người cha mỉm cười nhìn 3 mẹ con thật hạnh phúc. Nhật Linh ước cô có 1 gia đình hạnh phúc như vậy biết bao nhiêu. Ba mẹ ruột ư? Cô có, anh trai ư? Cô cũng có, nhưng điều cô nhận được từ họ ko phải là tình yêu thương ấm áp, sự che chở như 2 người bố mẹ kia mà là sự lạnh nhạt và vật chất mà thôi. Cô tự hỏi nếu cô là con trai thì họ có như vậy với cô ko? Câu trả lời tất nhiên là ko rồi vì họ thích con trai mà . khẽ thở dài với câu hỏi thưà cuả mình. Dời ánh mắt sang chỗ khác, bỗng mắt cô dừng lại trên 1 bóng hình , là Tuấn Nguyên, nhận thấy ánh mắt cuả cô, anh giơ 2 tay cầm 2 ly trà sưã lên lắc nhẹ để kéo sự chú ý cuả cô, nở nụ cười tươi rồi đi lại gần cô. Cô bật cười trước điệu bộ cuả anh, trong lòng bỗng thấy nhẹ hẳn đi.
- anh nhớ em đã từng nói em thích dư vị sôcôla, đặc biệt là trà sưã sôcôla _ anh đưa cốc trà sưã sôcôla rồi ngồi xuống cạnh cô. Cô đưa tay đón lấy cốc trà sưã rồi ngồi nhích qua 1 bên nhường chỗ cho anh. Cô nhớ cô chỉ nói thoáng qua rằng cô thích vị sôcôla đặc biệt là trà sưã sôcôla vì vị ngọt cuả nó làm cô dễ chịu và thoải mái rất nhiều, vậy mà anh lại ghi nhớ nó.
- em ngồi đây chỉ để ngắm mọi người thôi sao?_ anh đảo mắt nhìn xung quanh.
- ừ
- này! em chơi trò đó chưa?_ ánh mắt anh nhìn vào chiếc tàu lượn siêu tốc đanh quay cuồng. Cô nhìn hướng ánh mắt anh, lắc đầu:
- em chưa. _ ở dưới quê làm gì có công viên hay khu vui chơi.
- muốn thử ko? _ anh nghiêng đầu nhìn cô
- hả? _ cô giật mình lắc đầu lia liạ, dù sao thì cô cũng là con gái mà, cũng biết sợ chứ. Cô như vậy, anh cười gian manh:
- em sợ sao? Cô đứng bật dậy, hắng giọng:
- ai sợ? Sợ gì? Cái trò tàu luợn ấy có gì đáng sợ chứ! Chơi thì chơi! _ nói rồi cô kéo tay anh đi về phiá quầy bán vé. Thấy thái độ cuả cô, anh ko khỏi bật cười, bước nhanh theo cô.
Chiếc tàu dài hình con sâu uốn lượn trên các vòng xoáy 360° với vận tốc 75km/h. Tiếng hét chói tai đồng loạt ré lên làm cô càng cảm thấy sợ hơn, cô ko hét mà ôm chặt cách tay cuả anh, úp mặt vào vai anh, mắt nhắm tịt, môi mím chặt lại. Còn anh, anh ko hề cảm thấy sợ hãi mà rất bình tĩnh (bản lĩnh con trai
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
32 chương
31 chương