Âu Dương Vũ Mặc cùng Thiên Quân Dao đi xe ngựa đến đó. Trên đường đi, không khí vẫn giống như thế. Vũ Mặc ngồi ngay chính giữa, đối diện cửa xe ngựa. Thiên Quân Dao ngồi bên tay phải của hắn ta. Bên cạnh nàng là hộp thuốc. Không nói không rằng, vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh ấy. Thiên Quân Dao vốn đã tập làm quen rồi. Nhưng là mới sáng, trong nội thành khá đông đúc bách tính. Xe phu tuy đánh ngựa chậm để tránh người, nhưng ngồi bên trong vẫn khá lung lắc. Quân Dao hai tay giữ hộp thuốc, không bám tựa được vào đâu nên chao qua chao lại. Võ công của Vũ Mặc tốt, hắn vẫn có thể giữ vững thăng bằng mà không cầm bám tay vào đâu. Liếc nhìn sang Quân Dao, thấy cả hai tay cô "bận" như thế. Hắn với tay ra, kéo người cô lại gần mình. "Nếu đại phu còn không khỏe, thì làm sao mà chẩn bệnh cho người khác được?" Một phần ba lưng của Quân Dao là dựa sát vào người của Vũ Mặc. Hắn lại đang nắm giữ bắp tay của cô, nhưng không dùng sức nhiều, đủ để giữ vững cô lại. Thiên Quân Dao bất ngờ, quay mặt lại. Vũ Mặc lúc này vẫn còn đang hướng mặt về cô. Cả hai mắt đối mắt, khoảng cách nhìn nhau khá gần. Quân Dao nhìn trúng vào đôi mắt kia của hắn. Vẫn luôn biết đôi mắt của Quân Dao khá to, nhưng nhìn gần thế này, thật sự lại rất động lòng người. Đôi mắt long lanh, đen huyền, thoang thoảng nổi buồn. Vì sự bất ngờ này, Quân Dao đảo mắt qua lại nhẹ nhàng nhưng vẫn luôn trong tầm mắt của Vũ Mặc. Cô chớp chớp hai cái, Vũ Mặc liền động ở tim mà cau mày lại. Cả hai cũng nhờ thế mà hoàn hồn, Quân Dao lập tức quay mặt đi. "Điện hạ thứ lỗi" - Cô vội vội vàng vàng giải thích. Vũ Mặc lúc này mới định thần lại, hắn hèm trong miệng một tiếng. "Không sao" Mặt Thiên Quân Dao lúc này khá đỏ, đến nỗi tai của cô cũng đỏ nốt. Vũ Mặc nhìn thấy, không hiểu liền thắc mắc. "Vương phi không sao chứ? Bản vương đụng trúng tai của nàng sao?" Giật mình, Quân Dao liền che cả hai tai của mình lại. Lắp ba lắp bắp: "Không, không sao cả. Đa tạ điện hạ" Hắn trả lời "ừm" đại một tiếng. Nhưng chỉ có Thiên Quân Dao lúc này trong lòng rối bời. Nhìn kỹ quả nhiên thần sắc của Vũ Mặc lại rất hoàn hảo, không sai. . Truyện Trinh Thám Cô nhớ lại vừa nãy đã nhìn thẳng vào đôi mắt kia, tuy bình thường Vũ Mặc vẫn luôn thể hiện khuôn mặt lạnh, nhưng không nhìn không biết, mắt của hắn thực sự rất tuyệt a! Khoan đã, lời nói lúc nãy của Vũ Mặc: "Nếu đại phu còn không khỏe, thì làm sao mà chẩn bệnh cho người khác được?"?! Ý của Vũ Mặc là nhắc đến chuyện Quân Dao rất dễ say xe sao? Hắn vẫn nhớ đến chi tiết đó sao? Từ nhỏ đến lớn, Thiên Quân Dao rất ít tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nam nhân thì càng rất hiếm. Thế mà bây giờ đối diện với Vũ Mặc, trong lòng lại có chút ấm áp? Lắc lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ viễn vông đó. "Điện hạ là con cháu hoàng thất, nhan sắc đó, tính cách đó tất nhiên khác người. Không được suy diễn, không được suy diễn" - Quân Dao thầm dặn trong lòng. Thiên Quân Dao bây giờ lại khá khó xử với Vũ Mặc nếu như phải ngồi ngay thẳng lại. Cô vẫn còn đang lưỡng lự. Nhưng bên ngoài lại có tiếng nói bàn tán: "Các người không biết sao? Mặc Vương đến Thê Châu này là để giúp người, không chỉ phát lương thực mà còn chuẩn bị riêng một đại phu rất giỏi ở phủ của Lý đại nhân đấy" "Là thật sao? Mọi chuyện đều do một tay Mặc Vương lo liệu sao?" "Aida, tất nhiên rồi".