Lúc này, Thiên Quân Dao chạy ra khỏi khách điếm. Vừa ra khỏi cửa, cô mới chầm chậm bước chân lại. "Đáng ghét, Âu Dương Vũ Mặc. Lại có thể xem mình không khác gì là đại phu riêng của hắn" Hậm hực trong lòng, rầu rĩ than trách. Thiên Quân Dao ngước mặt lên trời cao. Những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên kia, khiến cô không khỏi buồn rầu hơn. "Mẹ..." Giọng nói yếu đuối, đôi mắt bị bao trùm bởi sự cô đơn. Thiên Quân Dao là đang tưởng nhớ về một người, Tống Ninh Hinh, là người mẹ ruột đã quá cố của cô. Năm Thiên Quân Dao ba tuổi, Tống Ninh Hinh gặp nạn trên núi mà qua đời. Thi thể của mẹ cô được tìm thấy chậm trễ, khiến bà ấy đã thảm lại càng thêm thảm. Nghe nói, xác chết của bà ấy lúc đó không ai dám nhìn thẳng, càng không ai dám động vào. Toàn thân nát bét, không nhìn rõ được dung mạo. Xương trên người lúc này không khác gì những sợi mỳ, vỡ vụn. Tưởng tượng, khiến người khác phải rùng mình, nổi da gà lên tận óc. Nhưng chỉ có một điều Thiên Quân Dao mãi vẫn không hiểu, tại sao mẹ của cô, Tống Ninh Hinh lại đi đến núi Vân Lan một mình? Tay nãi bà ấy mang theo cũng chỉ có mỗi lương thực và thuốc men. Nói bỏ trốn, hay đi cứu chữa, càng không hợp lý. Nhưng năm đó, Tống Ninh Hinh chỉ là trắc thê của Thiên Gia - Thiên Hình. Cộng với thân phận kỹ nữ thấp kém, Thiên Hình chỉ muốn làm lễ tang cho qua loa. Không điều tra vụ việc tới cùng. Đến hôm nay cũng đã 14 năm, trong lòng Thiên Quân Dao còn có rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Vì mãi suy nghĩ về chuyện của mẹ, Quân Dao cứ sững sờ mà bước đi. Trước mặt cô là một xe ngựa đang phi rất nhanh đến. "Tránh ra, tránh ra. Làm ơn tránh ra" Người đi đường ai cũng vội vàng tránh khỏi. Chỉ riêng Thiên Quân Dao vẫn không chú ý đến. Đến khi người khác hét lên, cô mới không biết chuyện gì mà ngước mặt lên nhìn. Lúc này xe ngựa không còn cách cô bao xa. Muốn dừng lại, hay tránh khỏi, là điều rất khó. Thiên Quân Dao trợn tròn hai mắt lên. Nhưng chân cô lại không thể cử động được. "Cẩn thận" Vụt. Giọng nói cất lên. Một bóng người chạy tới ôm lấy Thiên Quân Dao rồi kéo cô tránh sang một bên kịp thời. Còn chưa hoàn hồn chuyện gì đang xảy ra. Người đó đã nắm chặt hai vai cô, mắng: "Hoàng tẩu, tẩu đang làm gì vậy chứ? Đi trên đường, sao lại sững sờ như thế? Lúc nãy nguy hiểm lắm đấy, tẩu biết không hả?" Thiên Quân Dao nhận ra người này. "Dịch...!Dịch Vương?" Nét mặt của Âu Dương Vũ Dịch vừa lo lắng lại vừa tức giận. "Là ngài...!đã cứu ta sao?". Thiên Quân Dao lập tức lùi lại, cúi đầu xin lỗi. "Là do ta mãi suy nghĩ, nên không để ý. Xin lỗi ngài, Dịch Vương" "Tẩu chỉ để ý lời "xin lỗi" thôi sao?" Âu Dương Vũ Dịch chống nạnh lên. Vẻ mặt cau có, nhưng có phần giống là đang giận dỗi hơn. "Ah, đa...!đa tạ Dịch Vương đã ra tay cứu giúp" Cũng không đòi hỏi hy vọng gì nhiều ở con người này. Âu Dương Vũ Dịch quơ tay. "Thôi được rồi, tẩu không cần đa lễ đâu. Ta chỉ là thuận tay thôi, lần sau tẩu nhớ chú ý là được" Thiên Quân Dao gật gật đầu, nghe lời. Nhìn từ trên xuống dáng vẻ của cô ấy. Vũ Dịch đổi giọng khác: "Tẩu và đại ca...!cãi nhau sao?" Nhắc đến Âu Dương Vũ Mặc, cô mới nhớ lại những lời trước lúc rời đi của hắn. Trong lòng khó chịu, nhưng lại cười nhạt, nói: "Không có, là ta nhớ lại một số chuyện lúc trước thôi. Không liên quan gì đến điện hạ cả...".