An Mặc Đồng. Nó cũng đến sao? Nó mà cũng được xem là người của Chu gia sao? Nó là cái thá gì chứ! Đồ đê tiện, bỉ ổi! Mọi người đều đưa mắt tìm người này. Tất cả ánh mắt cuối cùng đều tập trung lại trên một dáng người nhỏ gầy trong góc. Y phục sẫm màu, ngồi phía sau chậu tích thủy quan âm cực lớn. Chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng bệch buồn thảm lộ ra. Lưu luật sư ho khan mấy tiếng, ý bảo mọi người yên lặng, tuyên bố di chúc hợp pháp, có hiệu lực ngay hôm nay, ai cũng không được dị nghị. Mọi người đứng dậy, vài người lên lầu nghỉ ngơi, mấy người khác lại đi ra ngoài chuẩn bị lái xe về nhà. Bóng người thon gầy sau chậu quan âm tích thủy cũng đứng lên. Là một người con trai còn trẻ, nói đúng ra là một cậu bé. Cậu ta chậm rãi đi ra cửa trước. Một bóng người chắn trước mặt cậu. Là một người phụ nữ y phục đen, khoảng ba mươi tuổi, tóc búi gọn, đường nét khuôn mặt hơi quá cứng, đôi mắt sưng lên. Cô ta là con gái của Chu Quảng Phúc, Chu Thích Nhã. Chu Thích Nhã đứng chặn trước mặt cậu thiếu niên, nhìn xuống cậu hồi lâu, đôi mắt vì bị sưng mà có vẻ hơi lồi, kết hợp với sắc mặt trắng xanh cùng nụ cười chế nhạo trên khóe miệng thấy có vẻ hơi dữ tợn. “An Mặc Đồng?” Cô ta nhướng nhướng lông mày, “Nhìn gần so với nhìn xa thì thấy cũng chẳng có gì. Không biết ông cụ rốt cuộc thấy mày vừa ý ở chỗ nào.” Cậu thiếu niên rủ mắt, không nói gì. Cậu ta quả thật ngũ quan bình thường, chỉ là thanh tú mà thôi. “Mày nói thử xem, mày còn có bản lĩnh gì?” Mấy người thân thích đang định đi ra dần dần vây quanh, ở một bên xem, nhưng không ai đứng ra khuyên bảo. Người nào cũng chung một nét mặt, chung một ý nghĩ trong lòng. Cậu thiếu niên chỉ rủ mắt, một tiếng cũng không nói. “Thật ra mày tính sai rồi phải không? Mày một xu cũng không nhận được, căn nhà mà mày đang ở, hiện tại là tài sản do tao đứng tên! Mày bất quá chỉ có thể dựa vào ông cụ bố thí mà học cho xong. Số học phí đó còn phải được sử dụng dưới sự giám sát của luật sư, mày một đồng tiền mặt cũng không cầm được!” Trên mặt Chu Thích Nhã vừa có vẻ đắc ý vừa có vẻ khinh miệt. Đúng vậy, ông cụ biết ai ghét An Mặc Đồng nhất, bởi vậy nên cấp An Mặc Đồng học phí, nhưng đem nhà giao cho người ghét cậu nhất. Quả là cực kỳ công bằng. An Mặc Đồng chút nữa là cười ra tiếng, nhưng cậu vẫn như trước rủ mắt, đột nhiên cúi đầu nói: “Xin lỗi, chị hạ thấp tôi rồi.” Thanh âm thanh thuần như nước. Chu Thích Nhã cảm thấy như đấm vào bông gòn, đột nhiên bụi bay mù mịt. [1] Một người bước tới, đứng cạnh Chu Thích Nhã, ôm vai cô ta. Là chồng của Chu Thích Nhã. Anh ta ốm mà không cao, mặc tây trang màu đen rất chỉnh tề, tóc một sợi cũng không lệch nếp. Anh ta nói, “Tiểu Nhã, thật ra em cũng không hiểu rõ ý tứ trong di chúc của phụ thân rồi.” Khẩu âm quê mùa ẩn ẩn hiện hiện trong giọng phổ thông vốn được kiệt lực luyện tập của anh ta. Anh ta là bạn học của Chu Thích Nhã, chưa từng học chuyên về văn hóa, nhưng vì lúc trước trong trường học chịu danh tài tử, nên trong lời nói cực kỳ chú ý cách chọn từ đặt câu. “Cái gì?” Chu Thích Nhã hơi mất kiên nhẫn. “Di chúc nói cậu ta có thể sử dụng khoản tiền được dành riêng cho mình đến khi học xong, nhưng cũng không chỉ rõ là học đến trình độ nào.” “Nghĩa là sao?” Nếp nhăn giữa hai lông mày của Chu Thích Nhã lại càng sâu thêm. “Nói cách khác, cậu ta có thể học ở bất cứ trường đại học nào trong hoặc ngoài nước cho đến lúc đạt được học vị mình muốn. Có người nói, Tiểu An học rất xuất sắc nha.” “Cái gì!” “A, lúc cậu ta đi nước ngoài học lên tiến sĩ ở một đại học danh tiếng nào đó, sợ là so với các vị ở đây còn sung sướng hơn.” “Không!” Chu Thích Nhã thét lên chói tai, “Tôi không tin! Tôi không tin lão già lại hồ đồ đến mức này!” Con gái của cô ta năm nay mới học đến lớp hai tiểu học, vì lúc còn bé bị sốt cao, đầu óc có chút chậm chạp, thành tích cứ bê bết chẳng ra sao. Đây là nỗi đau thầm kín của cô ta. Chu Thích Nhã gạt tay chồng ra, “Đây cuối cùng chẳng phải là xã hội nam quyền sao? Cho dù đem đi bán, giá của nam cũng cao hơn nhiều so với nữ.” Cậu thiếu niên kia, vốn vẫn không giương mắt lên nhìn ai, lại đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, thanh âm như nước lại càng thêm trong trẻo lạnh lùng, thong thả nói, “Bởi vậy mới nói, con chính mình sinh ra vẫn tốt hơn, đúng không?” Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng lọt vào tai mọi người. Trong số những người đứng ở đây đã có kẻ bắt đầu cười trộm. Ai cũng biết, Chu Thích Nhã rất thích có con, đáng tiếc chỉ có một đứa con gái, trên người lại có bệnh, cô ta không bao giờ có thể sinh nở được nữa. Chu Thích Nhã giận điên, đỏ mặt tía tai xông lên, vung tay về phía cậu bé. Một bàn tay to lớn vươn ra, nắm lấy tay cô ta, khó khăn lắm mới ngăn được cái tát sắp giáng xuống. ………………….. [1] Đấm vào bông gòn: bông gòn rất mềm, dù dùng lực mạnh cỡ nào cũng không tác động được đến nó, trái lại chỉ khiến bụi bông bay lên mù mịt, hoàn toàn uổng phí sức lực