Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 132
Khi Dương Lăng tưởng rằng đầu sắp đau đến bị chia thành nhiều mảnh nhỏ thì từ Linh Hồn giới chỉ trên ngón tay tán phát ra một trận năng lượng thanh lương, tại trong óc chuyển một vòng khiến đầu hắn nhanh chóng bình thường lại. Ngoài ra, tháp hình ấn ký nơi mi tâm cũng dũng xuất ra đại lượng hỗn độn năng lượng, tiếp tế cho vu đan năng lượng đang sắp sửa khô kiệt rất nhanh xoay tròn. Không chỉ cung cấp đại lượng tinh thuần vu lực, hơn nữa còn cung cấp cuồn cuộn không ngừng tinh thần lực.
Có Linh Hồn giới chỉ cùng vu tháp làm hậu thuẫn, Dương Lăng nhanh chóng tỉnh táo xuống tới. Đối diện với tinh thần lực khổng lồ của Thiên hồ, không những không có lui lại. ngược lại còn phát khởi một đợt lại tiếp một đợt tiến công. Tinh thần lực khổng lồ khi thì hóa thành ngàn vạn lần lưới nhện, từ bốn phương tám hướng phá vòng vây. Khi thì tập trung tại một chỗ, chuyên tấn công vào một điểm.
Mơ hồ hắn hiểu, chỉ cần đột phá phòng thủ của đối phương, trực tiếp kích hủy hỏa cầu tựa tinh hạch ma thú kia là có lẽ sẽ trực tiếp phá giải được ma ảo trận khổng lồ này. Đối mặt với tinh thần công kích sắc bén của Dương Lăng, giấu từ một nơi bí mật gần đó Thiên hồ chịu khổ đầu.
Không thể không kiệt lực phòng thủ. Dần dần, trên người đàn song đầu mã chu xuất hiện từng vết nứt nhỏ, nhan sắc càng ngày càng nhạt. Cứ như vậy, Dương Lăng cắn răng phá vòng vây, mà Thiên hồ thì kiệt lực phòng thủ. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lăng không cách nào phá vòng vây, Thiên hồ cũng vô pháp cấp Dương Lăng tạo thành trí mạng thương tổn, song phương bắt đầu giằng co.
Khi Thiên hồ chiếm thượng phong sắc trời từ từ sáng lên, song đầu mã chu cũng hung hăng lên rất nhiều, còn khi Dương Lăng chiếm thượng phong thì bầu trời sẽ càng ngày càng trầm, thậm chí đưa tay không thấy ngón. Vết nứt trên thân song đầu mã chu cũng càng lúc càng lớn.
Nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối, nhìn quỷ dị song đầu mã chu, cả đám bán thú nhân càng ngày càng bất an, nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
" Trưởng lão, nếu không, hay là chúng ta mau rời đi nơi này đi!"
" Đúng, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không thể ra khỏi cái sa mạc quỷ dị này nhưng cũng tốt hơn đám mã chu biến thái này!"
Khó khăn nuốt nước miếng rồi cả đám bán thú nhân bắt đầu bàn luận. Nếu song đầu mã chu không nhúc nhích hoặc thậm chí điên cuồng tấn công thì có lẽ bọn họ đều sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng mắt thấy đôi tròng mắt của mã chu ngẫu nhiên chuyển đổi, bọn họ cảm giác càng thêm quỷ dị, không thể không liên tưởng đến rất nhiều truyền thuyết kinh khủng.
Tương truyền, Thái Luân đại lục có một thông đạo nối tiếp với Hỏa diễm ác ma vị diện, nơi đó, có một Địa ngục Ma thần kinh khủng. Hai tay hắn có thể dễ dàng đem cự long xé thành hai nửa. Ma pháp của hắn có thể biến cả biển rộng thành khối băng, cũng có thể đem thiên địa vạn vật đốt thành tro tẫn; lời nguyền rủa của hắn có thể khiến cho thiên sử trên trời đều run lên khiếp sợ!
Truyền thuyết rằng nếu bị Địa ngục Ma thần nguyền rủa thì vô luận là sinh vật trí tuệ hay là ma thú đều sẽ biến thành một thứ tượng gỗ mất đi lý trí.
Đối mặt loại biến dị sinh vật này, truyền thuyết ngoài chung cực thánh quang tịnh hóa của giáo đình, thì chính là thánh giai cao thủ cũng không cách nào trực tiếp hủy diệt bọn chúng.
" Không. Ở lại bên cạnh lĩnh chủ đại nhân mới là hy vọng sống sót của chúng ta!"
Mọi người đều hy vọng mau rời khỏi địa phương quỷ dị này, ngay cả ngưu đầu nhân tù trưởng và mỹ đỗ toa tộc trưởng cũng không có ngoại lệ, chỉ có hồ tộc lão lớn tiếng phản đối. Cảm giác được trong không khí một cổ ba động không hiểu, lại nhìn song đầu mã chu đột nhiên biến hóa, lão hiểu được Dương Lăng đang dùng một loại ma pháp mà chính lão cũng không biết để phá giải ma ảo trận, thế cục bất minh, rời đi không phải là hành động sáng suốt, lưu lại xem kỳ biến mới là lực chọn tốt nhất!
Mặc dù trong lòng chờ đợi lo lắng, nhưng dưới sự kiên trì của hồ tộc trưởng lão đức cao vọng trọng, bán thú nhân các tộc vẫn tiếp tục ở lại, cùng thực nhân ma, dã man nhân và tinh linh tiến thủ cùng bảo vệ Dương Lăng. mặc dù không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhưng ai cũng biết Dương Lăng là hy vọng lớn nhất để phá giải ma ảo trận này.
Ngoại trừ cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ không có biện pháp gì khác sao ?
Nửa canh giờ đi qua, mắt thấy vẫn không cách nào phá vòng vây, Dương Lăng không khỏi cau mày. Mặc dù vu tháp cung cấp đại lượng năng lượng nhưng cứ hao tổn như vậy tóm lại không phải biện pháp! Căn cứ phương tiêm bi giải thích, có rất nhiều vu thuật có thể phá các loại vu trận, đáng tiếc tất cả đều là cao giai vu thuật, bây giờ căn bản hắn vẫn không thể sử dụng. Tiến giai tới địa vu, ngưng kết vu đan sau đó miễn cưỡng mới có thể tu luyện một chút trung cấp vu thuật, đáng tiếc trong khoảng thời gian ngắn căn bản là không kịp sử dụng. Trừ vu phù trước kia luyện chế thì không có gì hữu hiệu công kích phương pháp !
Di, vu phù công kích ?
Nhớ tới đám vu phù chứa trong không gian giới chỉ, Dương Lăng trong lòng vừa động, nhớ tới Hải đồn âm loại vu phù có thể công kích địch nhân tinh thần. Vu phù đó là dụng bố cốc điểu máu huyết luyện chế thành, có thể thông qua mãnh liệt thanh ba trực tiếp công kích linh hồn người khác, lúc đầu luyện chế thiếu chút nữa đã khiến mấy tên dã man nhân đi ngang qua biến thành ngu ngốc. Có lẽ, đối phó với con Thiên hồ ghê tởm này cũng có uy lực!
" Mau, tất cả mọi người hãy chui xuống dưới sa mạc và bít chặt lổ tai lại!"
Quyết dịnh xong Dương Lăng nhanh chóng đem hai mươi mấy lá " Hải đồn âm " vu phù còn sót lại ra, lệnh cho mọi người bít chặt lổ tai lại.
Chui xuống dưới sa mạc, bít chặt tai lại ?
Thực nhân ma, dã man nhân và tinh linh tiễn thủ không dám chậm trễ nhanh chóng làm theo nhưng bán thú nhân vẫn còn do dự không quyết. Một lát sau hồ tộc trưởng lão mới ra lệnh làm theo, đem quần áo bít chặt tai lại sau đó cắn răng chui xuống phía dưới mặt cát. Mọi người vừa mới chui xuống cát xong Dương Lăng liền kích xuất một lá " Hải đồn âm " vu phù, phát ra một cổ cao vút siêu cao âm, vang vọng truyền ra ngoài. Ngay lập tức, mọi người cảm giác một trận kích động, phảng phất có một làn thủy ngân trầm trọng chảy vào tai. Trận trận đau đớn ở trong não, như thụ chuy kích. Thiên hồ là người chịu công kích càng ứng phó không kịp, một tiếng thét chói tai rồi bầu trời chợt một mảnh đen nhánh, đàn song đầu mã chu quỷ dị vẫn bất động chợt lóe lên, nhan sắc kịch liệt trở thành nhạt, trên thân xuất hiện từng vết nứt nhỏ như sợi tóc.
" Hừ, đi chết đi!"
Cảm nhận áp lực chợt giảm, tinh thần lực chợt tăng mạnh, Dương Lăng mừng rỡ, biết rằng đã tìm được biện pháp công kích đối phương. Hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng kích phát từng đạo " hải đồn âm " vu phù, khổng lồ tinh thần lực mãnh công một điểm, cắn răng toàn lực ứng phó.
Dưới sự tấn công toàn lực của hắn Thiên hồ tiết tiết bại lui. Trên bầu trời thỉnh thoảng truyền đến trận trận tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ, những vết rạn trên thân đàn song đầu mã chu càng lúc càng lớn, thậm chí đều bắt đầu lay động. Loáng thoáng, Dương Lăng lại nhìn thấy tinh hạch hỏa cầu.
Thành bại đắc thất, nhất cử tại đây!
Hừ lạnh một tiếng rồi Dương Lăng trong nháy mắt kích phát toàn bộ " hải đồn âm " vu phù còn thừa. Đang bịt chặt tai lại, trốn ở dưới cát đám bán thú nhân không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng đau đớn. Bị tấn công trực diện Thiên hồ càng phát ra một tiếng hét thảm. Bị thương nặng khiến tinh thần lực của Thiên hồ kịch liệt yếu bớt. Cứ như vậy. Tinh thần lực khổng lồ của Dương Lăng như tiến vào chỗ không người, hung hăng đập vào hỏa cầu tinh hạch.
Cô …… trên bầu trời truyền ra một tiếng hét thảm, bén nhọn, dường như đau đến tận xương tủy, có vẻ như là tiếng rên vọng từ sau thẳm linh hồn. " hô một trận cuồng phong qua đi, song đầu mã chu toàn thân rạn nứt chợt biến mất, theo sát đinh một tiếng thúy hưởng, biển sa mạc cũng tan thành mây khói.
Day day con mắt rồi mọi người phát hiện trong nháy mắt đã về tới bên trong sơn động, ngoại trừ cách đó không xa có thêm mấy cổ thi thế của thực nhân ma cùng ngưu đầu nhân nhưng hết thảy không khác gì lúc trước, dường như chỉ là một hồi ác mộng!
" Hừ, nhìn ngươi còn chạy được đi đâu ?"
Mọi người cảm giác chỉ như một giấc mộng, không hề phát hiện thấy gì khác biệt nhưng Dương Lăng lại nhanh chóng tìm được Cửu vĩ Thiên hồ đang trốn ở một góc nhỏ âm u, chuẩn bị lặng lẽ trốn đi. Từ không gian giới chỉ lấy ra Huyết tinh linh chủy thủy sắc bén , niết một cái thổ độn vu quyết. trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt nó!
" Lĩnh chủ đại nhân, hạ thủ lưu tình!"
Thấy Thiên hồ đang bị thương nặng không thể tránh kịp, chỉ nháy mắt nữa sẽ chết trong tay Dương Lăng, hồ tộc trưởng lão thất thanh kêu to lên. Trên Thái Luân đại lục đã mấy ngàn năm không thấy bóng dáng Thiên hồ, mặc dù con Thiên hồ này đã khiến cho mọi người chịu khổ đầu, nhưng vô luận như thế nào, lão cũng không thể để yên cho một đầu Thiên hồ chết ở trước mắt mình.
Hạ thủ lưu tình ?
Nghe thấy hồ tộc trưởng lão lên tiếng, lại nhìn xuống Thiên hồ hiện miệng phun máu tươi, bước đi khó khăn, lại nghĩ đến cổ quái dị năng của nó, Dương Lăng giật mình, chủy thủ khẽ hoa lên ngón trỏ, sau đó bèn đặt trên trán tiểu tử kia. Ngay lập tức, toàn thân Thiên hồ liền hiện lên đám huyền ảo phù văn.
Nhưng không giống với bình thường, thời gian thuần hóa nó dài hơn những mười lần. Huyền ảo phù văn khi thì tạo thành một mảnh mang mang rừng rậm, khi thì tạo thành một mảnh biển tinh không. khi thì tạo thành một tòa thần miếu cổ xưa……
Ngay Dương Lăng cảm thấy chuẩn kiệt sức, năng lượng đều sắp khô kiệt thì Thiên hồ đang bị bao vây trong đoàn ngân quang rốt cục bá một tiếng biến mất, tự động thu vào vu tháp không gian thần bí.
" Lĩnh chủ đại nhân, chuyện này ……. chuyện này rốt cuộc tới cùng là chuyện gì xảy ra?"
Thấy Thiên hồ trong truyền thuyết tự nhiên biến mất, hồ tộc trưởng lão khẩn trương không ngừng. Truyền thuyết, mấy ngàn năm trước, Thiên hồ cuối cùng trước khi biến mất đã từng nói bọn họ đã tìm được một mảnh tân đại lục ở hải ngoại. Nơi đó không có chiến tranh, không có tật bệnh, càng không có nhân loại tham lam tàn nhẫn, bọn họ liền cử tộc thiên tẩu. Đến thời cơ thành thục, sẽ trở về đem tất cả bán thú nhân đều mang đi.
Đáng tiếc, thoáng chốc đã mấy ngàn năm qua cũng không hề có tin tức của Thiên hồ lẫn bóng dáng! Có người nói, bọn họ đã chuyển tới một vị diện xa xôi nên không có cách nào quay lại; có người nói, lúc bọn họ ra đi đã bị cao thủ của giáo đình đánh lén, tiêu diệt toàn tộc; cũng có người thuyết, bọn họ tại hải ngoại tiêu diêu tự tại. Đã sớm quên đi bán thú nhân đang chịu khổ thụ nạn ở Thái Luân đại lục này!
Thiên hồ không phải thánh giai, nhưng cũng là cao thủ hiếm thấy của bán thú nhân. Nếu trên Thái Luân đại lục tồn tại một chi Thiên hồ bộ lạc, có lẽ, bán thú nhân cũng không luân lạc tới mức như hôm nay.
Vô luận như thế nào, Hồ tộc trưởng lão cũng không thể tin rằng một Thiên hồ vừa mới xuất hiện, nháy mắt lại biến mất ở trước mặt mình!
Vốn, Dương Lăng còn chuẩn bị đem Thiên hồ vừa mới thuần hóa triệu đi ra. Nhưng thấy hồ tộc trưởng lão tỏ ra rất khẩn trương, trong lòng hắn bèn thay đổi chủ ý, ra vẻ thần bí nói:
" Trưởng lão, Thiên hồ có thể hay không đã bị vị Địa vực Ma thần mang đi ?"
Bây giờ quan trọng nhất chính là đối phó quái vật bên trong sơn động. Hắn cũng không hy vọng vì một đầu Thiên hồ mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của hắn đối với bán thú nhân. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu xem một đầu Thiên hồ nho nhỏ như vậy, như thế nào có thể cùng thánh giai cao thủ của giáo đình đồng quy vu tận, còn ép cường đại giáo đình thiêm hạ ngưng chiến hiệp nghị.
Mặc dù dị hữu của Thiên hồ cùng người khác bất đồng, thiếu chút nữa đã đem mọi người khốn chết ở trong ma ảo trận, nhưng hắn cũng không cảm thấy Thiên hồ cường đại như lời đồn. Hắn không rõ, tại sao bán thú nhân lại trọng vọng với loài chỉ nhỏ như con chó con như thế.
Bị Địa vực Ma thần mang đi ?
Kinh ngạc qua đi, Hồ tộc trưởng lão sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn Dương Lăng đang ngồi trên mặt đất, nhớ tới hành động hắn đem máu xoa lên trán Thiên hồ, lại nghĩ đến thân phận triệu hồi sư của hắn tổng cảm giác tựa hồ có chút bất thường !
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
1502 chương
33 chương
75 chương
206 chương
99 chương
817 chương
28 chương