Băng hỏa phá phôi thần
Chương 1 : Thiếu niên thức tỉnh! thuật sư, lực lượng huyết mạch
Phía nam Vương quốc Archer, thị trấn Colonie, mỏ khoáng đồng đỏ, khu mỏ số ba...
"Đáng chết! Chỉ cần một khối này nữa là đủ rồi..."
Nơi sâu trong động khoáng, Arryn toàn thân ướt sũng mồ hôi đang gắt gao ghì chặt lấy cuốc chim cố chống đỡ cơ thể sắp đổ sụp xuống, miệng thở hổn hển.
Đây là một thiếu niên gầy yếu, khuôn mặt còn mang một chút ngây ngô non nớt lấm lem những đất với cát... nhưng dưới đôi lông mi dày lại là cặp mắt trong sáng đặc biệt, thậm chí ngay cả lúc này khi cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm khối khoáng trước mặt thì đôi mắt kia vẫn ánh lên những tia lạc quan vui vẻ.
"Khỉ thật, hết cách rồi! Đành vậy thôi!"
Bỗng nhiên, một nét kiên quyết ánh lên trong mắt chàng trai trẻ.
"Ô ô ô...!" Kèm theo một tiếng thét lanh lảnh, lực chú ý của chàng trai toàn bộ tập trung vào hai tay...trong không khí bỗng giống như xuất hiện rất nhiều hạt nhỏ bé không nhìn rõ tụ tập đến trên tay cậu. Trong nháy mắt, cả thân thể vốn đã kiệt sức đến cực điểm bỗng nhiên lần nữa phát lực, vung quốc chim bổ mạnh xuống!
"Coong!"
Một tia lửa tóe ra.
Cục khoáng thạch vốn còn hằn khá sâu trên mạch động cuối cùng cũng lảo đảo rớt ra.
"Xem lực lượng thức tỉnh huyết mạch của ta đi! Cuối cùng cũng đào được đầy đủ khoáng thạch, ha ha ha...!"
Trong hầm tối vang lên tiếng cười đầy vẻ đắc ý của Arryn.
Chỉ có điều ngay sau đó lại là tiếng thét thảm của cậu, "A! Chân ta! Đau quá!"
Từ nơi xa trong hầm mỏ rất nhanh mơ hồ truyền lại một tràng cười thích thú: "Thằng nhóc Arryn này xem chừng là lại không cẩn thận bị khoáng thạch chính mình khai thác ra đập vào chân rồi."
"Ha ha, tháng này đã là lần thứ ba đi, chỉ cần thêm hai lần nữa là có thể phá kỷ lục tháng trước."
"Chà chà! Không thể cẩn thận hơn một chút nữa sao chứ, lại bị đập vào chân của mình."
...
Trời nhá nhem tối, tại lối ra của khu mỏ quặng xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, toàn thân thấm đẫm mồ hôi, dáng vẻ mệt mỏi đến nỗi chẳng còn đứng thẳng nổi, hai cái cánh tay buông thõng mềm oặt tựa bún rối... Irene khập khiễng đi ra khỏi khu mỏ quặng, trở lại cái thị trấn Colonie tiêu điều rách rưới, bước vào một y quán duy nhất của cả trấn - y quán của dì Emma.
"Dì Emma, cháu tới rồi đây."
"Nhóc Arryn, lão già lừa đảo vẫn còn chưa chết sao?" Bình thường thì người trên trấn khi gặp cậu đều chào hỏi như vậy đấy, ngày hôm nay dì Emma cũng không ngoại lệ.
"Cháu cũng muốn ông ấy chết nữa, nhưng ông ấy lại vẫn sống thật tốt cơ."
"Nếu ngươi không mua thuốc cho hắn, không nuôi hắn... hắn sớm đã chết mấy năm rồi ấy chứ."
"Nhưng thật ra cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn ông ấy chết đi?"
"Bởi mới nói ngươi có muốn hắn chết đâu chứ... Ồ, chân ngươi lại làm sao nữa thế? Rõ ràng ta nhớ ngày hôm qua lúc ngươi tới thì chân cũng đã khỏi rồi mà! Lẽ nào ngày hôm nay ngươi lại bị khoáng rơi vào chân nữa hả?"
"Khục... Khục... Không phải đâu, là bệnh cũ tái phát... Bệnh cũ tái phát..."
Arryn đầy mặt phiền muộn cùng xấu hổ vác theo một bao thuốc đi ra khỏi y quán, tại một đường đầy những câu chào hỏi thân thiết kiểu như "Lão già lừa đảo vẫn sống sao? Nhóc Arryn ngươi lại không cẩn thận đập vào chân nữa à, lần sau phải cẩn thận hơn chứ!" mà trở lại nhà mình.
Nhà của hắn ở dưới một vách núi đá phía nam của thị trấn, có một rặng trúc cách ly xung quanh tôn lên một ngôi nhà nhỏ.
Khi Arryn đẩy cánh cửa cũ kèn kẹt bước vào thì một lão nhân tóc bạc trắng đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn đá đơn sơ trong sân nhà.
Lão nhân này thân hình cao lớn, chỉ có điều nhìn qua gày gò bệnh hoạn, hơn nữa trên da thịt phủ đầy các vết tích năm tháng để lại, có thể thấy lão vô cùng già yếu. Quần áo trên người lão cũng giống như Irene lúc này đều đã không nhìn ra màu sắc lúc ban đầu nổi nữa, chỉ khác là quần áo lão vẫn có vẻ khá là sạch sẽ.
"Ha ha..." Vừa nhìn thấy Arryn khập khiễng đi vào, lão nhân này sững sờ một chút rồi lập tức ôm bụng cười đến lọm khọm cả thân thể: "Quả nhiên vẫn là không thể để ý nổi..."
"Nói gì thế, tới giờ uống thuốc rồi!"
Arryn đem gói thuốc ném vào lòng lão nhân đang cười trên sự đau khổ của người khác, sau đó đặt mông ngồi xuống, cũng mặc kệ tay bẩn hay không mà cầm lấy một cái bánh bột trên bàn đá gặm ngấu nghiến, đồng thời phiền muộn lầm bầm: "Khoáng bên trong khu mỏ càng ngày càng ít, hiện tại đào khoáng càng ngày càng khó khăn rồi."
"Bất quá ta đã thức tỉnh huyết mạch, sau này kể cả dù cho đào khoáng thạch càng ngày càng khó khăn thì nuôi sống hai người chúng ta cũng hẳn không có vấn đề đi." Gặm hết hai cái bánh thì vẻ phiền muộn trên mặt Arryn cũng bị quét sạch, có chút đắc ý lên nói.
"Thật là một kỳ tài a, không hổ là tiểu gia hỏa ta bỏ ra nhiều năm như vậy mới tìm được, gặp hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn có thể vui vẻ cùng lạc quan được."
Lão nhân híp mắt cười cười, nhìn thoáng qua đôi cánh tay mềm oặt tựa như sắp nhấc không nổi của Arryn mà nói rằng: "Xem ra ngày hôm nay ngươi lại không nhịn được mà dùng thuật lực. Có điều ta nhớ rằng đã rất nhiều lần nói với ngươi, khi thể lực cùng tinh thần đều đã đạt tới cực hạn mà gượng ép vận dụng thuật lực thì sẽ tạo thành gánh nặng trầm trọng đối với thân thể, nghiêm trọng một chút còn có thể chết nữa đi."
"Còn không phải là để nuôi sống bản thân với lão già lừa đảo ngươi..." Arryn không phản đối hừ hừ nói, "Hơn nữa lần này chỉ là tình cờ dùng một chút."
"Được rồi, thiếu niên xằng bậy kỳ tài. Như ngươi đã thức tỉnh, lại làm được tới loại trình độ này rồi..." Lão nhân khẽ mỉm cười, "Cũng tới thời điểm nói cho ngươi biết sự thật."
Arryn nhìn lão nhân: "Sự thật gì? Là ngươi sắp chết sao?"
"Khốn khiếp... Ngươi muốn ta chết tới vậy sao?"
"Này cũng không phải, ta thật ra còn lo là không mua nổi nghĩa địa."
"Ngươi gia hoả này, ngươi bây giờ nghe kỹ cho ta. Thử thách cùng thí luyện của ta đối với ngươi đã kết thúc, ngày mai ngươi có thể chuẩn bị đi học viện Saint Léman học rồi."
"Thử thách cùng thí luyện? Khục khục..." Arryn bị nghẹn bánh mì mà ho một chặp."Lão già lừa đảo ngươi lại muốn nói cái chuyện nhảm nhí gì nữa đây?"
Lão nhân nhìn Arryn một chút, "Được rồi, liền từ cái xưng hô Lão già lừa đảo này bắt đầu đi vậy... ngươi nói một chút xem tại sao lại gọi ta là lão già lừa đảo hả?"
"Đó là bởi vì từ khi ta nhặt được ngươi bảy năm trước, ngươi vẫn luôn miệng nói là sẽ dạy ta, truyền thụ cho ta phương pháp để trở thành một thuật sư lợi hại, nhưng bảy năm này ngươi chỉ toàn hết ăn lại nằm, chẳng có dạy bất kỳ phương pháp huấn luyện nào cho ta cả. Cho nên mọi người mới đều quen miệng mà gọi ngươi là lão già lừa đảo." Arryn cũng nhìn lão nhân một chút, buồn bực nói: "Xem ra hôm nay đầu óc ngươi thật sự rất có vấn đề, lại hỏi cái này nữa cơ đấy."
Lão nhân khẽ mỉm cười: "Vậy nếu ngươi vẫn coi ta là lão già lừa đảo hết ăn lại nằm thì tại sao không quẳng ta ra đường chứ?"
"Đem ngươi quẳng đi cũng sẽ không có ai thèm nuôi ngươi, mà coi như là nhặt con chó con mèo ngoài đường về cũng không nên để nó chết đói có đúng không?"
"Thằng nhóc ngu ngốc ngươi lại đem ta tỉ dụ thành mèo với chó nữa." Lão nhân bó tay lắc lắc đầu, "Ngươi có biết thị trân Colonie tại nam bộ có tên gọi khác là gì không hả? Thị trấn bị bỏ quên! Từ khi quặng sắt tại mỏ ở Colonie được khai thác xong thì nơi này cũng chỉ còn sót lại chút cằn cỗi khoáng thạch đồng đỏ rồi. Đây là cái loại lãnh địa mà dù cho một gã lãnh chúa bết bát nhất cũng chẳng thèm ngó tới nữa là, cả trấn chỉ toàn một vài thợ mỏ già cùng với đám người ở bên ngoài không có biện pháp mưu sinh mới đành lựa chọn ở lại chỗ này. Coi như ta là một lão già ăn mày lang thang không nhà thì cũng chẳng ngu tới mức lết xuyên qua khu mỏ quặng hoang vu bỏ đi, chạy đến nơi này xin cơm đi? Hơn nữa còn là vào một tối tuyết rơi lạnh căm nữa!"
...
Màn đêm đã buông xuống, sao trời bắt đầu lóng lánh.
Nửa miếng bánh bột rớt khỏi mồm Arryn.
"Nói rất có lý a." Arryn sững sờ nhìn lão nhân xác thực có vẻ hơi khác với mọi ngày, "Lão Kingston ngươi nói thật?"
"Ngươi cũng biết là ta đang nói nghiêm túc, bằng không thì ngươi sẽ không gọi ta là lão Kingston, chỉ có thể gọi ta là lão già lừa đảo rồi."
"Lẽ nào ngươi đúng là thuật sư?" Arryn không thể tin tin lầm bầm lầu bầu, sau đó lại lắc đầu nguây nguẩy: "Không thể nào! Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu. Nếu như ngươi quả thật muốn dạy dỗ ta trở thành một thuật sư lợi hại trên Santa Monica đại lục như ngươi nói, vậy thì tại sao trong bảy năm qua ngươi không dạy ta chút phương pháp huấn luyện thân thể cùng vũ kỹ nào cả chứ?"
"Bởi vì có một thứ cơ bản nhất để quyết định lực lượng của một thuật sư."
"Đó chính là huyết mạch lực!"
Lão Kingston trên mặt toát lên nét kiêu ngạo, ngữ khí cũng không tự chủ càng ngày càng mãnh liệt cùng cuồng nhiệt: "Huyết mạch thuần khiết Người khổng lồ - trời sinh thể lực kinh người, lực lớn vô cùng. Huyết mạch thú nhân thuần khiết - trời sinh nắm giữ cuồng hóa lực, nắm giữ lực bộc phát trong nháy mắt khó có thể tưởng tượng! Huyết mạch Tinh Linh thuần khiết - cực kỳ nhanh nhẹn, hành động như gió, hơn nữa trời sinh nắm giữ độ chính xác mạnh mẽ, khả năng vận dụng thuật lực vượt xa người thường. Còn các loại huyết thống Long tộc thì khiến cho lực lượng của thân thể cùng khả năng vận dụng thuật lực lại càng cường đại!"
"Nếu chỉ vậy, hai tháng này ngươi đã cùng ta nói đi nói lại không dưới 20 lần." Âm thanh phiền muộn của Arryn vang lên: "Hơn nữa cái đó quan hệ gì với ta, ta chỉ là huyết mạch của Nhân tộc bình thường mà thôi. Xem ra ngươi lại lên cơn sốt mà chưa biết, hẳn tới giờ uống thuốc rồi."
"Thằng nhóc ngu ngốc ngươi!"
Tuy rằng rất rõ ràng Arryn là một thiếu niên kỳ lạ không thể dùng lẽ thường đến suy đoán, nhưng đang dõng dạc giảng giải thì bị một câu nói ráo hoảnh như vậy đánh gãy khiến lão Kingston vẫn không nhịn được có chút cảm giác ức ói máu: "Ta đã nói rất nhiều lần với ngươi rằng các loại huyết mạch lực chỉ là tương đương với các loại thiên phú thêm vào, huyết mạch Nhân tộc thuần khiết tuy rằng không có cái huyết mạch lực đặc biệt gì cả nhưng lại là loại có thể dung hợp những huyết mạch khác ổn định nhất! Sau khi trải qua Cự Long chiến tranh thì những huyết mạch thuần khiết vô cùng cường đại đã càng ngày càng ít, rất nhiều huyết mạch trải qua nhiều lần dung hợp, sinh sôi đến nay thì huyết mạch lực thậm chí đã không còn hiện ra nữa. Dưới tình huống tuyệt đại đa số thuật sư từ khi sinh ra cũng chưa có đặc biệt lợi hại huyết mạch lực mà nói thì một tên thuật sư mới sinh ra đã có lợi hại huyết mạch lực sẽ hiển nhiên mà có thể bộc lộ tài năng áp đảo từ sớm!"
"Nhưng những cái này thật sự cùng ta có quan hệ sao..." Âm thanh làu bàu của Arryn lại vang lên.
Lão Kingston không nhịn được nổi giận gầm gừ: "Ngươi không thể dùng chút đầu óc ngẫm lại sao! Nói đến giờ vẫn không hiểu hả! Bảy năm qua, bảy năm qua, ta mang đến cho ngươi sự mài giũa của việc sinh hoạt khổ cực, kể cả những câu truyện cổ ta giảng cho ngươi nghe đều là ta đang huấn luyện ngươi. Mỗi một phần tử bé nhỏ trong thân thể của ngươi trải qua thời gian dài không chiếm được đầy đủ dinh dưỡng cùng hoạt động nặng nhọc khiến mỗi ngày đều hết sức kiệt lực, nên chúng hiện giờ hoàn toàn là ở vào trạng thái cực kỳ khát khao. Cho nên ngươi so với bạn cùng lứa tuổi gầy yếu, nhìn qua thì như còn nhỏ hơn bọn họ tới hai tuổi, cũng mãi đến tận cái tuổi này mới thức tỉnh. Nhưng chính vì như thế nên thân thể của ngươi hấp thu những huyết mạch lực khác nhất định sẽ so với người bình thường mạnh hơn rất rất nhiều lần!"
Arryn tỏ vẻ bừng tỉnh thốt: "Ta hiểu."
Lão Kingston thở ra một hơi, cho rằng cuối cùng thì Irene cũng sẽ nói ra cái câu mà hắn muốn.
"Ta hiểu!" Thế nhưng câu nói tiếp theo của Arryn thiếu chút nữa đã để hắn trực tiếp hôn mê: "Lão biến thái Kingston ngươi! Ngươi không chỉ có lừa dối cảm tình của trẻ con mà bảy năm qua ngươi còn chỉ làm duy nhất một việc đó là tàn phá thân thể thiếu niên!"
Truyện khác cùng thể loại
4707 chương
171 chương
17 chương
568 chương
14 chương
264 chương