Biết được tin tức Tư Thác Phu bị tập kích, Ban Đồ nhân lưu lại phòng thủ không dám chậm trễ, chỉ có thể tin tưởng, không dám bỏ qua, lập tức xuất binh. Đương nhiên, vì đề phòng bất trắc, vẫn còn lưu lại gần 800 lính để bảo vệ doanh trại. 800 binh lính ở trong chiến tranh hay là ở trấn thành lớn thì không đáng giá, nhưng ở Duy Sâm Trấn hẻo lánh này thì đã là một lực lượng khá mạnh rồi. Cho dù La Tư nhân đến đánh bất ngờ, sợ rằng đổ đến giọt máu cuối cùng cũng không thể công chiếm được. Tường gỗ đơn giản mà chắc chắn, đài canh gác cao vút, quân do thám bí ẩn và đội tuần tra đi lại xung quanh, Ban Đồ nhân lưu lại có thể an tâm ma ngủ. Không ai cho rằng La Tư nhân lại ngu xuẩn đến mức tấn công doanh trại, người này ngủ còn ngon hơn người khác. Nhìn viện quân biến mất trong bóng đêm, đám Ban Đồ nhân dần dần trở lên bình tĩnh. Tư Thác Phu mang theo 500 binh lính tinh anh, bây giờ lại có hơn 1000 binh lính khẩn cấp cứu viện, người đông thế mạnh, cho dù không thể tiêu diệt hoàn toàn La Tư nhân nhưng cũng có thể không bị thất bại. Rạng sáng, chính là lúc buồn ngủ nhất, mấy tên binh lính canh gác đều mất cảnh giác, ngay cả bọn binh lính đi tuần tra cũng vậy. Có tên vào một chỗ uống rượu đánh bạc, có tên lại tập trung lại một chỗ mà nói chuyện khoác lác vớ nhau, còn có vài người tìm một ngõ ngách mà ngủ. Không có ai chú ý, rừng cây xung quanh doanh trại đột nhiên có một đám khách không mời mà tới. Chỉ huy Giác phong thú giết chết đám do thám của Ban Đồ nhân rồi Dương Lăng dẫn theo đại quân lẳng lặng đến gần doanh trại đối phương. Do thám của Ban Đồ nhân rất nhiều, vị trí cũng rất bí ẩn, nhưng mà Giác phong thú cảm giác rất linh mẫn, sắc bén, tốc độ rất nhanh nên thường là không kịp phản ứng đã bị giết chết hết. Có lẽ bởi vì tinh lực có hạn, cũng có lẽ do tự tin thực lực cường đại không ai dám tấn công doanh trại, phòng ngự công sự của Ban Đồ nhân không quá mạnh. Thậm chí còn quá đơn giản. Đứng ở trên ngọn cây quan sát một lát, Dương Lăng phát hiện doanh trại của Ban Đồ nhân to như một sân bóng, bên trong có khoảng hơn 100 cái lều, bên ngoài là một tường gỗ đơn giản và cao bằng một người bình thường, ở bốn góc đều có một tòa tiễn lâu. Thống kê sơ bộ thì mỗi tòa có khoảng gần 20 tên binh lính cố thủ, hỏa lực không đủ mạnh. Cùng với việc nói là một tiễn lâu thì không bằng nói đó là một cái tháp canh. Mặt tây của doanh trại dựa vào núi, ba mặt đều là đất bằng, cũng không phải là chỗ dễ thủ khó công. Sườn núi phía tây rất dốc, chỉ cần có 100 tên võ sĩ bảo vệ trên núi, tin tưởng có thể ngăn cản đường chạy trốn của Ban Đồ nhân từ phía tây. Còn ba mặt còn lại, mặc dù có tiễn lâu và tường gỗ, nhưng đối với ma thú đại quân thì nó chỉ giống như đậu hủ mềm oặt. Việc này không nên chậm trể. Tốc chiến tốc thắng. Hiểu được tình hình cơ bản, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp tấn công. "Tạp Tây, sau khi Giác phong thú giết chết binh lính trên tiễn lâu, ngươi sẽ dẫn theo 500 người nhanh chóng phá tường ở phía đông giết vào, thấy người là giết, không để lại bất cứ tù binh nào" Dương Lăng quyết đoán hạ lệnh. "Vâng, thuộc hạ hiểu" Tạp Tây mặc trong giáp nghiêng người lĩnh lệnh. "Cổ Đức, ngươi mang theo 400 người từ mặt nam giết vào, thấy người là giết. A Cổ Tô ngươi mang thân vệ đi theo phía sau đại quân của Cổ Đức, phụ trách đốt trại." "Vâng, thuộc hạ hiểu" Cổ Đức và Tạp Tây cùng nghiêng người lĩnh lệnh. Phái ra một trăm tên tinh linh mai phục ở trên sườn núi phía tây, sau khi chuẩn bị sắn sàng, Dương Lăng không hề chậm trễ, chia Giác phong thú làm bốn đội, phân biệt tấn công binh lính trong các tiến lâu. Trong nháy mắt, Giác phong thú chia ra làm bốn, nhanh như tia chớp lao về tiến lâu của Ban Đồ nhân. Ban Đồ nhân trên tiến lâu có tên dựa vào tường mà ngủ, sẽ có tên tập trung lại một chỗ, nói về các cô gái và quý phụ ở đế đô và Duy Sâm Trấn mà mình đã ngủ rồi làm chảy nước bao nhiêu cô. Nói đến khi hết hứng thì thôi, thi thoảng cười to. Không ai chú ý đến Giác phong thú như đám mây đen bay càng ngày càng gần, cũng như không hề biết có một hồi tai nạn sắp xảy đến. "Áo Y Thước Á, ngươi còn ngu hơn cả con heo. Mỗi ngày đều đứng ở trên tiến lâu đái xuống, cẩn thận bị thống lĩnh đại nhân đi tuần tra thấy, cắt cái của quý của ngươi cho chó ăn đó" Thấy Áo Y Thước Á dạng chân đái xuống bên dưới, một tên không ngủ được bất mãn trêu chọc. "Sợ cái gì, thống lĩnh đại nhân không phải cũng thường làm như vậy sao?" Tên binh lính Áo Y Thước Á lơ đãng, vừa nói vừa cười hì hì cởi dây khố, song ngay khi hắn chuẩn bị lấy cái của quý ra, thì đột nhiên kêu to một tiếng, thấy được một màn không thể nào hiểu được. "ha, ha, ha, Áo Y Thước Á đáng thương, chẳng lẽ ngươi không may đái vào đầu thống lĩnh đại nhân của chúng ta" "Hắc hắc, Áo Y Thước Á xong rồi, cho dù cái của quý có thể giữ lại nhưng tối thiểu cũng bị thống lĩnh đại nhân đá cho vài đá" Nhìn Áo Y Thước Á há hốc mồm, đám binh lính ở trong tiến lâu không nhịn được mà ha ha cười to. Song khi bọn hắn chuẩn bị đứng lên đến xem màn kịch hay, thì đột nhiên thấy một đám Giác phong thú dữ tợn đang lao đến. Ở đâu ra nhiều Giác phong thú đến như vậy? Nhìn đám Giác phong thú to như nắm tay, bọn lính rụi rụi mắt, nghi hoặc, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng gì. Là ma thú cấp thấp, Giác phong thú ở trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lúc nào cũng có thể thấy, nhưng là Giác phong thú to như nắm tay mọc ra hai thêm hai cánh ở góc thì cực kỳ hiếm thấy, chứ không cần phải nói một chút xuất hiện cả một đàn, Trong phút chốc, tất cả binh lính đều nghĩ rằng mình bị hoa mắt. Giác phong thú tốc độ rất nhanh, không để cho bọn lính suy nghĩ nhiều, lao đến trước mặt chúng như tia chớp. Không tốt, quân địch tấn công. Nhín Giác phong thú lao đến như tia chớp, nhìn cái đuôi cao cao và hàm răng sắc bén của chúng, bản năng bọn lính cảm giác được có điểm không đúng. Đáng tiếc đã quá muộn, không đợi bọn hắn hô hào cảnh báo, thì Giác phong thú đã bắn ra một cây châm độc khó có thể phòng bị. Nhanh, thật sự quá nhanh. Bọn lính mới chỉ cảm giác được hàn quang léo lên trong mắt, chưa kịp phản ứng đã bị cây châm độc đâm vào người, cả người tê rần, toàn thân vô lực ngã xuống, giương mắt nhìn đàn Giác phong thú đang điên cuồng cắn xe bản thân. "hành động, giết hết không bỏ sót một ai" Chỉ huy Giác phong thú đánh lén thành công, Dương Lăng ra lệnh, xoay người cưỡi trên mình thú một sừng, chỉ huy ma thú đại quân tấn công vào cửa doanh trại. Đánh trận đầu, đương nhiên là trăm khẩu đại pháo cùng bắn của tà nhãn đại quân, dưới sự chỉ huy của Tà nhãn bạo quân, làn đạn dày đặc giống rơi xuống doanh trại của quân địch như mưa, không kịp tránh né, Ban Đồ nhân bảo vệ cửa bị bắn thành mảnh vụn. Đáng tiếc vì tầm bắn có hạn, nếu không, chỉ cần Tà nhãn quân đoàn đã có thể tiêu diệt toàn bộ quân địch. Sau trận pháo kích là đến Tượng đá quỷ ra tay. Số lượng mặc dù không có nhiều, nhưng tốc độ bay rất nhanh, công kích sắc bén, giết sạch con cá lọt lưới xung quanh cửa doanh trại, nhanh chóng loại bỏ chướng ngại cho đại quân. Không trung là thiên hạ của Giác phong thú và Tượng đá quỷ, nhưng nói về năng lực tấn công trực diện thì uy lực của khô mộc chiến sĩ vượt trội. tường gỗ của doanh trại ở trước mặt bọn họ quả thực giống như một tờ giấy, một cước đá thủng. Gặp phải mấy tên Ban Đồ nhân đang giãy dụa, một cước dẫm nát bọn chúng, rất nhanh hướng vào các túy lều bên trong tường gỗ lao tới. Phía sau khô mộc chiến sĩ chính là đại quân con nhện. Rất nhanh sau khi nhảy vào đại doanh của Ban Đồ nhân, dưới sự chỉ huy của lang chu vương, liền như thủy triều giết về phía đám Ban Đồ nhân vừa mới tỉnh dậy. Nếu nói về công kích từ xa, thì chúng nó không bằng tà nhãn đại quân, nói về năng lực cận chiến chúng nó không thể bằng được khô mộc chiến sĩ, nhưng vì số lượng quá nhiều nên chất lượng thay đổi, không ai có thể ngăn cản thế công như thủy triều của chúng. Hàm răng sắc bén, nọc độc chết người, khiến cho chúng nó trở thành tử thần đối với Ban Đồ nhân. Vừa ngủ dậy, đối mặt với Giác phong thú, Tượng đá quỷ xoay vòng trên không chung, phải chống lại đại quân con nhện giết mãi không hết, đối mặt với khô mộc chiến sĩ như người khổng lồ, khiến cho Ban Đồ nhân hồn phi phách tán. Kinh hoàng, bọn binh lính cắm đầu bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả con thỏ. Đáng tiếc trước mặt lại là ma thú đại quân, nên đều phí công vô ích, trong nháy mắt bị ma thú đại quân bao phủ lấy. Dương Lăng bên này thế như chẻ tre, Tạp Tây và Cổ Đức cũng không gặp phải sự chống cự nào cả. Dã man nhân cầm cây búa lớn to như bánh, tinh linh và kiếm sĩ đều thể hiện hết năng lực, giết cho đám Ban Đồ nhân không có một chút ý chí chiến đấu máu chảy thành sông. Kinh hoàng, Ban Đồ nhân không tìm được binh lính còn binh lính không tìm được chỉ huy, cơ bản không thể tập hợp lại mà chống cự. Mấy tên chỉ huy cấp thấp vừa mới cắn răng tập trung vài tên binh lính phản kháng thì trong nháy mắt đã bị Giác phong thú và Tượng đá quỷ giết chết. Hiểu được đại thế đã qua, một ít Ban Đồ nhân kiệt lực chạy về phía vách núi phía tây, hy vọng trèo lên trên mà chạy trốn. Nhưng đáng tiếc sẽ bị Giác phong thú bay trong không trung giết chết, khẩn trương rơi xuống đất mà chết. CHo dù may mắn trèo lên được đỉnh núi cũng bị tinh linh bắn chết hết. Tàn sát, hoàn toàn là cuộc tàn sát một phía. Nói đây là một cuộc tập kích hoàn mỹ còn không bằng nói đây là một cuộc tàn sát máu tanh. Trước mặt đám hộ vệ cường hãn và ma thú đại quân khổng lồ của hắn, Ban Đồ nhân không hề có sự phòng bị cơ bản không có lực hoàn thủ, rất nhiều người còn chưa tỉnh lại đã bị mất mạng. "Nhanh, phóng hỏa, nhanh" Dương Lăng cưỡi thú một sừng chạy quanh ra lệnh, chỉ huy A Cổ Tô hành động, chuẩn bị hỏa thiêu doanh trại của Tư Thác Phu, diệt trừ toàn bộ thế lực của hắn ở Duy Sâm Trấn. Không có lương thảo, vũ khí bổ sung và chỗ đặt chân, thì Tư Thác Phu cho dù có viện quân trợ giúp đánh bại được La Tư nhân, sợ rằng cũng không còn năng lực tác oai tác phúc. Thu hồi ma thú đại quân, đốt cháy hoàn toàn doanh trại Ban Đồ nhân, và cố ý lưu lại một ít vũ khí, áo giáp của La Tư nhân, Dương Lăng nhanh chóng dẫn đại quân rút lui. Cho dù Tư Thác Phu còn sống trở về, tin tưởng trong cơn giận dữ hắn cũng sẽ ghi mối huyết cừu này lên đầu La Tư nhân. Mặc kệ khi nào, trả giá thấp nhất mà thu được ích lợi lớn nhất mới là vương đạo. Dương Lăng không bao giờ bỏ qua một cơ hội có thể ngư ông đắc lợi, Ban Đồ nhân và La Tư nhân càng đánh nhau to thì mình càng có lợi. Bất kể là bây giờ hay tương lai. Ma Thú Lĩnh Chủ.