Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 104
Lạp Đa Gia sơn cốc quái thạch nhiều đến độ như rừng, dưới ánh trăng mờ ảo trông vô cùng âm u, một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho người ta không rét mà run. Từ khi Dương Lăng giết chết Y Thước Á ở đây, thường có người nghe được trong không khí tiếng kêu thảm thiết.
Có người nói đó là âm hồn không tiêu tan của Y Thước Á, có người nói đó là cô hồn dã quỷ do Xà yêu huyết trượng đưa đến, nói đó là do Xà yêu huyết trượng phá vỡ hư không, đưa ác ma từ địa ngục lên. Một truyền mười, mười truyền trăm, nên có rất nhiều truyền thuyết áng sợ về Lạp Đa Gia sơn cốc.
Vừa mới bắt đầu, thì còn có một ít thợ săn không tin lắm, mỗi lần nghe thế thì không thèm để ý, vô cùng khinh thường. Nhưng từ khi một tiểu tử có thể đánh chết hổ báo đánh cuộc với người khác, ở trong Lạp Đa Gia sơn cốc có một đêm đã biến thành tên điên, thì mọi người mới chính thức thừa nhận, biết được các lời đồn đều không phải là vô căn cứ.
Bình thường, Lạp Đa Gia sơn cốc đã rất hẻo lánh, cứ như vậy thì càng thêm cô đơn. Thời gian dài thì càng có vẻ âm trầm.
Cách rạng sáng còn nửa canh giờ thì Tư Thác Phu đã mang theo 500 tên hắc giáp quân chạy tới. Trên đường, thấy càng chạy càng yên ắng, càng chạy càng hoang vu, đừng nói là bọn binh lính mà ngay cả Tư Thác Phu cũng phải nói thầm vài câu, không thể nào hiểu được tại sao Mai Lệ Nhĩ Tư lại chọn nơi hoang vu như thế này để ước hẹn.
Chẳng lẽ, đêm nay Mai Lệ Nhĩ Tư sẽ trao thân cho mình, nên mới cố tình tìm đến nơi hoang vu như thế này?
Tưởng tượng một lát, Tư Thác Phu lắc đầu, bỏ cái ý nghĩ không thực tế đó ra khỏi đầu. Thời gian vừa qua, đừng nói là có quan hệ tình dục, mà ngay cả đôi tay của Mai Lệ Nhĩ Tư hắn cũng chưa chạm được vào, càng không cần nghĩ đến đối phương sẽ lấy thân báo đáp mình.
Hoảng hốt, Tư Thác Phu mang theo đám hắc giáp quân đi vào Lạp Đa Gia sơn cốc âm u, không hề phát giác ra có một vòng tròn sáng nhàn nhạt, lại càng không chú ý đến là trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt.
Nếu có một vị ma pháp sư giáo đình kinh nghiệm phong phú thì tuyệt đối sẽ quay người bỏ đi. Vởi vì, cái này không phải vết nước, mà là một loại ma pháp hắc ám kinh khủng được dùng để che dấu binh mã.
Thủy tích càng dày đặc phạm vi càng xa thì cũng có nghĩa là binh mà cũng càng nhiều.
Nghi nghi ngờ ngờ đi vào sâu trong sơn cốc, thấy ở một gốc cây xa xa có một dáng người quen thuộc đứng ở đó, Tư Thác Phu thở dài một hơi, ra lệnh cho bọn binh lính dừng lại, mang theo vài tên thân vệ đi tới.
"Mai Lệ Nhĩ Tư tiểu thư, xin lỗi, Tư Thác Phu đã đến muộn"
Nhìn thấy chỉ có một mình Mai Lệ Nhĩ Tư, Tư Thác Phu hiểu rằng chính mình đã lo lắng quá nhiều, vừa nói vừa vạch ra một tấm áo giáp chắc chắn. Trước khi xuất phát, vì đề phòng bất trắc, nghe theo nhắc nhở của mưu sĩ hắn mặc vào áo giáp hộ thân mà gia tộc trao cho mình.
"Ồ, Tư Thác Phu, làm sao lại là người?" Nhìn Tư Thác Phu vừa cởi áo giáp ra, từng bước đi đến, Mai Lệ Nhĩ Tư cảm thấy rất sửng sốt.
Một khắc trước, nàng còn nghi ngờ vóc người của Dương Lăng sao lại không giống, nhưng lại nghĩ là do mặc áo giáp, không hề nghi ngờ nhiều. Đến khi đối phương mở ra áo giáp thì nàng mới hiểu được không đúng.
Không tốt, trúng kế.
Nhìn Tư Thác Phu còn không biết sắp chết đến nơi, Mai Lệ Nhĩ Tư không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được lại bị Dương Lăng lừa một trận, sai lầm nghiêm trọng. Vốn nghĩ rằng có thể nhân cơ hội bắt giữ Dương Lăng, không hề nghĩ được rằng hồ đồ thế nào lại trở thành chim mồi.
Cắn chặt răng, Mai Lệ Nhĩ Tư quyết định rất nhanh, ra lệnh với nhân mã đang ẩn núp rút lui, giống như trận gió vội vã thổi qua người Tư Thác Phu: "Tư Thác Phu, chúng ta phải rút lui lại ngay không là chết hết?"
Rút lui ?
Nhìn Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Tư Thác Phu vẻ mặt ngây ngốc, hắn không thể nào tưởng tượng được, chuẩn bị cả nửa ngày, chưa kịp nói một câu mà người đẹp đã nhanh chóng rời đi.
Nhớ tới vẻ lạnh lùng của Mai Lệ Nhĩ Tư, nhớ tới sự khinh thường và lạnh lùng trong mắt của nàng, hắn cảm giác cả bầu trời dường như vỡ thành mảnh nhỏ. Không cam lòng, uể oải, tuyệt vọng… trong nháy mắt trong lòng dường như bị một cây đao không ngừng đâm chém, trái tim yếu ớt như muốn vỡ vụn ra
"Nhanh bảo vệ đại nhân rút lui"
Tư Thác Phu thất thần cả nửa ngày không hồi phục lại, nhưng mưu sĩ cách đó không xa lại phản ứng rất nhanh. Mặc dù không nghe được lời nhắc nhở của Mai Lệ Nhĩ Tư, nhưng nhìn thấy nàng nhanh chòng bỏ đi thì có cảm giác có gì đó không đúng.
Thân vệ của Tư Thác Phu phản ứng rất nhanh nhưng đã muộn.
Theo một tiếng quát to, ở rừng cây cách đó không xa đột nhiên lao ra một đám người La Tư cầm cung tiễn trong tay. Chỉ trong nháy mắt, có hơn mười tên Ban Đồ nhân ngã xuống đất, Ở khoảng cách gần đến như thế này, bọn hắn vẫn nghĩ rằng dựa trọng giáp màu đen là có thể đỡ được, không ngờ rằng không chịu nổi một kích của trọng lỗ.
"Nâng tấm chắn lên, lập trận, bảo vệ đại nhân, nhanh"
Đột biến, người Ban Đồ dưới sự chỉ huy của thống lĩnh liền nâng tấm chắn lên, lập thành trận hình, chống đỡ tên của người La Tư, ra sức bảo vệ Tư Thác Phu. Nhưng mà tên nỏ quá dày đặc, thi thoảng cũng có binh tính bị tên bắn trúng, nhất là đám ma pháp sư đi theo, càng là đối tượng tấn công chính, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
"Đại nhân, chúng ta trúng kế rồi, rút lui, chạy nhanh"
Nhìn thấy tình hình không ổn, vài tên thân vệ vừa kêu vừa ôm lấy Tư Thác Phu, nhanh chóng rút lui. Người La Tư lao đến với khí thế hung dữ, có lẽ đã bày mai phục, nếu không rút lui thật nhanh thì có lẽ trong nháy mắt toàn quân bị tiêu diệt hết.
Nếu tên nỏ của người La Tư khiến cho người Ban Đồ ném đủ khổ đau thì kỵ binh của họ càng khiến cho chúng hồn phi phách tán.
"Ô nạp, ô nạp…"
Theo một tiếng tù và trầm thấp, một đội kỵ binh mặc trọng giáp của người La Tư vừa hét vừa lao từ một sườn núi nhỏ tới. Dựa vào sườn núi dốc, càng chạy càng nhanh, giống như một con dao sắc bén lướt qua đại trận cua người Ban Đồ, và quay lại tấn công tiếp.
Không kịp ứng phó, trận hình của người Ban Đồ bị rối loạn, không ai có thể tưởng tượng được viện quân của người La Tư lại đến nhanh như vậy, lại càng không thể tưởng tượng bọn họ lại mang đến được nhiều ngựa chiến và vũ khí đến như vậy, và không thể tưởng tượng được tất cả đều là do Dương Lăng động tay động chân ở phía sau.
Một thời gian trước, theo yêu cầu của Nhiệt Á, Dương Lăng thu được rất nhiều tinh tệ rồi bảo ải nhân Lỗ Thước cùng với một nhóm thợ rèn chế tạo rất nhiều vũ khí, áo giáp của Người La Tư, cũng âm thâm mua một nhóm ngựa chiến từ tay dong mạo hiểm giả.
La Tư đế quốc ở phương bắc, rất nhiều địa phương quanh năm đều có tuyết, khí hậu khắc nghiệt, dân cư mạnh mẽ. Ở trên lãnh thổ rộng lớn thì có rất nhiều đồng cỏ. Mọi người ngay từ nhỏ đã cưỡi trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa quá giỏi, được xưng là quốc gia trên lưng ngựa.
Trăm ngàn năm qua, người La Tư dùng kỵ binh để lập nên đế quốc, dùng kỵ binh để chinh chiến thiên hạ. Ngoại trừ Đức Lạp đế quốc ở phía tây quốc lực mạnh mẽ, và Ban Đồ đế quốc ở phương nam nổi tiếng thiên hạ về ma pháp, thì không gặp phải bất cứ đối thủ nào.
Năng lực của riêng mình tên binh lính thì Người La Tư cũng không quá xuất sắc, nhưng nếu có thêm một con chiến mã, thì tình hình hoàn toàn khác. Nếu nói về chiến mã, ở trên Thái Luân đại lục mà người La Tư tự nhận là thứ hai thì không có ai dám nhận mình là số một.
Mặc dù tình hình không ổn, nhưng dưới sự chỉ huy của thống lĩnh, người Ban Đồ vẫn liều chết chống trả.
Mấy tên ma pháp sư may mắn còn sống tập trung bên cạnh Tư Thác Phu, được sự bảo vệ của bộ binh phát huy uy lực của bọn họ. Có người thi triển vòng bảo hộ ma pháp, ngăn cản công kích từ xa của người La Tư, có người dùng hết sức lực đánh chết kỵ binh của người La Tư đang lao đến.
Khác với La Tư đế quốc ở phương bắc, bởi vì khí hậu rất nóng nực mà Ban Đồ đế quốc ở phía nam không thể có chiến mã sinh sản. Trăm ngàn năm qua, dựa vào ma pháp sư và bộ binh để lập quốc, nổi tiếng về phòng thủ. Chỉ cần lập trận tốt, bộ binh và ma pháp sư có thể bảo vệ lẫn nhau, quân đội tinh anh thậm chí có thể ở ngoài trực tiếp chống trả với cuộc tập kích bất ngờ của kỵ binh người La Tư.
500 tên hắc giáp quân mà Tư Thác Phu mang theo đều là tinh anh trong tinh anh, hầu như tất cả đều trải qua rất nhiều trận chiến, ở tình huống bình thường chỉ cần có sự phối hợp của ma pháp sư thì cho dù chống lại kỵ binh tinh nhuệ của người La Tư cũng không kém một chút nào. Đáng tiếc, không hề đề phòng nên mất đi hầu hết ma pháp sư đi theo, lực chiến đấu của toàn quân đã tiêu hao mất bảy, tám phần.
Đại thế đã qua.
Từng tên, từng tên binh lính ngã xuống, Tư Thác Phu không còn cách nào khác là phải lao vào trận chiến, chỉ huy đám binh lính còn lại chống đỡ. Quân do thám đã cưỡi ngựa trở về doanh trại gọi cứu binh, Lạp Đa Gia sơn cốc cách doanh trại không quá xa, chỉ cần đại quân biết được tin tức thì nửa canh giờ sau là có thể chạy tới.
Tư Thác Phu không kịp ứng phó, trong nháy mắt tổn thất nặng nề, nhưng vì bọn họ liều chết chống cự nên trong thời gian ngắn người La Tư cũng không thể thắng lợi hoàn toàn. Dù sao, Tư Thác Phu cũng mang theo 500 tên tinh anh, con lạc đà gầy cũng còn mạnh hơn con ngựa cơ mà.
Kịch chiến, mặc kệ là người La Tư đang điên cuồng công kích hay là người Ban Đồ đang ra sức chống cự, tất cả đều không hề chú ý đến có vài bóng đen đang núp trong bụi cây rậm rạp cách đó một khoảng cách.
"A Cổ Tô, viện binh của Tư Thác Phu đã đi đến đâu rồi?" Thấy nhóm người Tư Thác Phu không thể duy trì được bao lâu nữa, Dương Lăng hỏi tên đội trưởng thân vệ bên cạnh.
Căn cứ vào liên hoàn kế, thì ngay khi Tư Thác Phu trúng phải phục kích thì hắn sẽ phái người báo tin cho đại quân ở doanh trại ngay lập tức, để cho người Ban Đồ và người La Tư lưỡng bại câu thương, qua đó thuận lợi không chế Duy Sâm Trấn. Nhưng thấy Tư Thác Phu tổn thất nặng nề, Dương Lăng hiểu được viện binh của hắn nếu không nhanh chóng đến kịp, có lẽ thế cục sẽ khác xa so với dự đoán.
"Đại nhân, Anh vũ đã hoàn thành nhiệm vụ, kịp thời thông tin cho đại quân của Tư Thác Phu" A Cổ Tô dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Căn cứ theo do thám hồi báo, nhiều nhất nửa canh giờ sau bọn họ có thể tới nơi"
Nửa canh giờ, đối với người bình thường chỉ là thời gian uống một chén trà, nhưng đối với Dương Lăng đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, vậy là đủ lắm rồi. Nhân cơ hội xuất động toàn quân, tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Tư Thác Phu.
"Tốt, đi, cứ làm theo kế hoạch, cho đám võ sĩ thay quần áo của người La Tư"
"Vâng, thuộc hạ hiểu"
Lạnh lùng nhìn Tư Thác Phu đang cố gắng chống cự, Dương Lăng rút lui, rất nhanh hướng doanh trại không còn phòng thủ của hắn lao đến. A Cổ Tô cũng dẫn theo đám thân vệ nhanh chóng đuổi kịp.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
2480 chương
22 chương
826 chương
184 chương