Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 235 : ♥ Hồ ly biến dị biết nói chuyện

Chuyển ngữ ♥ Pei Beta ♥ Đặng Trà My Bạo cúc hoa? Ý gì vậy? Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang nghe được thì ngơ ngác, Tiếu Minh Lãng, Hứa Nặc lại càng không hiểu. Nhưng Tô Linh Phong nghe vậy thì chấn động! Cả người nàng kích động!! Khi Tô Linh Phong còn ở hiện đại, tuy không hay lên mạng xem tiểu thuyết, cũng không có yêu thích đặc thù gì với đam mĩ BL, nhưng bên người nàng có một người khiến người ta chịu không nổi tên Diệp Hải Lam! Cô nương Diệp Hải Lam kia chính là một hủ nữ bí mật, ở bên tai Tô Linh Phong nhắc tới không ít cái gì "Công", "Thụ", "Cúc hoa", "Hoàng qua"... vân vân..., tuy rằng trước kia bị nha đầu Diệp Hải Lam kia làm phiền, nhưng lúc này nghe được ba chữ "Bạo cúc hoa", Tô Linh Phong lại cảm thấy thân thiết đến lạ...... Lại là một người xuyên không ư? Thì ra người hiện đại ở thế giới này cũng không chỉ có một mình nàng...... Tô Linh Phong bước đi nhanh hơn, nhanh chóng bước tới chỗ đánh nhau... Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang thấy Tô Linh Phong vội vàng thì đều rất kinh ngạc, bình thường nha đầu này bình tĩnh đến mức khiến người ta nhức cả trứng bây giờ lại có biểu tình không bình tĩnh, đây chính là kỳ cảnh khó có được! Mọi người đuổi theo bước chân của Tô Linh Phong, cũng nhanh chóng chạy tới chỗ đánh nhau. Xuyên qua đoạn rừng cây cối đổ nát, phía trước là một vùng đất trũng, âm thanh đánh nhau chửi bậy chính là truyền tới từ trong ao địa này. Tô Linh Phong ngồi xổm xuống bụi cỏ phía dưới, nhìn chung quanh vùng đất trũng, chỉ thấy trong vùng đất trũng có hai ma thú thật lớn đang kịch liệt giằng co, mặt đất bốn phía và cây cối kịch liệt chấn động vì chúng đánh nhau. Hửm? Ma thú? Không có loài người?? Tô Linh Phong sửng sốt. Chỉ thấy trong đó một con ma thú có dáng vẻ hơi giống thằn lằn lớn, thân thể dài chừng mười thước, nhưng trên lưng lại có hai cái cánh thật lớn thật dài, lớp vảy màu xám tối sầm che kín, cái miệng như bồn máu mở ra thật là to, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn lóe sáng, ở dưới thân đang cắn xé một con vật màu lục to lớn...... Hồ ly? Con vật đang kêu khóc ầm ỹ, luyên tha luyên thuyên kia là hồ ly sao? "Ngươi là con quái vật ghê tởm! Sao có thể dùng cái miệng dơ bẩn kia của ngươi cắn ta, ghê tởm chết được, thối chết mất! Cắn cắn cắn! Ngươi làm như ta không biết cắn chắc!" Hồ ly há mồm cắn trên chân của quái thú: "Ngao có răng đúng thật tốt quá!" Hồ ly buông miệng ra lại bắt đầu gào khóc: "U hu hu...... Bà đây muốn chết sao? Bà đây tự muốn chết à? Diêm Vương chết tiệt, dám đùa ta à? Dám để cho bà đây chết hai lần! Bà đây sẽ tới âm phủ bạo hoa cúc nhà ngươi!!" Hồ ly vừa khóc thảm vừa dùng móng vuốt đẩy đầu quái thú, thân thể quay cuồng không ngừng, cố gắng giãy dụa muốn chạy thoát xui xẻo làm thức ăn cho quái thú. Đám người Mặc Vấn Trần đứng ở phía sau Tô Linh Phong "Một con Đích Tích Á Long biến dị?" Tá Dịch nhíu mày. Đích Tích Á long chính là ma thú cấp 8, sao trong cốc Cổ Tạp lại xuất hiện ma thú cấp tám thế này? "Còn có một con...... Bích Bích hồ có thể nói??" Mặc Vấn Trần ngạc nhiên. Chỉ có thần thú và thú luân hồi mới có thể nói chuyện, Bích Bích hồ cũng chỉ là ma thú cấp 7, cho dù biến dị, cũng không có thể đạt cấp bậc thần thú chứ. "Ôi chao ~ Kỳ vậy nè, Bích Bích hồ mà cũng nói chuyện được à? Nhưng nó đang nói cái gì vậy? Tại sao người ta nghe không hiểu gì hết??" Nguyệt Quang nói. "Ta cũng nghe không hiểu." Mặc Vấn Trần tiếp lời Nguyệt Quang, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Linh Phong. Chỉ thấy Tô Linh Phong không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai con ma thú đang quay cuồng cắn xé nhau trong vùng đất trũng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng, nhìn qua rất là nghiêm túc, rất là khẩn trương. "Là một con á long cấp thấp! Xì!" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Địa Tích Á Long biến dị trong vùng đất trũng với vẻ khinh thường, cự long tộc thuần khiết rất cao ngạo, tuy là cùng loài với chúng nó nhưng đối với Đích Á long thấp hơn nó n bậc, nó luôn luôn xem như con kiến. "Úi! A ha ha ha...... Con Bích Bích hồ kia thật ngu dốt! Nó là một ma thú hệ lôi mà không dùng kỹ năng công kích, vật lộn với một con Địa Tích Á long hệ vật lý?" "Mẹ ơi, con Bích Bích hồ kia thật đáng thương......" Đoàn Viên đồng tình. Lúc này con Địa Tích Á long biến dị kia đã sắp cắn cổ Bích Bích hồ biến dị, con Bích Bích hồ biến dị hấp hối, miệng hộc máu, phát không ra tiếng khóc hay chửi bậy. Tô Linh Phong hé môi, quay đầu nhìn Mặc Vấn Trần, ngữ khí nghiêm túc, "Cứu nàng!" Mặc Vấn Trần nhướng mày, "Con Bích Bích hồ biến dị kia?" "Đúng!" "Được!" Mặc Vấn Trần không hỏi nguyên nhân, cũng không có một chút do dự, trong miệng niệm chú ngữ, trên người sáng lên màu lam của trận pháp triệu hoán. Rất nhanh, một tiểu thanh xà dài hơn một thước, trên người nhẵn nhụi vảy đầy màu xanh bỗng xuất hiện trước mặt mọi người. Tiểu thanh xà rung đùi đắc ý bò lên cánh tay Mặc Vấn Trần, phun lưỡi với hắn. Khóe môi Tô Linh Phong nhếch lên, đương nhiên là nàng nhớ rõ con ma sủng của Mặc Vấn Trần, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Vấn Trần, nàng còn xém chút nữa là bị con xà này hôn rồi. Có điều hình như bây giờ con thanh xà tên "Tiểu trùng" không giống như trước, lúc đó trên người nó không có vảy nhỏ như vậy. Tô Linh Phong tỉnh ngộ, khó trách mấy tháng nay chưa bao giờ thấy Mặc Vấn Trần triệu hồi ma sủng, thì ra là con thối xà này cũng tấn giai. Mặc Vấn Trần xoa đầu tiểu trùng, chỉ vào vùng đất trũng, nói: "Đi đi, đi cứu con Bích Bích hồ kia, về phần con Địa Á long kia, thưởng cho con, cho con một bữa ăn ngon một chút." Đầu rắn của Tiểu trùng suy nghĩ một chút, theo cánh tay của Mặc Vấn Trần ưỡn ẹo, lúc sau thân thể bỗng nhiên tăng vọt hai mươi lần, biến thành một mãng xà to bự, vọt tới chỗ vùng đất trũng hai ma sủng đang đánh nhau kia. Mặc Vấn Trần nói với Tá Dịch và Nguyệt Quang: "Tiểu trùng vừa mới tấn giai, con Địa Tích Á long cấp 8 kia không tồi, vừa hay có thể cho nó bồi bổ, hai người không ngại chứ?" "Đương nhiên là không." Tuy rằng ma hạch của ma thú cấp 8 trân quý nhưng Tá Dịch vẫn chưa để vào mắt. "Ta cần một con Á long thối làm gì, thịt lại không được ăn." Nguyệt Quang lại vốn không có khái niệm tiền. Tiếu Minh Lãng tự nhận nếu mình săn bắt một con ma thú cấp tám là không thể, vốn y không có quyền lên tiếng cho nên đành thức thời ngậm miệng không nói. Thực lực của Hứa Nặc là yếu nhất, liền lại càng không nói. "Nhưng mà...... Thương Ngô, con ma sủng của cậu làm ta tò mò quá......" Nguyệt Quang nhìn chằm chằm cự mãng đang quần xà với con Á Long trong vùng đất trũng với ánh mắt đăm chiêu, sao hắn lại cảm thấy con ma thú này chẳng hề giống với ma thú trên cả bốn đại lục chút nào nhỉ...... Mặc Vấn Trần không nói gì mà chỉ nhìn tình hình chiến đấu chằm chằm, hoàn toàn không có‎ ý định giải thích nghi hoặc cho Nguyệt Quang.