Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 234 : ♥ Bạo cúc là bạo cúc!
Chuyển ngữ ♥ Pei
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My
Sau khi ăn điểm tâm, mọi người thu dọn đồ đạc, Mặc Vấn Trần dặn dò Dịch Thủy Giác thao luyện như thế nào, dặn xong rồi còn vỗ vai hắn nói: "Không cần khách khí, chỉ cần dặn dò bọn họ lúc khai giảng có thể bò lại học viện là được."
"......" Dịch Thủy Giác không nói gì mà trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đảo mắt, không tình nguyện nói: "Vì sao ta phải trông đám đệ tử này thay huynh? Thời gian của ta rất quý giá, ta còn rất nhiều việc phải làm nữa......"
Mặc Vấn Trần mỉm cười, nói ba chữ với Dịch Thủy Giác: "Ám U thảo."
Dịch Thủy Giác nghe ba chữ đó thì ánh mắt sáng ngời, vội vàng cầm hai tay Mặc Vấn Trần, hỏi: "Huynh biết ở đâu có Ám U thảo??"
"Không biết." Mặc Vấn Trần lắc đầu.
Dịch Thủy Giác cầm lấy tay Mặc Vấn Trần không buông, hoài nghi xem xét hắn nói: "Vậy ý huynh là sao?" Hắn chắc chắn Mặc Vấn sẽ không tự dưng nhắc đến "Ám U thảo".
"À..." Mặc Vấn Trần chậm rì rì nói: "Tuy rằng ta không biết Ám U thảo sinh trưởng ở nơi nào, nhưng vô tình ta có được hai ngọn từ tay người khác....."
"Hai ngọn? Huynh thật sự có hai ngọn sao??"
"Đúng vậy, hơn nữa đã ngoài ba trăm năm." Vẻ mặt của Mặc Vấn Trần giống như là đang cầm cục xương dụ dỗ chú chó nhỏ.
"Ở đâu? Huynh có thể tặng ta được không? Ta cũng có thể mua!" Dịch Thủy Giác kích động.
"Không bán." Mặc Vấn Trần cong khóe môi, cười tủm tỉm nói: "Sau khi bảo vệ mấy đệ tử kia an toàn về Lăng Vân thành, ta có thể tặng huynh miễn phí."
"Được! Thành giao!" Dịch Thủy Giác dường như sợ Mặc Vấn Trần đổi ý, vội nhanh chóng tiếp lời.
Lúc này, Tá Dịch đi tới gần, liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần một cái, hỏi: "Cốc Cổ Tạp này quá kỳ lạ, huynh thật sự không sợ mấy đệ tử kia gặp phải nguy hiểm gì sao?"
Tuy rằng Dịch Thủy Giác là linh thuật sĩ cao cấp đột phá linh thuật cấp 6, thực lực không tồi, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu, hơn nữa hắn chỉ có một mình, nếu gặp tình huống nguy hiểm bất ngờ thì làm sao có thể bảo vệ chu toàn hết tất cả đệ tử.
"Để tới Hàng lang Thán Tức, đường gần nhất chính là xuyên qua cốc Cổ Tạp này, có chúng ta ở phía trước mở đường, cho dù có nguy hiểm gì thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp được trước." Mặc Vấn Trần dừng một chút, lại nói: "Đương nhiên, cũng không ngoại trừ những đệ tử này xui xẻo, gặp phải chuyện không may......"
Mặc Vấn Trần vuốt cằm nghĩ ngợi rồi nhấc chân đá Nguyệt Quang đang quấn lấy Tô Linh Phong, đưa tay ra nói: "Nguyệt Quang, cho ta một đóa Tử tinh hoa của huynh."
Nguyệt Quang đoán được dụng ý của Mặc Vấn Trần, rung đùi đắc ý nói: "Ối chao ôi~~ cậu chỉ biết nói miệng mà chẳng có thành ý chút nào, trong lòng vẫn nhớ tới những đệ tử đáng ghét này, đúng là tên khẩu thị tâm phi
" Nói xong, lấy một đóa hoa nhỏ từ nhẫn trữ vật ra đưa cho Mặc Vấn Trần.
Đóa hoa nhỏ này giống đóa hoa trên đầu Tô Linh Phong như đúc, có màu tím nhạt, đóa hoa như nước trong suốt nhưng không phải là chế phẩm thủ công mà là thực vật chân chính.
Mặc Vấn Trần đưa Tử Tinh Hoa cho Dịch Thủy Giác, nói: "Gặp phải phiền toái giải quyết không được thì hãy bóp nát đóa Tử tinh hoa này."
Trong lòng Dịch Thủy Giác tuy có nghi hoặc và khó hiểu nhưng cũng không hỏi, nhận lấy đóa Tử tinh hoa, thu vào nhẫn trữ vật.
Nguyệt Quang và Tá Dịch biết, Mặc Vấn Trần cũng là người linh võ song tu, trừ bỏ chức nghiệp võ thánh này, hắn vẫn là linh thuật sĩ hệ không gian, nếu đám đệ tử này có nguy hiểm, hắn tự nhiên có thể chạy tới trước tiên.
Sau khi mọi người thu dọn xong, đội ngũ chia làm hai đường, Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang, còn có Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc đi sâu vào cốc.
Bùi Ngọc Khiết cắn môi, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trong mắt đầy ghen tị, không cam lòng và oán giận......
"Hu hu~~ ta cảm giác như chúng ta bị bỏ rơi vậy......" An Tri Hiểu nép vào trong lòng ngực Hoa Nhược Hề, giả bộ kêu thảm.
"Aiz...... Ta cũng hâm mộ Linh Phong học muội." Hoa Nhược Hề vỗ về An Tri Hiểu, thở dài nói.
Thủy Thanh Thanh nói tiếp: "Ta cũng ghen tị......" Nàng cũng muốn có nhiều mĩ nam cực phẩm như vậy hộ giá mà!
Bùi Kim Cát liếc mắt nhìn muội muội của mình một cái, nhỏ giọng nói: "Bây giờ muội vừa lòng chưa?"
Tuy rằng hắn ta rất vui vẻ khi thấy Thương Ngô rời khỏi tầm mắt của Bùi Ngọc Khiết, nhưng hắn buồn bực vì Tô Linh Phong lại nhanh rời đội như thế! Nếu không phải bởi vì Tô Linh Phong gia nhập vào đội lịch lãm này, làm sao hắn có thể đi cùng đám người Mặc Hạo Thiên chứ!
Sắc mặt Bùi Ngọc Khiết rất không tốt, tâm tình lại càng không tốt, vốn không thèm để lời của Bùi Kim Cát vào tai.
"Được rồi, chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát đi." Mặc Hạo Thiên thở dài, Tô Linh Phong thoát rồi, nhưng hắn còn phải tiếp tục ở đây để chịu tra tấn.
Cốc Cổ Tạp rất dài, bên trong ma thú phân bố rất dày đặc, tài nguyên vô cùng phong phú, nếu lịch lãm ở nơi này thì chỉ cần mang đủ lương thực, một hai tháng có thể không cần đi ra ngoài.
Nếu gấp rút lên đường, hơn nữa không gặp được tình huống ngoài muốn nào thì chỉ cần năm ngày là ra khỏi cốc này.
Bởi vì đám người Tô Linh Phong không vội nên đi từ từ, thời gian sẽ hơi dài một chút, đương nhiên, tốc độ của bọn họ mặc dù không tính là nhanh nhưng vẫn nhanh hơn tiểu đội của học viện ở phía sau.
Dọc đường đi, bọn họ không ngoài ý muốn gặp được mấy loại ma thú, đều là giống biến dị, ma thú biến dị chỉ khó đối phó hơn ma thú bình thường một chút chứ thật ra cũng không coi là rất nguy hiểm.
Trong cốc này, ngoại trừ một vài ma thú kỳ lạ ra thì mọi người cũng không phát hiện điều gì lạ nữa, nhưng cũng không bởi vậy mà họ thả lỏng cảnh giác.
Có Mặc Vấn Trần và Tá Dịch chỉ điểm, vũ kỹ của Tô Linh Phong và kiếm kĩ của Hứa Nặc đều tiến bộ rất thần tốc, ngày thứ tám sau khi tách tiểu đội của học viện, Hứa Nặc đã thành công đột phá bình cảnh kiếm sĩ cấp 2, thành công trở thành một kiếm sĩ cấp 3 trung cấp.
Kiếm sĩ không giống linh thuật sĩ và võ giả, phải có linh cơ hoặc có thể phát đấu khí mới có thể tu luyện, chức nghiệp tu kiếm sĩ chỉ cần tư chất và khí lực không tồi là được, cho nên giai đoạn trước đột phá dễ dàng hơn chức nghiệp khác một chút, nhưng khi đã ngoài cấp bốn, muốn đột phá thì vô cùng khó khăn, Tá Dịch ở cấp bậc Kiếm Thánh cường giả, tuyệt đối là thiên tài luyện kiếm!
Nhưng với tốc độ tu luyện của Hứa Nặc, với mấy tháng ngắn ngủn đã tới trung cấp kiếm sĩ, Tá Dịch cũng không khỏi tán thưởng, hắn nói với Hứa Nặc: "Phải thật kiên trì, trong tương lai thành tựu của cô sẽ không dưới ta."
Bởi vì một câu khẳng định của Tá Dịch, Hứa Nặc tu luyện càng liều mạng hơn bình thường......
Giữa trưa ngày thứ chín sau khi tách đội học viện ra, đám người Tô Linh Phong cuối cùng cũng tiếp cận lối ra của cốc Cổ Tạp.
Mọi người tìm một nơi khô mát để nghỉ ngơi, lấy một ít thức ăn nước uống ra, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Trước buổi tối chắc chúng ta có thể rời khỏi cốc Cổ Tạp." Mặc Vấn Trần lấy một hộp điểm tâm tinh xảo ra từ trong nhẫn trữ vật, động tác tự nhiên đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhận lấy điểm tâm, lấy một miếng cho vào miệng, hương vị khôn phải rất ngọt, nhưng rất thơm nhuyễn, không tồi, nàng lại lấy thêm một miếng cho vào miệng Đoàn Tử.
"Mẫu thân thật tốt, Đoàn Tử yêu mẫu thân....." Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Tử nhai điểm tâm, dùng kết nối chủ sủng làm nũng với Tô Linh Phong.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Tử mà nuốt nước miếng, âm thầm muốn nếm thử chút hương vị......
Quỷ mị trợn mắt nhìn điểm tâm nuốt nước miếng, hắn đã quên mùi vị đồ ăn là như thế nào rồi, có vẻ ngon lắm......
"Ôi chao
điểm tâm có cái gì ngon, đến đây, Tiểu Phong Phong ăn quả mọng đi, ta mới vừa hái đó, ngọt vô cùng~~" Nguyệt Quang đưa chút trái cây màu vàng nhạt được bọc bởi lá cây ra.
Tô Linh Phong cũng không từ chối, lấy một quả cho vào miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt nhất thời tràn đầy khoang miệng, ăn rất ngon! Tô Linh Phong thỏa mãn thở dài.
Nguyệt Quang đưa trái cây tới, nhiều đến nỗi Tô Linh Phong không đếm nổi tên, có điều hương vị đều rất ngon miệng, bảo nàng ăn một trăm quả cũng không hề hấn gì.
"Này, có phải một đường đi tới đây có vẻ yên tĩnh quá không?" Tá Dịch nhíu mày, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Yên tĩnh tất nhiên là không phải chuyện tốt, có lẽ đó là nguyên nhân khiến cho ma thú bị biến dị, cũng không vô cùng nghiêm trọng hay nguy hiểm giống trong tưởng tượng của chúng ta gì cả." Mặc Vấn Trần bình tĩnh nói.
"Hy vọng là như thế." Tá Dịch nói.
Bỗng nhiên, Mặc Vấn Trần đình chỉ động tác đưa trái cây, nhíu mày giống như đang ngưng thần lắng nghe cái gì.
Sắc mặt của Tá Dịch và Nguyệt Quang cũng trở nên nghiêm túc, đứng lên, nghiêng tai lắng nghe.
Tuy rằng Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc không nghe thấy tiếng gì, nhưng thấy thần sắc của bọn họ cũng không khỏi cảnh giác đứng lên.
Tu vi của Tô Linh Phong mặc dù không thể so với đám người Mặc Vấn Trần, nhưng sau khi nàng xuyên qua, giác quan đã cao hơn người bình thường, lúc này cũng loáng thoáng nghe được chút âm thành, hình như là ở phía trước bên trái có cái gì đó đang đánh nhau!
"Đi xem không?" Mặc Vấn Trần nhướn mày với mọi người.
"Được được được, đi xem nào~~" Nguyệt Quang tỏ vẻ tán thành.
"Cùng đi đi." Tô Linh Phong nói.
Tá Dịch đã cầm đại kiếm đứng lên.
Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng bắt đầu bận việc thu dọn.
Đồ được thu dọn nhanh chóng, đoàn người vội đi tới nơi có âm thanh.
Trên đường đi, mọi người phát hiện khắp nơi cây cối, hoa cỏ bị quần nát không chịu nổi, lộn xộn vô cùng, hiển nhiên khu vực gần đây vừa mới trải qua một tai nạn lớn......
Bởi vì đám người Mặc Vấn Trần tu vi cao cường, có thể nghe thấy thanh âm rất xa cho nên lúc trước bọn họ nghe được loáng thoáng tiếng đánh nhau nhưng thật ra còn cách bọn họ rất xa.
Mọi người đi được khoảng một canh giờ, tiếng đánh nhau dần rõ ràng, tiếng kỹ năng xen kẽ, tiếng va chạm, tiếng ma thú gầm rú, còn có...... Tiếng mắng chửi của con người?
Chỉ nghe một giọng nói non nớt, hổn hển, điên cuồng hét lên: "Mẹ kiếp! Con quái vật chết tiệt này, cắn ta à, ngươi dám cắn ta! Bà đây chết cũng nguyền rủa ngươi bị thú đực của một vạn loại chủng tộc bạo cúc!"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
154 chương
18 chương
67 chương
50 chương