Nghiễn Kiều sụp đổ bất cẩn ngã xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân chấn động không dám tin vào những gì mà nàng vừa nghe thấy. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Bào huynh của nàng rơi xuống vực sâu, tung tích không thấy, sống chết không rõ. Mẫu thân nàng lại không thể chịu nổi đả kích mà băng thệ. Phu quân nàng lại bị thương nặng đến mạng sống cũng suýt không còn. Vì sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy cơ chứ? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai sao? Nghiễn Kiều trong tim đau đến chẳng thể thở nổi, mọi thứ trước mắt nàng lúc này dần trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng đau đớn ngã xuống bên cạnh Lương Bác Văn. Mà tì nữ tâm phúc của nàng lúc này mới để ý đến bên dưới hạ thân của Nghiễn Kiều..... chảy máu?! "Thái sư, Thái sư ngài mau xem Quận chúa?!" Lương Bác Văn vội vàng đặt Nghiễn Kiều lên giường, hốt hoảng cho người gọi thái y đến. Mà ở bên phía lều của Mặc gia lúc này lại vô cùng thoả mãn, sung sướng. ___________ "Lão gia, lần này tên đó chết chắc rồi hahahaha, còn cả tiện nhân Mạc Vi Nhã kia nữa. Thực tốt a~" "Nàng đừng vội vui mừng, chẳng phải vẫn còn một chướng ngại vật Mặc Liên đấy sao?" Mặc Thịnh ghét bỏ nhìn vẻ mặt vui sướng của Mặc phu nhân. Tuy rằng nhờ có Mặc Liên mà bọn họ mới có được ngày hôm nay, cũng vì nhờ có nàng ta mà kế hoạch của hắn mới có thể thành công. Thế nhưng, phàm là những kẻ gây trở ngại cho kế hoạch của hắn chiếm lấy vương vị, đều không được tồn tại! Dù cho kẻ đó chính là máu mủ ruột thịt của hắn. Mặc Liên, là ta có lỗi với con. Mặc phu nhân im lặng nhìn phu quân mình, buồn bã đảo mắt nhìn về phía lều trại của Mặc Lệnh Nghi. Từ nhỏ đến giờ, Mặc Liên vẫn luôn là quân cờ vô cùng có giá trị của Mặc Thịnh. Tất cả mọi sự nuông chiều và thương yêu trước giờ hắn cũng chỉ dành cho Mặc Lệnh Nghi. Tuy điều đó quả thực vô cùng bất công đối với Mặc Liên, nhưng có thể làm được gì đây? Mặc Lệnh Nghi là do nữ nhân mà Mặc Thịnh yêu sinh ra. Trái ngược với mẫu thân của Mặc Lệnh Nghi, Mặc phu nhân cũng vì hôn sự được sắp đặt từ trước nên mới gả cho Mặc Thịnh. Bên ngoài cho rằng Mặc Lệnh Nghi và Mặc Liên là bào tỉ muội, thế nhưng đâu ai biết được câu chuyện đằng sau cơ chứ? "Phải...chàng nói đúng. Là thiếp đã quá nóng lòng rồi. Chàng mau nghỉ ngơi đi, thiếp đến thăm A Nghi" Mặc Thịnh chăm chú nhìn theo sau bóng lưng của Mặc phu nhân, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc. Mặc Thịnh tất nhiên biết những gì Mặc phu nhân làm đều là để lấy lòng hắn. Có nữ nhân nào mà lại muốn bỏ mặc hài tử ruột thịt của mình để một lòng chăm sóc cho hài tử do một nữ nhân không rõ xuất thân sinh ra cơ chứ? Thế nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến Mặc Thịnh. Nếu như không phải năm đó phụ mẫu của Mặc phu nhân nhất quyết muốn để nàng ta gả cho hắn, năm lần bảy lượt gây cản trở hắn thành thân với mẫu thân của Lệnh Nghi thì kết cục bây giờ cũng đã khác. _________ Mặc Liên lúc này cả người mệt mỏi vừa bước ra khỏi lều trại thì gặp thân mẫu đang đi về phía lều của Mặc Lệnh Nghi. "Hoàng hậu nương nương" Mặc phu nhân cúi người hành lễ với Mặc Liên, trong lòng vô cùng chua xót. Bây giờ Tôn Diệm không còn, mọi chuyện đều đổ dồn lên Mặc Liên. Nàng ta đã liên tiếp gần hai ngày không được nghỉ ngơi, cơ thể đã sớm cạn kiệt sức lực. "Phu nhân mau đứng dậy, người là đang...đến chỗ của Thận vương phi sao?" "Đúng vậy thưa nương nương, thiếp thân có chút đồ muốn mang đến cho vương phi." Mặc Liên nhìn tâm phúc phía sau Mặc phu nhân cẩn trọng bưng theo chén cháo sườn khoai môn mà Mặc Lệnh Nghi thích ăn nhất, trong lòng nhất thời nổi lên tia ganh ghét đến cùng cực. Vì cớ gì cùng phụ cùng mẫu sinh ra mà Mặc Lệnh Nghi luôn luôn được mọi người yêu thương, quan tâm hơn cơ chứ? "Vậy phu nhân mau đi đi, kẻo cháo nguội mất, sẽ không ngon nữa" Mặc phu nhân hành lễ rồi nhanh chóng rời đi, tia đau xót nơi đáy mắt trong khoảnh khắc đã bị Mặc Liên bắt được. Đây là đang thương hại nàng ta sao? Mặc Liên vịn tay tì nữ đi về phía lều của phủ Thái sư. Nàng ta vốn dĩ đang duyệt dở tấu chương thì nghe tin lều của Thái sư xảy ra chuyện. Dù sao đi chăng nữa thì Mặc Liên trên danh nghĩa cũng chính là tẩu tử của Nghiễn Kiều. Bây giờ Tôn Diệm không rõ tăm tích, Mặc Liên ắt phải chăm lo cho nàng ta. "Người sao rồi?" Mặc Liên vừa đến nơi thì đã thấy Lương Bác Văn thần sắc tệ đến cực điểm ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay Nghiễn Kiều. "Chúng thần tham kiến Hoàng hậu nương nương!" "Miễn lễ, Quận chúa xảy ra chuyện gì?" Mặc Liên đảo mắt nhìn Nghiễn Kiều mỏng manh, xanh xao nằm trên trường kỉ tĩnh dưỡng thì có chút thấy thương xót. Từ nhỏ nàng ta đã chẳng được hạnh phúc, nếu không phải năm đó Tôn Diệm không từ thủ đoạn thành thân với Phương Tình, thì có lẽ bây giờ nàng ta đã chẳng còn sống. "Hồi nương nương, Quận chúa vì bất cẩn vấp ngã cùng với liên tục gặp đả kích nên đã....không thể giữ được hài tử! Chúng thần đã cố hết sức...nhưng không thể giữ lại." Nghiễn Kiều mất đi bào huynh duy nhất, mẫu thân cũng chẳng còn. Bây giờ ngay cả hài tử duy nhất cũng không còn. "Mau kê thuốc cho Quận chúa, chuẩn bị xe ngựa đưa nàng hồi phủ!" Mặc Liên phất phất tay ra lệnh cho đám người xung quanh, trước khi đi vẫn ân cần dặn dò tì nữ của Nghiễn Kiều. Có lẽ bây giờ Lương Thái sư đang rất hối hận đi? Bởi chính hắn cũng chính là kẻ đã gián tiếp hại chết hài tử của mình và cả Lạp Thái hậu. _____________ Mạc Vi Nhã sau khi uống canh thảo dược thì nhanh chóng thiếp đi, Cẩm Đào vẫn luôn lo lắng túc trực ở bên cạnh, để ý từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tôn Diệm lúc này cũng đã hoàn toàn binh phục, âm thầm cùng Tôn Hiên quay trở về doanh trại cách ngôi làng không xa để bàn chuyện. "Điện hạ, thần vừa nhận được tin báo từ trong cung, Thái hậu nương nương...đã băng thệ rồi! Nghiễn Kiều Quận chúa vì bất cẩn cùng chịu nhiều đả kích nên đã mất đi hài tử còn chưa thành hình. Thái sư đã vội vàng đưa người hồi phủ. Còn về phía hoàng hậu nương nương....đang tiếp quản chuyện triều chính, còn thái tử Tôn Vĩnh phụ trách tiếp tục tìm kiếm bệ hạ." Tôn Diệm bàng hoàng nghe những gì Phúc Lâm vừa nói, cả người như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm xuyên. Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng đau khổ của Nghiễn Kiều và mẫu hậu khi đó, tim hắn như bị bóp nghẹt, chẳng thể thở nổi. "Phụ hoàng...người không sao chứ?"