An Nhược Thủy giờ phút này đã lên đường, Lý Điềm đi theo bên cạnh đang mở máy tính bảng kiểm tra tin tức. "Thôn này không được yên ổn cho lắm, địa thế hẻo lánh, không phải cảnh khu du lịch cũng không phải danh lam thắng cảnh gì, đơn giản là hẻo lánh đến mức trên một số bản đồ còn không tìm được vị trí thôn trang." Lý Điềm nhanh chóng giải thích: "Bất quá An tổng có sắp xếp hộ vệ, ngươi có thể yên tâm. Mấy năm trước cũng có một đoàn phim ở chỗ này lấy cảnh, nhưng mà bên trong đoàn phim có một nữ minh tinh tuyến ba cộng thêm một vị trợ lý biến mất. Phía trên tuy rằng cũng tới điều tra, nhưng mà các thôn dân chống đối quá gắt, sau đó thi thể hai người được tìm ra trong núi sâu, kết quả vụ án thủy chung không có được một giải thích chính xác." Lý Điềm lật nhìn những tin tức này một lượt, thuận tiện hướng An Nhược Thủy giải thích. An Nhược Thủy vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như vậy để quay, cho nên nghe Lý Điềm nói, nàng khẽ cau mày: "Nơi này nghe rợn cả tóc gáy, tại sao phải lựa chọn quay chỗ này, tìm một chỗ khác không được sao?" "Kỳ thực..." Lý Điềm dừng một chút, sau đó vẫn là giải thích: "Kỳ thực trải qua điều tra, Tiêu biên kịch thời bé chính là bị tên buôn người bắt đến đây, tuy sau đó chạy ra ngoài, nhưng mà trong các tác phẩm về sau của nàng luôn luôn lặp đi lặp lại miêu tả nơi này. Giang đạo tin tưởng, ở chỗ này mới có thể quay ra 《Tâm Mù》tốt nhất. Dù sao cũng là địa điểm chân thật." "Đáng sợ quá." An Nhược Thủy nhỏ giọng líu ríu, nàng vốn tưởng rằng chỉ là tìm một chỗ vắng vẻ tiến hành quay, nhưng mà không nghĩ tới lại là... Cho nên nhìn hai chiếc xe cận vệ đi theo, An Nhược Thủy đã biết trước đó tại sao đại ca dặn đi dặn lại, nhất định không được để những người này rời khỏi tầm mắt, bao gồm cả người nào đó ngồi kế bên người lái. Cố Tầm Tuyết quay đầu nhìn An Nhược Thủy và Lý Điềm: "Thoải mái đi, có hung thần ác sát làm sao cũng chẳng qua là một ít thôn dân vung cuốc cầm lưỡi hái, có trưởng lão Cổ Võ ta thủ 24h canh giữ bên cạnh ngươi, đừng nói buôn người, buôn trâu cũng không mang ngươi đi được." "..." An Nhược Thủy khóe mắt co quắp, loại ví dụ này đúng là rất phù hợp phong cách Cố Tầm Tuyết: "Vậy lần này đúng thật là phải cám ơn ngươi." "Không cần khách khí, ngày khác mời ta ăn cơm là được." Ngày khác ăn cơm của Cố Tầm Tuyết vẫn luôn không có thời gian chính xác, lại cũng không để cho người chán ghét. Lý Điềm duỗi người: "Kỳ thực chúng ta không cần quá lo lắng, dẫu sao đoàn phim đi qua đó một chuyến, sẽ mang tới lợi ích kinh tế rất lớn cho bọn họ. Trước kia cũng từng nếm qua ngon ngọt, lần này sẽ không ai ngốc đến mức chạy tới đắc tội kim chủ. Yên tâm chút đi, thả lỏng nghỉ một lát." Thông thường gặp phải loại tình huống này, phần lớn người có người yêu đều sẽ lo âu đối phương gặp phải nguy hiểm, đến lượt An Nhược Thủy nàng chỉ lo lắng bản thân. Dẫu sao Lạc Huyền Ca nội lực cao thâm, trong vòng trăm mét có mấy con chuột cũng có thể biết rõ, ai có thể ở dưới mí mắt nàng thương tổn tới nàng. "Làm sao? Lo lắng Huyền Ca?" Cố Tầm Tuyết thấy An Nhược Thủy sắc mặt tái nhợt, cố ý hỏi. An Nhược Thủy lắc đầu cười yếu ớt: "Nàng nào cần chúng ta lo lắng." Cố Tầm Tuyết âm dương quái khí lẩm bẩm một tiếng nói: "Vậy cũng chưa chắc, có câu người đôi khi thất thủ ngựa đôi khi mất vó, mà Lạc Huyền Ca lợi hại đi nữa cũng không phải thần tiên đúng không?" An Nhược Thủy trầm mặc để cho Cố Tầm Tuyết thoáng yên tâm, An Nhược Thủy tin tưởng Lạc Huyền Ca sẽ không xảy ra ngoài ý muốn như vậy, đến lúc đó thật truyền ra chuyện Lạc Huyền Ca ngoài ý muốn trọng thương, An Nhược Thủy nói chung cũng sẽ không tin tưởng, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, tin tưởng Lạc Huyền Ca sẽ đích thân giải thích rõ với An Nhược Thủy, như vậy nhiệm vụ của nàng chuyến này coi như hoàn thành một nửa. "Ta nghe nói Hứa Tụ đã trở về, vậy ngươi và nàng há chẳng phải là tách ra?" Cố Tầm Tuyết xả đề tài khác, Lý Điềm ngẩn người một chút sau đó kịp phản ứng: "Cái này cũng không có biện pháp, công ty còn một nhóm thực tập sinh đang chờ nàng, bất quá Khổng Nhiên cũng theo trở về, ngược lại làm ta có chút nghĩ không ra." An Nhược Thủy biết chân tướng Khổng Nhiên bị mang về, bất quá bây giờ chưa cần phải cùng các nàng giải thích, nhìn đoàn xe bừng bừng khí thế, sau đó khẽ thở dài một cái, nói với Lý Điềm: "Ta chợp mắt một hồi, đến thì kêu ta." "Ừ. Yên tâm nghỉ ngơi đi." Lý Điềm nói xong, An Nhược Thủy liền nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi. Cố Tầm Tuyết ngồi ở vị trí kế bên người lái, nhìn nữ hộ vệ ngồi chỗ tài xế, chằm chằm một hồi, sau đó rất là hứng thú mở miệng: "Ngươi căng thẳng cái gì?" "Ta..." Nữ hộ vệ trước kia đúng là không căng thẳng, nhưng bây giờ ngồi bên cạnh chính là Cố Tầm Tuyết a, thần tượng từ nhỏ của nàng, võ lâm phong bá chủ Cố Tầm Tuyết, nàng làm sao có thể không kích động. Cố Tầm Tuyết cười khẽ: "Thoải mái đi, ngồi phía sau đây là em gái ruột của ông chủ ngươi. Xảy ra chuyện không may ai tha thứ đây?" "Đúng, xin lỗi." Nữ hộ vệ khó khăn nói xin lỗi. Cố Tầm Tuyết lại lần nữa cười khẽ: "Thả lỏng một chút, lo lái xe đi. Bây giờ có thế nào đi nữa, chúng ta cũng chính là đồng nghiệp. Ngươi ngày thường làm sao cùng đồng nghiệp sống chung với nhau, hiện tại cứ như vậy sống chung với ta. Không cần xem ta như Cố Tầm Tuyết, ta chỉ là một tiểu hộ vệ mới vào." "Thả lỏng một chút, nhé?" Cố Tầm Tuyết cảm giác được đối phương biến hóa, nàng cười khì khì ngâm nga bài hát. Lý Điềm: "Này, ngươi hát thật là dễ nghe. Có hứng thú hay không..." "Phát rồ à. Nhà các ngươi có phải đều có sở thích kéo người ta vào giới?" Cố Tầm Tuyết ngắt lời Lý Điềm: "Lời ngươi muốn hỏi, vợ ngươi đã hỏi rồi. Mà đáp án của ta đưa cho các ngươi đều giống nhau. Ta không có hứng thú cùng các ngươi ký hợp đồng! Không muốn vào giới làm minh tinh, chỉ muốn làm hot mạng, ngày thường dựa chút tay nghề kiếm chút thu nhập thêm thôi." Lý Điềm ngẩn người một chút, ngay sau đó nắm quả đấm một cái: "Hừ! Hứa Tụ thật không phúc hậu, rõ ràng đã nói không có ý với ngươi. Nàng lại cướp trước một bước hỏi ngươi." "Chậc, thời điểm ngươi trở về có thể mua ít sầu riêng mang theo." Cố Tầm Tuyết cảm thấy cặp tân hôn các nàng thú vị cực kỳ, lập tức liền nổi hứng trêu chọc. Lý Điềm theo bản năng lắc đầu: "Không được, đầu gối ta còn chưa lành mà." "..." Bên trong xe tức thì tràn ngập một bầu không khí quái dị, ngay cả nữ hộ vệ lái xe đều quên mất khẩn trương cùng lúng túng, một đường vừa khó khăn nén cười vừa lái xe. An Nhược Thủy chưa ngủ cũng hiếm có mở mắt ra, nhìn Lý Điềm một cái, Lý Điềm lật đật xua tay: "Không phải, không phải ý mà ngươi nghĩ." Nhưng mà, lần này bên trong xe cũng không ai phản ứng nàng nữa. Tâm tình nghẹn cười của mọi người luôn luôn duy trì. Lý Điềm cuối cùng thất bại không phản bác nữa. ... Qua rất lâu, rốt cuộc đã tới đích. Lý Điềm rất ngoài ý muốn nhìn nhà cửa cũ rách bẩn thỉu nơi này, hỏi Cố Tầm Tuyết: "Đoạn thời gian tiếp theo, chúng ta đều phải ở đây sao?" "Phải, cũng không phải." Cố Tầm Tuyết ý vị thâm trường nhìn nàng: "Chờ người nào đó tới, có lẽ có thể giúp các ngươi cải thiện hoàn cảnh một chút. Bất quá cái đó vẫn phải xem tâm tình nàng a." Cố Tầm Tuyết ám chỉ Lạc Huyền Ca, dẫu sao thân là Giáo chủ Ma giáo 800 năm trước, đến loại địa phương này nàng hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, ngược lại có cảm giác thân thiết như gần sát quê hương, nàng có thể từ trong thiên nhiên lấy được nhiều thứ hơn. "Ta đi chỗ đạo diễn nhìn xem, loại phòng này ở an toàn không? Ta sao cảm giác như sắp sập xuống?" Cũng không phải là Lý Điềm kiểu cách, mà là nhà nơi này nhìn đúng thật không an toàn. Tường gạch đều có vết rạn nứt, buổi tối đốt đèn bên trong phòng, có lẽ ngoài nhà có thể nhìn rõ ràng. Sau khi Lý Điềm đi, Cố Tầm Tuyết tìm khối đá lớn, tùy tiện phủi phủi liền ngồi lên. An Nhược Thủy đứng tại chỗ, bây giờ đã đến xế chiều, cho nên mặt trời cay độc đều đã tắt nắng, An Nhược Thủy đợi ở chỗ này cũng không cảm thấy quá nóng. Cố Tầm Tuyết từ trong balo lấy nước ra, tiện tay ném về phía nữ hộ vệ, hộ vệ nhận lấy ngẩn người một chút nhìn Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết nhìn An Nhược Thủy nháy mắt ra dấu, hộ vệ lập tức hiểu ý, đem nước đưa cho An Nhược Thủy: "Uống nước đi." "Cảm ơn." An Nhược Thủy nhận lấy, cũng không vội uống, mà là trước hướng hai người nói cám ơn. Chốc lát sau Lý Điềm trở lại rồi, nàng còn dẫn theo hai nam nhân, hai người kia vác một đám ba lô lớn tới, Lý Điềm nói: "Trước khi Giang đạo tới cũng không cân nhắc những vấn đề này, dẫu sao nhà nguyên bản thương lượng vốn không phải ở đây, đây là thôn dân trong thôn lâm thời đổi, Giang đạo vì để tránh phiền toái cùng tiết kiệm thời gian, không cặn kẽ thương lượng kiểm tra, không ngờ bây giờ biến thành cái dạng này."