Hứa Tụ nhìn nàng phụt cười ra tiếng nói: "Thế nào? Ngươi còn bị chó sói nhắm rồi?" "Không phải a Hứa tỷ. Ta nói chính là sắc lang, không phải sói hoang." Khổng Nhiên luôn cảm thấy thôn này là lạ, không giống sơn thôn trong nhận thức. Hứa Tụ an ủi nàng: "Có thể là vừa đến một địa phương xa lạ, còn chưa quá quen thuộc. Nghĩ thoáng điểm, nơi này không có gì cả. Những thôn dân này đều rất thân thiện." "Ta biết, nhưng mà..." Khổng Nhiên nghĩ một chút, phát hiện bản thân trẹo đầu lưỡi cà lăm nói không ra lời muốn nói. Cuối cùng hết cách lắc đầu một cái: "Dù sao, Hứa tỷ ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Trên đời này nào có người tốt người xấu tuyệt đối, ngươi đề phòng một chút nói chung không sai." "Được được được, ta nhớ rồi. Đi đưa Tiểu Lạc chút đồ ăn nóng đi. Nàng sắp kết thúc màn đầu, bữa sáng ăn hơi gấp, cũng không biết đã ăn no thật chưa. Khổng Nhiên đột nhiên cười nói: "Hứa tỷ còn lo lắng nàng ăn chưa no à, không phải luôn luôn nhấn mạnh nghệ sĩ cần khống chế vóc người sao?" "Khoảng thời gian này phải luôn phải ở đây, không nói đến hoàn cảnh gian khổ, phần lớn cảnh diễn cũng đã đều là đánh nhau, không cần phải khống chế ăn uống nữa." Hứa Tụ cũng không phải muốn nghệ sĩ gầy xuống một cách hồ đồ. Càng huống chi vóc người trước mắt của Lạc Huyền Ca rất hợp duyên với đại chúng, Hứa Tụ cũng sẽ không để nàng thay đổi nhiều, tránh cho gây tác dụng ngược. Lạc Huyền Ca chính đang quay phim tầm mắt quét về phía Hứa Tụ, phát hiện bên cạnh Hứa Tụ không có bóng dáng Khổng Nhiên, mà Hứa Tụ cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nàng nháy mắt ngẩn ra, đột nhiên Trương Dĩ Vân hô ngừng, đạo diễn ngẩn người một chút lập tức ngưng quay. Trương Dĩ Vân tiến lên nói với Lạc Huyền Ca: "Người trẻ tuổi, thời điểm công tác không cho phép nghĩ những việc vớ vẩn khác." Đối việc này Lạc Huyền Ca chấn động ngốc lăng, Trương Dĩ Vân tựa như nhìn thấu ý tưởng của nàng, nàng cười một tiếng: "Ta không có biết thuật đọc ý nghĩ gì đâu, chỉ bất quá đã thông suốt mỗi một nhân vật mà thôi. Ngươi sững sờ ở thời điểm không nên ngẩn ra, là chưa hoàn toàn phân tích được nhân vật, hay là vừa rồi nghĩ chuyện khác?" "Ta, thật xin lỗi!" Lạc giáo chủ lần đầu tiên đỏ mặt, nàng đúng là bởi vì Hứa Tụ rời khỏi mà mất tập trung, bất quá bị người trực tiếp chỉ ra như vậy, trong lúc nhất thời trên mặt Lạc Huyền Ca ngược lại lộ ra lúng túng. Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Không có gì, lần tới phải nghiêm túc cẩn thận." Đạo diễn hiểu ý, một lần quay mới lần nữa bắt đầu. Lần này Lạc Huyền Ca tuy rằng lo lắng Hứa Tụ, nhưng cũng không lại phân tâm đi nghĩ những chuyện khác nữa, chỉ dùng nội lực lưu ý một chút động tĩnh khác trong thôn. Chờ tuồng diễn này kết thúc, Lạc Huyền Ca dự định lập tức đi tìm Hứa Tụ. Khổng Nhiên đưa thức ăn tới, lại thấy Lạc Huyền Ca lật đật rời khỏi, nàng vội vàng hô: "Này, ngươi đi đâu a?" "Hứa tỷ? Nàng ở đâu?" Lạc Huyền Ca cũng không nhận lấy thức ăn Khổng Nhiên đưa tới, ngược lại hỏi nàng vị trí Hứa Tụ. Khổng Nhiên lắc đầu: "Không biết. Hẳn là về nghỉ ngơi rồi. Dẫu sao hiện tại nàng lưu lại cũng không có chuyện gì. Không cần luôn luôn trông nom ngươi." "Vậy ta đi tìm nàng một chút." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện, nói qua với Khổng Nhiên xong liền hoang mang rối loạn rời khỏi. Chờ Lạc Huyền Ca vào thôn, đột nhiên một nữ nhân lao ra, trên trán mang vết máu đứng ở trước mặt Lạc Huyền Ca, lẩm bẩm ư a, còn không ngừng đưa tay chỉ một gian nhà cũ rách. "Đừng nóng, ta đi qua nhìn một chút." Lạc Huyền Ca rời khỏi bên cạnh nữ nhân, chạy vào căn nhà kia, lại thấy Hứa Tụ trong tay cầm một cây côn gỗ, một chân giẫm trên một nam nhân mặt đầy máu bầm. Thời điểm Lạc Huyền Ca tiến vào, Hứa Tụ ngẩn người một chút, sau đó rất là lúng túng ném cây gậy trên tay, cười một tiếng: "Quay xong rồi?" "... Ừ." Lạc giáo chủ vẫn là lần đầu thấy Hứa Tụ hung tàn như vậy, trong nháy mắt có loại gượng gạo như chưa hề quen biết. "Cứu, cứu mạng a..." Nam nhân thấy Lạc Huyền Ca, giống như gặp được cứu tinh, bắt đầu kêu thảm hy vọng có thể dẫn Lạc Huyền Ca chú ý, nhưng mà Hứa Tụ đột nhiên tăng thêm lực giẫm trên người hắn: "Om sòm! Mau ngậm miệng!" Nam nhân tức thì im bặt không có âm thanh gì nữa, sau đó nữ nhân ngoài cửa chạy tới, quỳ xuống trước mặt Hứa Tụ, tựa hồ đang khẩn cầu nàng thả nam nhân này. Hứa Tụ nhíu mày, sau đó giơ chân hung hăng đạp một cước lên người nam nhân kia: "Lần sau chớ lại để cho ta thấy ngươi." Nam nhân khẽ run run co rụt một cái, bò qua một bên. Hứa Tụ lấy ra khăn giấy đưa cho nữ nhân: "Vừa rồi, cảm ơn ngươi a. Thật xin lỗi." Lạc Huyền Ca không rõ nguyên do nhìn Hứa Tụ, tựa hồ không biết Hứa Tụ rốt cuộc đang làm gì. Rời khỏi gian phòng rách kia, Hứa Tụ tìm giếng lấy chút nước rửa tay. "Vốn dĩ định trở về phòng lên kế hoạch sắp xếp một chút hành trình tiếp theo, không ngờ nửa đường bị nam nhân kia ngăn lại. Một phen lôi kéo, hắn cầm côn gỗ muốn đánh ta, bị nữ nhân kia cản lại. Thương tổn trên đầu nữ nhân kia chính là bị nam nhân kia đánh." Hứa Tụ rửa sạch tay, liền hướng Lạc Huyền Ca giải thích chuyện lúc nãy: "Sau đó ta đoạt lấy cây gậy đem nam nhân kia kéo vào đánh một trận. Về sau, nữ nhân kia đoán chừng là sợ ta đánh chết gã kia. Lúc này mới tìm ngươi tới." Lạc Huyền Ca thật không thể hiểu được, nữ nhân kia vừa muốn cứu Hứa Tụ lại muốn cứu nam nhân kia, đây là vì cái gì? Hứa Tụ cười nhạt: "Được rồi, những chuyện này ngươi chớ xía vào. Ngươi cũng quản không được đâu, những năm này chính phủ cũng không phải không phái ai tới. Chúng ta còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi năm ba tháng, không thể làm căng với các thôn dân." "Tại sao a?" Lạc Huyền Ca không rõ, Hứa Tụ đã sớm biết thôn này có vấn đề, nhưng mà nàng gạt mình, gạt Khổng Nhiên, để cho tất cả mọi người đều cảm thấy thôn này không thành vấn đề. "Ngươi là Đại đệ tử Cổ Võ, đừng nói một hai thôn dân. Toàn bộ cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ngươi. Cho nên đặt một mình ngươi trụ đơn độc, mọi người đều yên tâm vô cùng. Những người khác đều là hai người ba người cùng nhau, cùng tiến cùng ra, sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh. Cho nên, chuyện này có biết hay không đều không trọng yếu." "Ngộ nhỡ..." "Không có ngộ nhỡ." Hứa Tụ cười nói: "Nhóm người này mấy năm trước từng ở chỗ này quay phim, tình huống cụ thể đều biết, Khổng Nhiên là cô nương ngốc, gặp phải loại chuyện này nàng chắc chắn sẽ không nhịn nổi, loại sôi sục khí huyết như ngươi cũng không giống loại người có thể nhịn được chuyện này, không cần phải để cho các ngươi tham dự vào. Lạc Huyền Ca đột nhiên trầm mặc, cho nên... cả cái đoàn phim kỳ thực chỉ gạt mỗi mình và Khổng Nhiên hai người mới này. Hứa Tụ thư thái cười một tiếng: "Dù sao hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi, chỗ này tội ác tồn tại không phải ngày một ngày hai. Toàn thôn mỗi nhà đều có tức phụ mua được giành được lừa được tới từ bên ngoài. Ngươi dám nháo, bọn họ cũng dám liều mạng với ngươi. Không chỉ ở đây, dọc đường chạy tới đây tất cả các thôn kia đều là loại tình huống này. Bất quá các thôn dân ngược lại cũng biết những người ngoại lai chúng ta không thể chọc, dẫu sao cũng có thể mang đến cho bọn họ không ít chỗ tốt, bọn họ tội gì chọc tới chúng ta. Hôm nay đụng phải tên kia là hộ ngoại lai, một năm trước dọn tới nơi này, đầu óc còn không biết rõ tình huống. Cho nên những phương diện khác ngươi không cần bận tâm. Tử tế quay phim, năm ba tháng sau là có thể rời khỏi." Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca trầm mặc, nàng giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lạc Huyền Ca: "Nếu thật cứ luẩn quẩn không nghĩ thoáng được, lần sau thời điểm nhận phim ta giúp ngươi nhìn cẩn thận, phim lấy cảnh ở loại địa phương này, chúng ta không nhận." Lạc Huyền Ca im lặng không lên tiếng, Hứa Tụ cho là tên này lại nổi bướng, nàng đột nhiên lạnh sắc mặt: "Chuyện này ngươi muốn xen vào ta cũng không ngăn ngươi, nhưng mà ngươi phải suy nghĩ kỹ thiệt hơn trong đó. Nơi này đại đa số nữ nhân đều đã ở đây cắm rễ, cho dù ngươi tình nguyện đi cứu các nàng, các nàng cũng sẽ không cùng ngươi đi. Ngược lại sẽ trả đũa hại lại ngươi." Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Ta không nghĩ dính vào chuyện này." Nói như vậy, nơi này đều là bọn buôn người? Nàng dùng những người này nuôi trùng thì sao? Thương hại người xấu cũng không tính là trái ngược quy củ mà An Nhược Thủy đặt ra đúng không. Lạc giáo chủ ưu sầu làm lông mày sắp xoắn lại rồi. "Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng cho bọn họ. Hằng năm đều sẽ có người ở trên tới. Người nào vui lòng rời khỏi, vẫn sẽ đi theo rời khỏi." Lời Hứa Tụ vừa nói chỉ là để trấn an Lạc Huyền Ca, bởi vì mọi người đều biết rõ trong lòng, bị gạt đến nơi này, những nữ nhân kia rất khó rời khỏi. Người phía trên bất kể tới điều tra thế nào, khả năng ngay cả mặt những nữ nhân kia còn không thấy được. Có lúc coi như gặp được, nữ nhân bị bắt tới cũng đã có con, hoặc là bị kinh sợ hành hạ quá độ, đã sớm đánh mất năng lực suy nghĩ, trở nên đờ đẫn như người gỗ.