Biểu tình của An Nhược Thủy nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, Giang đạo nhéo kịch bản trong tay một cái, sau đó nói: "Tiểu An a? Không sao chứ?" "Không sao." Sắc mặt An Nhược Thủy dần dần trở nên ảm đạm bệnh trạng, cứ như linh hồn bị rút đi. Giang đạo lắc đầu một cái: "Trạng thái này của ngươi, trước vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi." Vương Cao Nghị cũng không chịu nổi, phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, nghe đạo diễn, nghỉ ngơi cho khỏe. Loại chuyện quay phim này nhập diễn không ra được là đòi mệnh nhất a, ngươi cũng không phải người mới, thiệt hơn trong này tự ngươi có thể thấy rõ." An Nhược Thủy cười yếu ớt đáp lại hai người: "Cảm ơn, ta biết rồi." "Vậy được, đi qua ngồi một hồi." Giang đạo để cho An Nhược Thủy đi nghỉ trước, mà Vương Cao Nghị cùng mấy vai phụ khác vẫn còn một màn diễn. An Nhược Thủy ngồi tại chỗ, Cố Tầm Tuyết cũng rút kiếm lên đi tới. Cùng Lý Điềm hai người cùng nhau vây quanh An Nhược Thủy, Cố Tầm Tuyết không gấp hỏi: "Đây là làm sao vậy?" Lý Điềm khẽ nhíu mày, kéo Cố Tầm Tuyết qua bên cạnh nhỏ giọng nói: "Khả năng là nhập diễn." "Cái này còn không đơn giản sao, hiện tại không quay thì đừng nghĩ nữa." Cố Tầm Tuyết đưa tay quơ quơ ở trước mặt An Nhược Thủy, sau đó cười nói: "Nghĩ vài thứ vui vẻ. Nếu cảm thấy nhàm chán, ta mang ngươi đến chỗ Huyền Ca nhìn xem." "Không." An Nhược Thủy nhanh chóng cự tuyệt, bộ dáng nàng lúc này trạng thái cực kém, không nên đi gặp Lạc Huyền Ca thì thỏa đáng hơn. Không hy vọng hình tượng bản thân ở trong lòng Lạc Huyền Ca sụp đổ. Lý Điềm thư thái thở phào nhẹ nhõm, nữ chính bên trong kịch bản là cái xác biết đi không có tình yêu tình cảm, An Nhược Thủy giờ phút này còn để ý Lạc Huyền Ca, có thể thấy nhập vai không sâu, hẳn chỉ là đáy lòng cảm xúc nhiều chút, làm nàng trong chốc lát hòa hoãn không tới. "Được rồi, chúng ta chớ đẩy đưa ở đây, để cho nàng từ từ yên tĩnh một chút đi." Lý Điềm nói với Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết khẽ gật đầu, nhưng cũng không thể thật rời khỏi nơi này, chỉ là đứng cách mấy mét trông nom. Dẫu sao những thôn dân này vẫn còn chen chúc ở đây xem quay phim. Nữ hộ vệ lấy một ít đồ ăn tới, An Nhược Thủy nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." "Không, không khách khí. Đây là ta nên làm." An Nhược Thủy nhìn nha đầu này rõ ràng rất hồi hộp lại giả vờ trấn định, không nhịn được bật cười: "Đừng sợ, ta cũng đâu có trừ lương ngươi." Nữ hộ vệ lắc đầu liên tục: "Không có không có, trừ cũng không sao. Ta sẽ cố gắng làm được tốt hơn." Lời nói mặc dù rất mơ hồ, nhưng An Nhược Thủy lại nghe rõ, trừ tiền lương nhất định là bởi vì nàng làm việc không tốt, cho nên mới bị trừ tiền lương, mà nàng sẽ bởi vì bị trừ tiền lương mà cố gắng làm được tốt hơn, để tranh thủ về sau sẽ không bị trừ. Nha đầu này ngược lại rất thú vị, tâm tình An Nhược Thủy cũng trong quá trình cùng nàng nói chuyện phiếm, từ từ hòa hoãn. Chờ buổi chiều lại lần nữa bắt đầu quay, tình huống của An Nhược Thủy rõ ràng có chuyển biến tốt. Đám người Lý Điềm và Cố Tầm Tuyết cũng đều thoáng yên tâm hơn. ... Lạc Huyền Ca hôm nay ở đoàn phim biểu hiện đặc biệt xuất sắc, vì thế đạo diễn rất coi trọng nàng, Trương Dĩ Vân lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, Lạc Huyền Ca mới ban đầu biểu hiện còn có chút lạnh nhạt, hiện tại lại giống như lão luyện trong giới, chẳng lẽ Lạc Huyền Ca từ ban đầu đã giấu nghề? Nếu không làm sao nhanh chóng tiến bộ như vậy? Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Trương Dĩ Vân đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, giả vờ lơ đãng nhắc tới: "Tiểu Lạc, ngươi có ý kiến gì với buổi quay hôm nay không?" Lạc Huyền Ca đang dùng cơm, nghe được Trương Dĩ Vân hỏi, nàng ngẩn người một chút, ngay sau đó nhanh chóng trả lời: "Ừ, ta hình như có điểm phát huy vượt mức ha ha ha." Trương Dĩ Vân gật đầu một cái, loại hưng phấn này của Lạc Huyền Ca ngược lại là thật, xem ra đứa nhỏ này cũng không phải ban đầu liền giấu nghề, chỉ là hai ngày này đột nhiên thông suốt. Chờ Trương Dĩ Vân đi, Lạc Huyền Ca từ từ buông đũa xuống, nếu như một người luôn luôn rất ưu tú, vậy thì sau này cho dù nàng tiến bộ, những người khác cũng rất khó chú ý tới, hoặc là trực tiếp bỏ qua. Mà Lạc Huyền Ca qua chút thời gian nữa phải phát ra tin tức người bị thương nặng, nếu như không thể nội trong thời gian ngắn lưu lại cho đạo diễn một ấn tượng tốt, đạo diễn rất có thể sẽ trực tiếp thay đổi người quay bù, mà không phải là tận lực chờ nàng trở lại. Cho nên ngay từ thời khắc Lạc Huyền Ca vào đoàn liền quyết định cái chủ ý này, nàng muốn ở lúc ban đầu biểu hiện là người mới thập phần chăm chỉ tiến tới, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, về sau sẽ chầm chậm hiện ra thực lực, chỉ có như vậy đạo diễn mới sẽ đối với nàng có cảm giác yêu tài. Buổi chiều bắt đầu quay, Lạc Huyền Ca lại lần nữa lấy diễn xuất kinh người biểu diễn trước mặt mọi người, những người có mặt đều không cảm thấy chỉ là diễn viên đang quay phim, mà là nhân vật thời đại kia thật sự sống lại, ở trong trần thế không ai trợ giúp mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi giãy giụa. Đến buổi tối, trời dần dần biến đen. Lạc Huyền Ca đem hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ chờ những người khác bên trong đoàn phim đều ngủ, nàng đi tìm phu nhân ngủ. Nhưng mà nửa đêm lại nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, Lạc Huyền Ca nín thở ngưng thần, cẩn thận nghe. Rất nhanh nghe được thanh âm cửa bị người mở, nàng ở trên giường an ổn nằm, tựa như chẳng xem vị khách không mời mà đến kia coi ra gì. Trong phòng bị đèn pin mờ tối chiếu sáng, đột nhiên có vật gì trùm lên trên đầu nàng, rất nhanh mũi miệng đều bị bịt trụ, Lạc Huyền Ca bị bức bí hít thở không thông, khổ khổ vùng vẫy mấy cái, cuối cùng nàng không có khí lực xụi lơ trên giường. Nam nhân bên trong nhà bắt chước giả tiếng chim hót, rất nhanh bên ngoài lại có một nam nhân khác đi tới, hai người nhìn Lạc Huyền Ca đã chết, một người trong đó nói: "Dễ dàng vậy sao?" "Đừng suy nghĩ quá nhiều, nhanh lôi người ra. Hơn nửa đêm bắt lão tử chạy tới thật là xui." Một nam nhân khác bắt đầu lấy túi gai đem Lạc Huyền Ca bao lại. Người còn lại cũng gật đầu một cái, cảm thấy buổi tối khuya đi ra làm chết một nữ nhân, thật sự là xui. Người chết Lạc Huyền Ca bị bỏ trong bao bố, cảm giác được hai nam nhân gánh nàng ở đầu vai, nàng ngáp một cái thật sự nhắm mắt nghỉ một hồi. Chờ hai nam nhân ném nàng xuống đất, bắt đầu cầm xẻng đào hố, Lạc Huyền Ca đưa tay đem bao bố khoét ra một khe hở, nằm mọp trên đất nhìn động tác hai người kia. Hai nam nhân tựa hồ cũng không sợ có một người chết ở bên cạnh, bọn họ vừa đào hố vừa bàn luận ngày mai đi nơi nào uống rượu. Lạc Huyền Ca vốn nghĩ tìm cơ hội tạo thành trọng thương ngoài ý muốn, bây giờ lại đột nhiên bị người làm chết ngộp, xem ra tương lai phát ra điểm tin tức gì về nàng, có vài người hẳn sẽ rất tin không nghi ngờ, chẳng hạn như chủ nhân đằng sau màn phái những người này tới giết nàng. Nửa giờ sau, một hố đất to đã được đào xong, hai người gánh Lạc Huyền Ca ném vào hố, sau đó lại ở phía trên đắp đất lại, lấp chặt. Chờ đến khi mặt trên không còn nửa điểm động tĩnh, Lạc Huyền Ca mới chậm rãi từ trong đất bò ra. May mà đêm hôm khuya khoắt không người, nếu không thôn này chắc sẽ bộc ra tin tức xác chết vùng dậy. Sau khi Lạc Huyền Ca đứng lên, không chịu nổi mùi đất tanh trên người, không cần soi gương cũng có thể biết giờ phút này nàng chật vật bao nhiêu mặt xám mày tro bao nhiêu. Nàng thoáng thi triển khinh công chạy đến dòng suối nhỏ dưới chân núi. Chờ nàng rửa mặt xong, bộ dáng chật vật hiện tại cũng không tiện đi tìm An Nhược Thủy, sợ đến lúc đó còn chưa bắt đầu giải thích sự tình, nàng đã hù thất kinh An Nhược Thủy trước. Nhưng mà Lạc Huyền Ca ở chân núi nghỉ ngơi, không biết trên núi đã có nhiều người phát hiện nàng biến mất không thấy. Biên kịch lâm thời tăng thêm một màn diễn vào quá trình quay ngày mai, Trương Dĩ Vân liền muốn trước đó tìm Lạc Huyền Ca thương lượng một phen, không ngờ đi đến phòng Lạc Huyền Ca thì không nhìn thấy bóng người, cuối cùng cảm thấy chuyện có điểm không đúng liền tìm đám người đạo diễn tới. Hiện tại cả đoàn phim đều đang đi khắp núi tìm Lạc Huyền Ca khắp nơi. Đi bộ nửa giờ, mọi người tìm được nơi của An Nhược Thủy, nhưng mà bọn họ ở chỗ An Nhược Thủy cũng không tìm được bóng dáng Lạc Huyền Ca, mọi người đồng loạt nôn nóng kéo theo An Nhược Thủy cũng trở nên bất an. Cố Tầm Tuyết khẽ cau mày, tựa hồ nàng biết chút gì, nhưng bây giờ nhìn thấy kết quả, so với nàng nghĩ ban đầu cũng không giống nhau, cho nên giờ phút này rất là ngoài ý muốn.