Sau khi rời nhà, Lạc giáo chủ theo nhân viên đoàn phim ngồi lên xe đi đến vùng núi nơi địa điểm quay. Bất quá có chút bất ngờ chính là, Khổng Nhiên lại từ chức khỏi công ty cũ, đi theo Hứa Tụ tới An thị, hiện tại lại được phân ở bên cạnh nàng. Khổng Nhiên hứng thú bừng bừng ngồi bên cạnh Lạc Huyền Ca, ríu ra ríu rít cùng Lạc Huyền Ca chia sẻ kinh lịch ngắn ngủi mấy tháng qua của mình. "Ta đã sớm muốn nghỉ việc, nhưng mà hợp đồng công ty chưa hết hạn. Thứ sáu tuần trước cuối cùng đến thời hạn hết hợp đồng, ta đánh tiếng với Hứa tỷ xong liền tới An thị. Còn tưởng rằng sẽ bị phân phối cho người mới, không nghĩ tới vòng vo lượn chuyển lại tới bên cạnh ngươi. Ngươi có biết không, ta thật vui lắm a." Trên mặt Khổng Nhiên viết đầy hưng phấn, có thể tiếp tục cùng Hứa Tụ công tác ở một chỗ, đây là chuyện hạnh phúc dường nào a. Lạc Huyền Ca nhìn nàng, không hiểu lắm gật đầu một cái: "Ngươi vui vẻ là được rồi." Khổng Nhiên đột nhiên xích lại gần Lạc Huyền Ca, ánh mắt sắc bén ở trên mặt Lạc Huyền Ca quan sát qua lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tiểu Lạc a, ngươi có phải có tâm sự gì hay không? Sao nhìn ngươi có vẻ tâm tình thấp, giống như không vui a." "Không có." Lạc giáo chủ bày tỏ nàng hôm qua không thể thành công ăn hết tất cả quà vặt, còn dư lại mấy túi, An Nhược Thủy nhất định sẽ cầm đi đưa cho Tiểu Hi. Thật quá đáng! Khổng Nhiên cho dù có năng lực đoán được tâm tư nghệ sĩ, cũng không thể đoán được ý tưởng của cổ nhân 800 năm trước, huống chi vị Lạc Huyền Ca này trước nay đều không theo đúng chiêu thức ra bài, lại còn là Giáo chủ Ma giáo tính cách âm dương bất định. Trên chiếc xe này trừ hai nàng ra, chỉ còn Hứa Tụ đang ngồi chỗ tài xế lái xe, giờ phút này nàng dành thời gian hỏi Lạc Huyền Ca: "Bộ phim này là phim võ hiệp, nhân vật ngươi diễn chính là con mồ côi của Võ lâm Minh chủ, bởi vì thân mang bí tịch võ lâm, chịu cảnh người trong võ lâm đuổi giết, cuối cùng bị buộc đổi tên họ vào Ma giáo, lại từng bước một trở thành Giáo chủ Ma giáo. So với bộ phim ngươi diễn lần trước bản chất có chút khác nhau. Nơi này nữ chính từ đầu đến cuối vì sống sót nên lòng dạ đã hết sức ác độc. Bất quá lại vì một đóa hoa, cứu một mạng người. Cũng chính bởi vì lần đó mà mù hai mắt mình." Hứa Tụ nói đơn giản một chút, sau đó hỏi Lạc Huyền Ca: "Giai đoạn sau sẽ có một đoạn diễn mù, ngươi có nắm chắc không?" "Có thể." Lạc giáo chủ bày tỏ nàng có thể diễn bất kỳ nhân vật nào, bởi vì nàng đã từng dùng mệnh để diễn tập. Mỗi một lần dịch dung cải trang ẩn núp, nàng đều cần lấy mệnh đi đóng vai một nhân vật khác. Hứa Tụ từ đầu đến cuối không yên lòng, nhiều lần xác nhận với Lạc Huyền Ca, cuối cùng nói: "Từ chỗ Lý Điềm biết được, An Nhược Thủy qua chút thời gian cũng tới phụ cận đây quay phim, đến lúc đó nếu như có rảnh rỗi ngươi cứ đi qua nhìn một chút. Nếu không rảnh, ta tìm cơ hội giúp ngươi xin nghỉ với đạo diễn. Dù sao đối phương là An Nhược Thủy, từ khi ngươi xuất đạo đến bây giờ, nàng luôn luôn đối ngươi có nhiều chiếu cố. Ngươi cũng nên nhiệt tình một chút với nàng." Khổng Nhiên gật đầu một cái, tuy rằng nàng không ưa Lý Điềm... Bây giờ đã miễn cưỡng có thể tiếp nhận Lý Điềm. Nhưng mà nàng còn có một thân phận khác, nàng chính là fan hâm mộ số một của An Lạc CP, nếu có thể thấy idol của mình hỗ động với nhau nhiều một chút, thật đúng là hưng phấn làm người ta xung động muốn hét lên a. Lạc Huyền Ca gật đầu: "Ta biết rồi." "Ừ, ngươi còn gì muốn hỏi không?" Hứa Tụ cảm thấy Lạc Huyền Ca có tâm sự trong lòng, sợ nàng có phải gặp chuyện gì phiền toái khó mà mở miệng, cho nên nàng ẩn ý hỏi thăm một chút. Lạc Huyền Ca hơi chần chờ: "Nơi này thật không mua được đồ ăn sao?" "Địa thế quá mức vắng vẻ, muốn mua đồ, cần lái xe hơn ba tiếng, đi huyện thành mua. Bất quá cũng phải xem ngươi muốn mua thứ gì, nếu như là một ít dụng cụ thường ngày, hẳn có thể tìm được hàng bán." "Ờ." Lạc Huyền Ca nhìn rừng cây càng ngày càng rậm rạp, đoàn xe cứ như lái qua một đường hầm thời không dài, tựa hồ đi về phía trước thêm mấy bước liền đến Đại Minh triều mà nàng quen thuộc. Khổng Nhiên nghiêng đầu tựa vào cửa xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lạc Huyền Ca nhàm chán lấy kịch bản ra lật một cái, sau đó hỏi Hứa Tụ: "Hứa tỷ, nếu như một diễn viên quay phim về sau không thoát vai được thì làm sao bây giờ?" "Hoặc là về sau chỉ có thể nhận phim cùng loại, hoặc là chỉ có thể gượng dậy không nổi từ từ ẩn lui. Hoặc là..." "Hoặc là cái gì?" Lạc Huyền Ca thấy nàng muốn nói lại thôi, không nhịn được càng lo lắng. Ngữ khí Hứa Tụ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Lạc Huyền Ca: "Hoặc là không chịu nổi áp lực quá lớn, cuối cùng uất ức không vui lựa chọn vĩnh viễn ở lại trong phim." "Là, là ý gì?" Lạc Huyền Ca không hiểu lắm, cái gì gọi là vĩnh viễn ở lại trong phim. Khổng Nhiên đột nhiên cười nói với Lạc Huyền Ca: "Ý tứ chính là có thể sẽ trực tiếp chết, bởi vì không muốn sống ở thế giới hiện thực. Tình nguyện kết thúc sinh mệnh đi đến một thế giới khác. Loại trường hợp này cũng không phải không có, mấy tháng trước còn không phải có một nam diễn viên diễn xong một bộ phim ngược tâm, thời điểm bộ phim mở màn chiếu trên tivi hắn uống một lượng lớn thuốc ngủ qua đời sao." "Cho nên! Ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ, ngươi là ngươi, người trong kịch vĩnh viễn là người trong kịch. Tuy rằng nhiều lần cường điệu phải trút linh hồn nhân vật vào thân xác bản thân, diễn dịch nhân vật một cách hoàn mỹ nhất cho khán giả, nhưng mà ngàn vạn lần đừng để trong quá trình này lạc mất bản thân. Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên quay phim, mức độ này ngươi hẳn có thể nắm chắc." Hứa Tụ hết sức nghiêm túc nói với Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca cảm kích Hứa Tụ tốt bụng an ủi khuyên giải, nhưng nàng cũng chỉ là ngoắc ngoắc mép bảo đảm nói: "Yên tâm đi. Ta sẽ nắm chắc chừng mực." Trong lòng nàng càng lo lắng An Nhược Thủy hơn, dẫu sao ba trường hợp kia, bất luận là dạng nào đối với An Nhược Thủy mà nói đều khó tiếp nhận. Nàng là diễn viên phái thực lực, phim nàng phải nhận rất nhiều, nhân vật phải diễn cũng rất nhiều, nếu như chỉ có thể dừng bước với một nhân vật, kiếp sống diễn xuất của An Nhược Thủy về sau sẽ rất thống khổ. Nếu như An Nhược Thủy bởi vì không thoát vai được mà không gượng dậy nổi, bất kể đối với ai đều là một loại đả kích khó tả. Về phần trường hợp cuối cùng, Lạc giáo chủ bày tỏ nàng không có dũng khí nghĩ đến. Chờ đến địa điểm quay, Hứa Tụ đậu xe xong xuôi liền xuống xe trước cùng đạo diễn thương nghị chỗ ở tạm thời của Lạc Huyền Ca. Trước khi tới An Tuấn Phong không nói rõ, lại mịt mờ đề cập với đạo diễn, an bài cho Lạc Huyền Ca nơi ở đơn độc. Cho nên bây giờ bất kể Hứa Tụ có tới nhấn mạnh hay không, đạo diễn cũng sẽ cho người trước thời hạn đi an bài. "Yên tâm yên tâm, những chuyện này ta đã để cho phó đạo đi an bài, nhưng mà mọi người đều ở nhờ nhà thôn dân, cho nên nàng cũng chỉ có thể được phân phối một gian phòng đơn độc. Chuyện khác chúng ta đã từng cố gắng, bất quá cũng chỉ có thể tranh thủ được những thứ này." Đạo diễn mặt mày lộ vẻ tươi cười, trước kia Hứa Tụ ở công ty cũ, người có hiểu biết trong giới bọn họ đều sẽ không đắc tội nàng, sau đó Hứa Tụ lại trực tiếp đi An thị, hiện tại lại cùng Lý Điềm kết hôn, đủ loại thân phận đè xuống, cung kính trong giới đối với nàng tự nhiên lại lên một độ cao khác. Hứa Tụ khẽ gật đầu: "Nhà không cần quá tốt, phân phối một gian đơn độc là được rồi. Dù sao cũng là Đại đệ tử Cổ Võ, nửa đêm có thể luyện quyền một chút cái gì đó, người khác cũng không chịu nổi phải không?" "Phải phải phải, điểm này chúng ta cũng cân nhắc đến. Cho nên ngươi yên tâm, chúng ta sẽ an bài tốt." Đạo diễn biết Hứa Tụ đây là mượn cớ giúp hắn, phòng ngừa về sau truyền ra tin Lạc Huyền Ca ở đoàn phim làm giá, những người khác đều là hai ba người một gian, duy chỉ có nàng trụ một mình. Đạo diễn cũng không dám tùy tiện cho Lạc Huyền Ca một gian nhà kém, ngàn chọn vạn chọn, cuối cùng tìm một gian phòng không tính là tốt nhất nhưng cũng không quá kém phân phối cho nàng. Lạc Huyền Ca nói không ngại, thời điểm nàng sa sút nhất lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, thời điểm tốt nhất thì hoàng cung nội viện tùy ý lưu lại. Cho nên đối với chỗ ở, nàng đã nhìn chán rồi. Chờ Hứa Tụ trở lại, Lạc Huyền Ca đã dời xuống toàn bộ hành lý trên xe. Hứa Tụ nói với Khổng Nhiên: "Đã bàn xong với đạo diễn, sắp xếp cho ngươi một gian phòng đơn độc. Ta cũng sẽ lưu lại mấy ngày, nhìn xem tình huống." "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Khổng Nhiên vẫn là lần đầu tiên đi theo nghệ sĩ tới địa phương xa xôi này, dõi mắt vọng lại trừ núi lớn ra cũng chỉ có núi lớn. Vài gia đình tụm lại chính là thành một xóm, dọc đường này chạy tới thấy mấy trăm gia đình cách xa nhau ở từng vị trí bất đồng, nhưng mà trên bản đồ chỉ hiện ra hơn mười cái thôn trang.