Ly hôn hoài thượng
Chương 17
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 17
Lúc Cận Viêm nhận được điện thoại của Tưởng Khâm thì nghe thấy giọng anh có vẻ không bằng lòng.
“Hả? Em nói cái gì? Anh không nghe rõ, anh đang ở trong buổi lễ khai máy cho bộ phim mới, còn mang theo một hộp tiền phát cho từng người trong đoàn làm phim nữa…. Em nói gì? Cái gì trang chủ?”
Tưởng Khâm đổi giọng: “Anh không biết chuyện này?”
“Xin em đó vợ à, mỗi lần anh mở máy tính lên là phải giải quyết biết bao chuyện, làm sao có thời gian xem mấy cái trang báo linh tinh kia… Đừng lo đừng lo, em nói anh biết là trang nào, anh mở ra xem cái.”
Tưởng Khâm nói địa chỉ trang web ra, một lúc sau Cận Viêm kinh ngạc nói: “Ối!”
“……Góc chụp không tệ, viết cũng không sai, nhưng gan to mật lớn thật.” Cận Viêm đánh giá xong lại nói: “Em đừng hoảng, nội trong ngày hôm nay anh dọn hết đống tin tức này.”
“Vậy cái người tự xưng là người trong công ty anh là ai?”
“Vợ à, chuyện này em còn không biết sao, nếu không phải là ai đó ngụy trang là nhân viên của công ty thì cũng là do đám phóng viên bịa đặt để câu khách. Tin tức nửa thật nửa giả như vậy, có ai rảnh mà đi truy cứu xem người đó có tồn tại thật hay không?”
Tưởng Khâm đứng trước cửa sổ hành lang, nhìn qua kính thấy bóng dáng đồng nghiệp, thấp giọng nói: “Cận Viêm, anh thề là anh không biết gì chứ?”
“…… Anh công khai bản thân như vậy có lợi lộc gì?” Cận Viêm ngừng một lúc lại nói: “Được rồi, nếu anh làm chuyện này thì ra đường sẽ bị sét đánh, xe đâm chết, được chưa?”
Tưởng Khâm giận dữ: “Anh im đi!”
Cận Viêm lập tức cười haha, nói chỉ là đùa thôi, không phải thật không phải thật, bảo anh hãy mau chóng buông thả trái tim mình đi.
Đầu óc Tưởng Khâm hỗn loạn, không cách nào chịu đựng được. Như cảm nhận được sự quá lố của mình, Cận viêm thở dài nói: “Vợ à, tối nay em đừng đến nhà anh họ nữa, trở về với Lê Tiểu Mông đi, trước mắt em cũng đừng đi làm. Không phải em còn nghỉ đông sao, chờ mọi chuyện êm thấm rồi đi làm lại. Anh cam đoan tất cả đồng nghiệp biết chuyện của em sẽ im lặng, được không? Ngoan.”
Tưởng Khâm biết hiện giờ ngoài cách nghe Cận Viêm thì không có cách nào khác, đành ngầm đồng ý đề nghị của hắn.
Cận Viêm cúp máy cười toe toét, ngẩng đầu thấy cả đoàn làm phim đang ngồi trên bàn tiệc nhìn hắn.
“Mấy trang báo lá cải có mắt như mù, dám chọc giận chị dâu các cậu.” Hắn thản nhiên gắp thức ăn cho vào bát, vừa ăn vừa nói: “Hôm qua dắt con đi công viên trò chơi, không biết thế nào mà bị chụp ảnh, đăng báo cả thảy.”
Vài người biết chuyện thì gật gật đầu, đa số còn lại thì không biết gì, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn, không ngờ rằng hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Một nhà sản xuất cười haha nói: “Sao lại như thế hả anh Cận, dạo này không đề cao cảnh giác nữa à?”
Cận Viêm cũng bật cười.
Một nam diễn viên bên cạnh cũng góp lời: “Khó trách không thấy anh Cận ra ngoài vui chơi với các chị em, thì ra là đã có người ở nhà rồi. Có dịp thì đưa đến đây ăn bữa cơm được không ạ?”
“Cậu ấy trạch lắm, rảnh rỗi thì lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết, lại còn là cái thể loại giết người gây án máu me đầm đìa, khiến anh sợ khiếp được. Có lần đạo diễn Đoàn thuê một đĩa phim kinh dị cho cậu ấy xem, sau đó cậu ấy kéo anh xem cùng, nói với anh là ‘thả lỏng thả lỏng’. Anh liền hỏi lại, muốn thả lỏng thì lên giường với anh đi, em kéo anh ra coi phim kinh dị là có ý gì vậy?”
Cả bàn tiệc cùng cười lớn. Cận Viêm nhấp một chút rượu, lại nói: “Anh nói nếu em không sợ thì sao không dám xem một mình? Cậu ấy chối sống chối chết, còn cảnh cáo anh không được nói tầm phào nữa. Đến khi đã ấn nút play rồi, trời ạ, cậu ấy véo anh suýt rơi cả miếng thịt, lúc con quỷ xuất hiện cậu ấy còn làm đổ nguyên chén trà nóng xuống đũng quần anh, làm anh đây suýt nữa…”
Tất cả các diễn viên và nhà sản xuất cười nghiêng ngả không ngừng lại được, có mấy người biết thức thời ra sức nịnh nọt: “Tình cảm của anh Cận với chị dâu thật tốt quá, được bao nhiêu năm rồi ạ?”
“Ôi chuyện này dài lắm, bọn anh quen nhau từ thời tiểu học. Mọi người thấy tiểu thái tử nhà anh dường như không lớn được nhưng bằng tuổi nó bọn anh đã cùng nhau lăn lộn khắp nơi rồi.”
Hôm nay Cận Viêm không giống ngày thường, trước đây không bao giờ nói đến chuyện gia đình, hiện giờ lại phá lệ, hơn nữa ai đến kính rượu cũng không từ chối. Một vài nghệ sĩ cố tình mời rượu để làm quen, hắn cũng cầm lấy uống, không có chút miễn cưỡng nào.
Cũng có người tỉnh táo, thấy Cận Viêm chỉ lo ngồi nói chuyện mà không có ý định tìm người viết bài đăng lên trang web kia, liền hiểu ra vấn đề.
Nhưng đang ở trên bàn rượu nên không ai dám vạch trần hắn, chỉ đến khi bữa tiệc đã tàn mới có người trộm hỏi nhà sản xuất: “Hôm nay anh Cận rất vui thì phải, còn người đăng bài đó…”
Nhà sản xuất khinh bỉ: “Cái thằng đăng bài đó mới vui thì có. Chuyện này còn nhiều uẩn khúc, quan tâm làm gì, trông mong anh Cận ly hôn à?”
Mấy người đó lập tức nghẹn họng, nhà sản xuất cười lạnh nói: “Nếu ông chủ của chúng ta ly hôn thật thì mọi người đừng mong có một tương lai tươi sáng. Ta mà vào địa ngục thì sẽ kéo theo tất cả các ngươi, anh Cận chính là loại người này.”
Tưởng Khâm đến nơi làm việc xin nghỉ đông hai tuần, phòng nhân sự còn chưa hiểu chuyện gì thì có một nữ nhân viên kể cho biết, thế là lập tức chuẩn bị thủ tục cho anh.
Tưởng Khâm gọi điện cho Phương Nguyên nói tối nay có việc không về, sau đó lái xe quay về nhà.
Lê Mông thấy ba mẹ không có ở nhà thì bỏ bê bài tập không thèm làm, trốn lên mạng chơi cờ. Kết quả Tưởng Khâm mở cửa bước vào làm nhóc giật nảy mình, nhảy ra ôm đùi Tưởng Khâm nói: “Mẹ! Con hứa sẽ đi làm bài tập ngay! Cho con chơi xong ván cờ này đi!”
Bạn nhỏ Lê Tiểu Mông của chúng ta cả đời này không nghiêm túc với cái gì, một đứa trẻ mười lăm tuổi học cấp ba, thành tích các bài kiểm tra cũng chỉ tàm tạm, hôm thi hóa học còn vẽ hẳn một bức tranh con rùa vào bài làm đi học kinh doanh cùng Cận Viêm thì chỉ biết chạy nhảy ăn uống khắp tiệc rượu, tiền tài thu chi thế nào cản bản không thèm để ý lớn tướng thế rồi mà chỉ có niềm vui duy nhất là được chơi với cừu, cơ thể thì gầy sọt, cũng không biết thức ăn vào bụng rồi trôi hết đi đâu, làm cho người lớn phải lo lắng.
Nhưng mà Lê Tiểu Mông, đối với cờ vây là nghiêm túc thật sự. Đưa cho nhóc một cuốn sách dạy đánh cờ, nhóc có thể không ăn không uống mà nghiên cứu cả ngày.
Tưởng Khâm liếc nhìn đống sách vở, thở dài nói: “Hai tháng nữa thi tuyển sinh rồi, có biết là phải đạt thành tích thế nào không?”
Lê Mông run tay, miệng lầm bầm như người vô tích sự, gì mà lại muốn cho nổ tung cả trường học.
Tưởng Khâm khom người xuống nhìn máy tính, một lúc sau đánh giá: “Nhưng khả năng chơi cờ càng ngày càng khá.”
“Vâng! Đúng rồi!” Lê Mông đắc chí nói: “Chờ một lát nữa thôi, xong ván này con sẽ đi học bài ngay!”
Tưởng Khâm nhìn lên góc trái màn hình có dòng chữ “Thập Phiên Khoái Kỳ: Ván thứ bảy[1]” nên cũng không muốn lật tẩy nhóc.
[1] Thập Phiên Khoái Kỳ (Thập Phiên Kỳ): hình thức quyết đấu cờ vây trong vòng mười ván. Tuy nhiên hình thức đấu cờ này rất tốn thời gian nên dần dần ít ai tham gia.)
Khi Cận Viêm về đến nhà thì Lê Mông đã đại thắng với tỉ số 8-2, vểnh đuôi đi học bài, từ trong thư phòng vọng ra tiếng đọc anh văn tê tâm liệt phế Tưởng Khâm ngồi trên sô pha trong phòng khách, ấn đường sâu thẳm khuôn mặt nhăn nhó, không rõ là vì tin tức kia phá hoại hay là vì đứa con làm phiền.
Anh tiện tay vứt cà vạt lên sô pha, mở ba cái cúc áo, quần tây vừa vặn làm tôn lên đôi chân dài, dáng ngồi vô cùng gợi cảm. Cận Viêm thay quần áo xong, nhịn không được với tay sờ soạng xương quai xanh của anh.
Tưởng Khâm liếc mắt lườm hắn, Cận Viêm nói nhăng nói cuội: “Sao người em lạnh thế này, anh mở máy sưởi lên nhé.”
Nói xong hắn nhìn ra ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, cười giượng.
“Tin tức kia xóa bỏ hết chưa?”
“À, chưa. Nhưng đừng lo quá, ai rảnh đâu mà dán mắt vài mấy bức ảnh ấy để biết em là ai, cho dù có biết thì thế nào, chúng ta đã được chứng nhận rồi mà.”
Tưởng Khâm cau mày nhìn hắn, Cận Viêm dường như chưa tỉnh, rót hai chén trà xong ôm anh phân trần: “Hôm đó lúc đánh nhau anh kích động quá, xin lỗi em, em tha lỗi cho anh được không?”
“……Ừ.”
“Em xem chúng ta sống chung đã lâu rồi, Lê Tiểu Mông là một tay em nuôi lớn, bây giờ nó có lông có cánh rồi, ly hôn có gì tốt?”
Tưởng Khâm không nói gì, nhắm mắt lại.
Cận Viêm nói ngay: “Anh biết em để ý đến thái độ của bác trai và bác gái, vậy đi, hôm nào chúng ta cùng về thành phố S, anh quỳ trước cửa nhà em ba ngày ba đêm, bảo đảm hai ông bà sẽ hồi âm chuyển ý thế nào? Em xem ngay cả quỳ anh cũng có thể chịu đựng…”
Trời sinh Cận Viêm có khí phách đàn ông vô cùng, bảo hắn quỳ xuống không bằng giết hắn, huống gì bây giờ hắn đã có địa vị, đi đâu cũng được mọi người tôn kính lấy lòng, đồng ý làm những chuyện thế này cũng không dễ dàng.
Tưởng Khâm trợn tròn mắt nhìn hắn, dường như rất khó chịu, một lúc sau mới nói: “Tôi hỏi anh một chuyện.”
—— Thôi rồi.
Cận Viêm phút chốc căng thẳng cả người, tay cầm chén trà đến móng cũng biến sắc.
Dường như Tưởng Khâm rất khó khăn, mấy lần định nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Cận Viêm biết anh càng như vậy thì chứng minh điều anh muốn hỏi lại càng quan trọng, bình thường Tưởng Khâm ăn ngay nói thẳng như những chiến sĩ cách mạng, chỉ có vấn đề thật sự rất phức tạp mới làm anh do dự như thế này.
Một lúc sau, Tưởng Khâm cuối cùng cũng hỏi nhỏ: “Cận Viêm, anh có nhớ không, ngày xưa chú Ba của tôi đang khỏe mạnh, vậy mà tự nhiên trúng gió…”
Lông mày Cận Viêm run rẩy dữ dội.
Ngay lúc đó hắn bỗng cảm thấy toàn thân rét buốt, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
“Trước kia thái độ ba tôi không cương quyết như vậy, nhưng sau đó… thậm chí còn cầm dao chém tôi…”
“Em nghi ngờ anh đã làm gì với gia đình em sao?” Cận Viêm trấn an, “Tưởng Khâm, tình hình lúc đó em cũng biết, anh chỉ là tên lưu manh không tiền không thế, còn chú Ba em lại kinh doanh rất khá giả. Em nghĩ anh dựa vào cái gì để chống đối gia đình em? Anh có bản lĩnh đó sao?”
Tưởng Khâm nhìn hắn ngờ vực, không nói gì.
“Nói hơi khó nghe, nhưng ở thành phố S anh không có bất kỳ thứ gì, mà gia đình em lại là dòng dõi thư hương, là người nổi tiếng trong xã hội, lương tâm em thế nào mà có thể nghi ngờ anh? Em có bằng chứng gì?”
Cận Viêm ngừng một lát, nhìn sắc mặt Tưởng Khâm, lại đổi giọng: “Phải, anh rất hận chú Ba ngày xưa xúi giục ba em tống anh vào đồn cảnh sát, nhốt em ở trong nhà. Thế nhưng cùng lắm chỉ là chửi rủa vài câu, sao có thể ra tay thật chứ? Chuyện tranh chấp bằng miệng này em cũng đừng trách, tính anh bao năm qua vẫn như vậy. Chú Ba em là loại người xấu xa thủ đoạn, anh mắng chửi vài câu thì có sao?”
Tưởng Khâm thì thào: “Vậy vì sao lúc ấy ba tôi…”
“Ba em hận tôi em cũng không phải không biết! Được rồi, tôi thừa nhận tôi có nói mấy câu quá đáng trước mặt ba em, nhưng người đang nóng nảy phát ngôn khó nghe em cũng có thể hiểu được mà đúng không? Không phải Lê Tiểu Mông cũng suốt ngày kêu gào đòi cắt đứt quan hệ cha con nếu còn bắt nó làm bài tập sao?”
Tưởng Khâm nhìn người đàn ông này, sự hiểu biết bao năm qua làm anh có thể nhận ra cảm xúc giờ phút này của hắn là thật, những gì nói ra cũng là thật. Nhưng những lời này lại không khớp với những gì anh điều tra được vào năm ngoái, hai sự thật trái ngược nhau không ngừng đấu đá trong đầu, làm anh rối rắm vô cùng.
“….. Cơ thể chú Ba lúc nào cũng khỏe mạnh, gan to mật cũng lớn, thế nào lại…”
Cận Viêm lập tức ngắt lời Tưởng Khâm: “Em nói như vậy là không được, ông ta trúng gió sao lại trách anh, không lẽ ra đường vấp phải hòn đá cũng đổ lỗi cho anh à?”
Tưởng Khâm chăm chú nhìn người đàn ông này thật lâu, Cận Viêm ngồi xuống, nói nghiêm túc: “Tuyệt đối không có!”
Tưởng Khâm dựa người vào sô pha, ấn đường sâu thẳm, một tay vô thức vân vê ống quần.
Cận Viêm trông thấy thèm thuồng, rất muốn nắm lấy bàn tay anh để lên đùi mình. Theo như những gì hắn biết về Tưởng Khâm trong mười mấy năm qua, những lúc anh đang băn khoăn sẽ vô thức vân vê một thứ gì đó, cử chỉ kia vô cùng thân thiết, nếu đúng thời điểm thì đã có thể thoải mái hưởng thụ.
Nhưng mà bây giờ không đúng thời điểm, địa điểm cũng không đúng. Cận Viêm hít thở thật sâu, cảm thấy vẻ mặt đã điều chỉnh phù hợp rồi mới thành khẩn nói: “Tưởng Khâm, nếu em không tin cũng không sao, hôm nào chúng ta cùng về thành phố S, em cứ việc đối chất với ba mẹ. Lần này cho dù họ có lấy dao kề cổ anh cũng bằng lòng, chỉ cần có một chữ dối trá, anh sẽ không ngăn cản em quyết định ly hôn nữa, được không?”
Tưởng Khâm như muốn nói gì ngay, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Anh thì thào: “Được rồi.”
Cận Viêm bây giờ mới được thả lỏng.
Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn đối với Tưởng Khâm, không cần biết có lấp liếm được chuyện xưa hay không, trước mắt cứ coi như đã qua rồi.
Tưởng Khâm hỏi: “Anh có ăn không? Tôi nấu ít cháo.”
Cận Viêm vội vàng đứng dậy tỏ ý muốn đi nấu cơm, sau đó bưng lên hai món, hai người ngồi đối diện ăn cơm, xong đâu đó Tưởng Khâm dọn chén bát mang đi rửa, Cận Viêm khom người sửa lại mấy bồn hoa.
Mấy bồn hoa này trên danh nghĩa là do Tưởng Khâm chăm sóc, nhưng thực tế là do Cận Viêm mua về, tưới nước, xới đất, tỉa cây, bắt sâu, còn thường xuyên chụp ảnh đăng lên mạng. Sỡ dĩ cho rằng “Tưởng Khâm chăm sóc” là vì có lần Tưởng Khâm đã nói: “Cận Viêm, nhà của chúng ta có nên trồng một ít hoa hay không?”
Buổi tối, sau khi kiểm tra bài tập cho bạn nhỏ Lê Tiểu Mông xong, Tưởng Khâm liền đi ngủ trước. Ngày hôm nay nhiều chuyện chấn động hồn phách quá nên cơm nước xong thì thấy mệt mỏi. Cận Viêm mang sữa đến cho anh, nhìn anh uống hết cốc, sau đó ngồi cạnh giường lặng lẽ nhìn anh ngủ, cuối cùng mới đứng dậy ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Ban công bằng thủy tinh có thể cách âm, hắn đóng cửa lại, khi điện thoại được kết nối hắn hoàn toàn không khống chế giọng nói của mình ——- mà thật ra hắn cũng không khống chế được, lửa giận từ trước bữa cơm chiều đến giờ mới được giải tỏa, lúc anh Hai hắn bắt máy thì bị chấn động đến nỗi suýt rơi ống nghe.
“Trước đây lúc ở thành phố S anh gọi thằng nào làm vậy?! Bây giờ lôi nó ra ngoài làm thịt đi! Tay chân ô uế như vậy mà còn định chờ năm mới à! Anh hỏi em? Cmn anh còn hỏi em? Tưởng Khâm biết hết rồi! Chơi với chó đi! Làm sao em biết được cậu ấy biết thế nào!”
“Nếu ông đây mà bị bỏ rơi,” Cận Viêm hung tợn nói: “Thì ông đây sẽ kéo các người xuống mồ chung, đừng ai mong thoát. Ông mà thê ly tử tán, các người cũng thê ly tử tán ông mà mất tất cả thì các người đừng mong sống tốt. Mn, anh nói đám tay chân của anh căng da mắt ra mà chờ xem!”
Anh Hai đang ăn cơm, theo quán tính há hốc miệng mồm, cơm rơi xuống toàn bộ.
Đang luống cuống tìm giấy ăn, định phân bua vài câu thì “phịch” một tiếng, Cận Viêm đã vứt điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
12 chương
13 chương
31 chương
143 chương
19 chương
501 chương
29 chương