Lưu Luyến Không Quên

Chương 239 : Khám thai (1)

Chương 239: Khám thai (1) Buông điện thoại xuống không lâu thì có người đến gõ cửa phòng, Vào đi! Lâm Y nhìn ra cửa nói; người bước vào là quản gia, ông mìm cười nhìn Lâm Y: Thiếu phu nhân, Tịch Họa tiểu thư hỏi cô có thể dùng cơm trưa chưa? Lâm Y lúc này mới phát hiện giờ cơm trưa đã tới rồi, Tịch Họa dậy từ rất sớm, lại qua một quá trình tập vật lý trị liệu, chắc là đói lắm rồi, nghĩ vậy Lâm Y vội buông sách xuống, gật đầu: Bác Trần, cháu xuống ngay đây! Lúc Lâm Y xuống lầu đã thấy Tịch Họa ngồi nơi bàn ăn chờ sẵn. Lâm Y đi đến ngồi xuống đối diện với cô, mỉm cười: Ngại quá Tịch Họa, tôi quên mất thời gian... Tịch Họa nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm Y, đôi mắt to tròn cũng lóe lên một ý cười: Y Y , trước đây mẹ em có nói, người mang thai nên đi lại nhiều một chút, không thể ngồi một chỗ suốt được... Em thấy ở gần đây có một công viên khung cảnh cũng rất đẹp, về sau sau mỗi bữa cơm, em đi tản bộ với chị, được không? Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, nhẹ giọng đáp: Được, cám ơn cô... Không cần cám ơn, Lữ Thần nói em cũng phải tập đi nhiều hơn... Tịch Họa cười nói. Dùng xong cơm trưa, Lâm Y và Tịch Họa đi tản bộ trong công viên gần đó, má Trương đẩy chiếc xe lăn của Tịch Họa, Lâm Y thỉnh thoảng cũng giúp bà đẩy, họ chậm rãi thả bước trên đường, lúc này đang là mùa xuân, khí trời ấm áp, cây cối đều đang sinh sôi này mầm, thảm cỏ cũng một màu xanh mướt, khắp nơi đều tràn ngập sức sống mùa xuân... Tay Lâm Y không tự chủ được nhẹ vuốt ve bụng mình, trong đó cũng có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên từng ngày ... khóe môi cô gái không tự chu được câu lên một nụ cười hạnh phúc, cô nói từ đáy lòng, Thật tốt quá, sau này thật sự nên đi dạo mỗi ngày... Tịch Họa nghiêng người sang, ánh mắt cô rơi trên bàn tay đang vuốt ve nơi bụng của Lâm Y rồi lại dời đến gương mặt hạnh phúc tươi cười của cô, khóe môi cũng lộ ra một ý cười, không nói gì nữa... Hai người đi dạo hồi lâu mới dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi mới chậm rãi trở về nhà, vừa vào đến phòng khách Lâm Y không nhịn được ngáp một cái rồi hướng đôi mắt nhập nhèm về phía Tịch Họa: Tịch Họa, tôi buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước! Y Y, buổi sáng em có nói sẽ dạy chị đan áo ... hay là giờ chị học một chút đi! Tịch Họa mỉm cười đề nghị, cô nhìn vẻ do dự của Lâm Y lại cười, bồi thêm, Học thử một chút thôi, sau đó lại đi ngủ... lát nữa em cũng phải đi ngủ một chút! Vậy cũng được! Lâm Y rốt cuộc xoay người đi đến sofa ngồi xuống, học đan áo vốn là rất thú vị, huống gì Lâm Y vừa nghĩ đến chính mình có thể đan cho cục cưng một chiếc áo thậm chí là đan cho Lãnh Nghị một chiếc áo thì hứng thú càng tăng thêm gấp bội... Vốn chỉ định học lát nhưng vì quá hứng thú nên không ai để ý đến thời gian, khi Tịch Họa ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường thì đã thấy hơn bốn giờ, sóng mắt cô thoáng xao động, nhẹ vươn vai, lấy giọng thoải mái nói: Y Y, hay là giờ chúng ta đi nghỉ một lúc trước, ngày mai lại tiếp tục? Buông cuộn len trong tay xuống, Lâm Y ngẩng đầu lên, quả thực hình như hơi mệt, vì vậy cô mỉm cười phụ họa: Được đó, tôi thực sự phải ngủ một giấc mới được! Cô nói rồi đứng dậy, chào Tịch Họa rồi bước lên lầu... Khoảng sáu giờ, cửa sắt của biệt thự nhà họ Lãnh mở ra, hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào trong rồi dừng lại trước cổng chính của biệt thự. Vệ sĩ từ chiếc xe phía trước vội vàng chạy đến mở cửa sau của chiếc xe phía sau rồi Lãnh Nghị bước ra, trên mặt vẫn là vẻ lạnh mạc thường ngày, bộ tây trang màu đen càng khiến khí thế của hắn thêm phần cường đại. Lãnh Nghị đang định bước nhanh vào trong thì đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia dị thường không dễ phát giác, bước chân cũng chậm lại, hắn nhìn thấy nơi thềm cửa Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn nhìn hắn, quản gia thì đứng bên cạnh cô. Đôi mắt to tròn của Tịch Họa tràn đầy ý cười ngọt ngào, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trong làn gió xuân làn váy nhẹ nhàng phất phơ... thoạt nhìn rất xinh đẹp... Lãnh Nghị hơi mím môi, tiếp tục bước về phía cổng chính, khi đến trước chiếc xe lăn của Tịch Họa thì dừng lại, Tịch Họa ngước lên nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị, ý cười trong mắt trong nháy mắt trở thành tình yêu mãnh liệt. Tịch Họa, sao em lại ngồi ở đây? Lãnh Nghị hơi cúi xuống nhìn cô gái đang ngồi trên xe lăn, mỉm cười hỏi. Em đón anh về! Trong giọng nói của Hạ Tịch Họa không giấu được tình yêu, dịu dàng đến khiến người ta đau lòng. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, nhẹ giọng hỏi: Y Y đâu? Chị ấy còn đang ngủ! Giọng Tịch Họa vẫn thật dịu dàng, Hôm nay em với chị ấy đi tản bộ, lại dạy chị ấy đan áo, có lẽ vì vậy nên chị ấy hơi mệt... Ừ, cám ơn em... Lãnh Nghị cười rồi vịn tay đẩy xe lăn của Tịch Họa, đẩy vào trong. Ý cười trong mắt Tịch Họa càng thêm nồng đượm, vừa tiến vào phòng khách, giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại vang lên, Nghị, em nhờ người hầm cho anh một chung canh bách hợp hạt sen, trong sách nói canh này có tác dụng bồi bổ sức khỏe và trí não, anh uống trước đi! Lãnh Nghị thoáng ngẩn người, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tịch Họa dặn má Trương đang đứng bên cạnh: Má Trương, bê canh dinh dưỡng đã hầm xong lên cho thiếu gia đi! Tịch Họa, bàn tay Lãnh Nghị đang đẩy xe lăn chợt dừng lại, nhẹ giọng nói: Anh không cần uống những thứ này... Nghị... Tịch Họa vụt quay lại nhìn Lãnh Nghị đang đứng phía sau xe lăn của mình, trong mắt lộ rõ sự tổn thương, Em không có ý gì khác, em ... chỉ là có hảo ý, mong anh luôn khỏe mạnh... như em gái chăm sóc anh trai vậy thôi! Sự đau xót trong đáy mắt Tịch Họa rốt cuộc khiến lòng Lãnh Nghị mềm đi, hắn thấp giọng nói: Không cần bê lên đây, anh đến phòng ăn!, nghe câu này trên mặt Tịch Họa lần nữa lộ ra ý cười, Lãnh Nghị lẳng lặng đẩy xe lăn của Tịch Họa đi về phía phòng ăn. Lúc Lãnh Nghị đi lên lầu, Lâm Y vẫn còn ngủ say sưa, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên giường, Lãnh Nghị bất giác lắc đầu cười, rón rén đi đến bên giường ngồi xuống, hơi cúi xuống nhìn cô gái. Gương mặt cô gái trong giấc ngủ say điềm tĩnh là vậy, xinh đẹp như một đóa tuyết liên khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, hắn cúi xuống thấp hơn, cánh môi nhẹ lướt qua chóp mũi xinh xắn rồi trượt xuống dưới, dừng lại nơi hai phiến môi anh đào dụ hoặc kia nhưng cô gái vẫn không có chút phản ứng nào. Ý cười trên môi Lãnh Nghị càng sâu, đáy mắt cũng lộ ra tình yêu nồng đượm, cánh môi lần nữa dán lên môi cô gái, đầu lưỡi len lỏi vào trong khoang miệng... Ưm..., cô gái hơi nhíu mày, đầu theo bản năng hơi nghiêng đi định tránh thứ đang quấy nhiễu mình, đôi mắt mập mèm hơi hé ra, khi ngũ quan tuấn mĩ của người đàn ông đập vào mắt, đôi mắt ấy mới dần mở lớn hơn, trong mắt ý cười như ẩn như hiện, khóe môi cũng nhẹ câu lên, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, giọng vẫn còn mơ hồ: Nghị... Sâu lười, dậy ăn cơm tối thôi! Người đàn ông lại thân thiết hôn cô gái. Em không đói, không muốn ăn, còn muốn ngủ! Giọng cô gái vẫn thật lười nhác, đôi mắt vẫn còn mập mèm nhìn người đàn ông. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, mắt nhìn vẻ lười nhác mê người của cô gái, kề môi bên tai cô, giọng bỡn cợt: Hay là, em muốn ăn anh trước? Vẻ lười nhác của cô gái trong chớp mắt biến mất hoàn toàn, vẻ mờ mịt trong mắt cũng biến mất theo, hai tay đang vòng qua cổ người đàn ông vội thả xuống, biển thành chống đỡ nơi ngực người đàn ông đang dán trên người cô, giãy dụa định ngồi dậy, Hừm, vẫn là xuống ăn cơm tốt hơn! Cô biết hắn nói thì sẽ làm, mặc kệ trường hợp nào, mặc kệ thời điểm gì... Lãnh Nghị bật cười ra tiếng, hắn đưa tay đỡ sau lưng cô gái ôm cô ngồi dậy, để cô tựa vào ngực mình, môi nhẹ lướt trên mái tóc cô gái, giọng nồng nàn tình yêu: Y Y, giờ em đã hồi phục rồi, hay là chúng ta chọn thời gian trở về châu Âu, làm bù lại hôn lễ ở châu Âu, được không? Gương mặt cô gái tràn đầy ý cười, cô vòng tay qua vòng eo tinh tráng của người đàn ông, đầu vẫn dán lên ngực hắn: Không vội, dù sao cũng đã làm rồi... Chợt cô như nhớ ra điều gì, ánh mắt ngời sáng, ngước đầu lên nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông, Nghị, hay là đợi em sinh cục cưng xong rồi đem theo cục cưng cùng tham gia lễ cưới? Ừ, đến lúc đó anh ôm cục cưng, em khoác tay anh, một nhà ba người cùng vào nhà thờ, hạnh phúc biết mấy! Trên mặt người đàn ông không giấu được vẻ kinh ngạc, hắn thế nào cũng không ngờ cô gái lại nghĩ đến hình thức kết hôn như vậy, nhất thời hắn không biết nói sao! Cô gái ngược lại rất hào hứng lắc lắc thân thể cường tráng của người đàn ông: Anh nói xem vậy có được không? Ừm, cái này ... cũng tốt ... bàn bạc sau đi ... Người đàn ông nuốt nuốt nước bọt, hàm hồ qua loa. Cô gái đi rửa mặt, Lãnh Nghị thì ngồi ở sofa đợi cô, khi thấy cô ra, hắn đi đến bên cạnh, bế bổng cô lên bước nhanh xuống lầu. Cô gái dịu ngoan rúc vào trong ngực người đàn ông, báo cáo với hắn công trạng hôm nay; Nghị, hôm nay em với Tịch Họa đi tản bộ, quanh đây cảnh xuân thật đẹp nha, sau này em định sẽ đi dạo mỗi ngày ... với lại, Tịch Họa dạy em đan áo len... Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn hơi cúi xuống nhìn cô gái, mắt cô gái bừng sáng, hào hứng nói tiếp: Nghị, em định tự mình đan cho cục cưng một chiếc áo len, sau đó lại đan cho anh một chiếc ...ừm, nói rõ nha, anh không thể không mặc đó! Khóe môi Lãnh Nghị không khống chế được nhẹ câu lên, cười nói: Được, mỗi ngày ra ngoài anh đều mặc, đi làm cũng mặc... Nói phải giữ lời! Đương nhiên! Ừm, lúc ngủ cũng không cởi ra, vậy được chưa? Nói đến đây hắn cũng đã bước xuống hết thang lầu, Tịch Họa đang đợi hắn nơi chân cầu thang, Lãnh Nghị nói lên lầu gọi Lâm Y xuống ăn cơm, cô thì vẫn luôn ngồi đó chờ hai người; đợi thật lâu, thật vất vả mới nghe thấy từ trên cầu thang truyền đến tiếng của hai người, vì thế cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn về phía chiếu nghỉ nơi thang lầu, đáy mắt tràn đầy chờ mong.