Lưu Luyến Không Quên
Chương 238 : Hai người phụ nữ (3)
Chương 238: Hai người phụ nữ (3)
Sáng hôm sau, như thường ngày lúc Lãnh Nghị thức giấc Lâm Y vẫn còn đnang ngủ, hắn cúi xuống nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ một chút rồi mới rời giường, rửa mặt xong hắn lại đi đến bên giường, hôn nhẹ lên trán cô gái, nhỏ giọng nói: Anh đi làm đây!
Cô gái trên giường hơi hé mắt, khóe môi lộ ra ý cười, không nói gì, thấy người đàn ông rời khỏi phòng, cô gái nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, bởi vì mang thai, mấy ngày gần đây cô đặc biệt thích ngủ.
Lãnh Nghị bước xuống lầu, đi vào phòng ăn, vừa bước vào cửa phòng ăn thì đã nhìn thấy Tịch Họa đang ngồi nơi bàn ăn, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn, ánh mắt bừng sáng: Nghị, em làm bữa sáng cho anh!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cười nhẹ, bình thản nói: Tịch Họa, sau này bữa sáng để má Ngô làm được rồi, em không cần cực khổ vậy đâu!
Nghị, em thích làm cho anh ăn, anh đợi chút! Tịch Họa vui sướng nói, sau đó quay nhìn sang má Trương đứng cạnh đó, Má Trương, mang bữa sáng mà tôi đã làm cho thiếu gia lên đây!, má Trương vội rời đi, lát sau đã bê lên một khay thức ăn đều là món Tây, đặt trước mặt Lãnh Nghị.
Thấy khay thức ăn, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhớ lúc htht vừa mới đến nhà họ Lãnh, chuyện đầu tiên là học làm bữa sáng kiểu Tây, vì hắn thích ăn nên cô học rất nghiêm túc, sau này quả thực luyện thành một tay nghề thật giỏi, giờ nhìn khay thức ăn này, hắn không khỏi nhớ lại chuyện trước đó.
Lãnh Nghị ngẩng đầu nhìn Tịch Họa, cười nhẹ, Cám ơn...
Đáy mắt Tịch Họa tràn đầy ý cười, cô thoải mái nói: Nghị, nếu anh thích, em sẽ như trước đây vậy, mỗi ngày đều nấu cho anh ăn!
Mắt Lãnh Nghị lóe lên lần nữa, hắn nhìn Tịch Họa, ôn tồn nói: Tịch Họa, sau này em không cần làm đâu, được không?, thấy ánh mắt thất vọng của cô, Lãnh Nghị bồi thêm một câu như giải thích, Giờ bữa sáng của anh đa phần là món Trung! Hắn nhớ Tịch Họa chỉ học làm cơm tây.
Mắt Tịch Họa lại sáng lên, cô mỉm cười: Món Trung em cũng biết làm, lúc ba mẹ em còn sống có dạy cho em... Nếu anh thích ăn món Trung, ngày mai em làm thử! Cô nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, vội bồi thêmm câu: Bữa sáng của Y Y em cũng sẽ nấu cho chị ấy, giờ chị ấy đang mang thai, em có thể chuẩn bị một phần ăn dưỡng thai, giúp bổ sung canxi!
Không cần vất vả vậy đâu! Lãnh Nghị chỉ đành cười nhắc nhở, Những thứ này người làm đều biết làm cả!
Em thích mà! Tịch Họa cười thật vui vẻ, Em làm với người làm họ làm sao giống nhau được chứ!
Lãnh Nghị không trả lời cô, chỉ cắm cúi ăn bữa sáng, Tịch Họa ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú mà cô thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm qua, trong mắt tràn đầy ý cười thỏa mãn...
Ăn xong bữa sáng, Lãnh Nghị buông dao nĩa xuống, Tịch Họa vội đưa cho hắn chiếc khăn ăn sớm đã chuẩn bị sẵn, Lãnh Nghị bình thản cầm lấy chiếc khăn nhỏ, lau tay sau đó điềm đạm nói: Em đừng quên tập vật lý trị liệu... lát nữa Lữ Thần sẽ đến giúp em...
Ân, em biết rồi! Một câu quan tâm dù là vô tình của Lãnh Nghị cũng khiến cho Tịch Họa vui sướng vô cùng.
Anh đi làm! Lãnh Nghị nói rồi đứng dậy đi về phía cửa, Tịch Họa vội đẩy xe lăn đuổi theo, cô dõi mắt nhìn theo bóng Lãnh Nghị mãi đến khi bóng hắn mất hút mới chịu đẩy xe trở vào lại phòng khách...
Lúc Lâm Y thức dậy xuống lầu thì đã thấy Tịch Họa đang ngồi đan len, vẻ mặt thật nghiêm túc, mắt Lâm Y lóe sáng, bước chân đang bước xuống cầu thang chợt ngừng lại, Tịch Họa đang chuyên chú với công việc trên tay, căn bản là không để ý đến Lâm Y.
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, rốt cuộc cũng tiếp tục bước xuống, tiếng bước chân cuối cùng cũng kinh động đến Tịch Họa đang mải mê đan áo, lúc này cô mới ngước lên nhìn Lâm Y, trong mắt lộ chú ý cười: Y Y, chị qua đây!
Lâm Y thoáng ngẩn người, cô phát hiện Tịch Họa giờ đã thay đổi cách xưng hô, gọi cô là Y Y, cách xưng hô này kéo hai người đến gần hơn nhiều; Lâm Y mỉm cười đi đến gần Tịch Họa, Cô cũng biết đan áo sao?
Phải đó, Tịch Họa cầm lấy chiếc áo len mới đan được một nửa đưa đến trước mặt Lâm Y, Lúc mẹ em còn sống đã dạy cho em...
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mím môi, thì ra Tịch Họa cũng không còn mẹ, một cảm giác đồng cảm chợt dâng lên trong lòng, Lâm Y lặng lẽ đi đến bên cạnh xe lăn của Tịch Họa nhìn xem chiếc áo.
Tịch Họa buông cuộn len xuống nhìn Lâm Y cười: Y Y, chị đi ăn sáng trước đi, má Ngô đã giúp chị làm sẵn rồi!
Giờ tôi không muốn ăn, đợi lát nữa ăn sau vậy! Lâm Y chậm rãi đi đến bên sofa ngồi xuống.
Bỏ bữa sáng không tốt đâu! Giọng Tịch Họa vẫn thật mềm mại, cô dúi một cuộn len vào trong tay Lâm Y, Chị xem có thích màu này không, em đan cho cục cưng trong bụng chị!, Lâm Y lần nữa ngẩn người, cô nhìn lại cuộn len trong tay mình, lúc ngẩng đầu lên thì chiếc xe lăn của Tịch Họa đã đẩy vào phòng ăn.
Lâm Y lần nữa cúi xuống nhìn cuộn len trong tay, màu vàng nhạt, mềm mại, Tịch Họa nói là đan cho cục cưng, khóe môi Lâm Y chợt lộ ra nụ cười, bàn tay không tự chủ được nhẹ sờ lên bụng mình...
Lãnh Nghị nói không sai, Tịch Họa quả thực là một cô gái hiền lành, cũng khó trách trước đây Lãnh Nghị đối xử tốt với cô ấy như vậy... Trong lòng Lâm Y chợt có chút bất an, Tịch Họa không còn ba mẹ, giờ chân lại không thể đi được, mình lại cướp bạn trai của người ta... ít ra mình cũng còn ba, còn Lãnh Nghị, quan trọng hơn là còn cục cưng trong bụng ...
Đang lúc Lâm Y đứng ngẩn người thì Tịch Họa đã lặng lẽ lăn xe vào trong phòng khách, trên tay là một ly sữa, cô đưa cho Lâm Y, Chị không muốn ăn sáng thì uống tạm ly sữa này vậy, sữa có thể bổ sung canxi, đối với chị, đối với cục cưng đều tốt cả, sau này chị nên uống sữa mỗi ngày!
Lâm Y đột nhiên có chút cảm động, cô nhẹ giọng nói cám ơn rồi đón lấy ly sữa, Tịch Họa cười, đưa tay cầm lại cuộn len trong tay Lâm Y, tiếp tục đan; Lâm Y cầm ly sữa, im lặng quan sát gương mặt xanh xao của Tịch Họa.
Y Y, sữa phải tranh thủ uống lúc nóng, uống xong rồi em dạy chị đan áo, được không? Tịch Họa vẫn cắm cúi đan áo nhưng lời là nói với Lâm Y.
Được! Lâm Y mỉm cười, học đan len cũng tốt, cô cũng có thể tự mình đan cho cục cưng một chiếc, cho Lãnh Nghị một chiếc, ân, còn cho ba một chiếc nữa.
Lúc này quản gia tiến vào nói với hai người: Thiếu phu nhân, Hạ tiểu thư, bác sĩ Lữ Thần đến!
Tiếng "thiếu phu nhân" kia rõ ràng khiến mắt Tịch Họa tối lại nhưng Lâm Y không phát hiện ra điều đó, cô nhìn Tịch Họa cười: Lữ Thần chắc là đến thăm cô phải không?
Tịch Họa nhàn nhạt nói: Anh ta là bác sĩ chủ trị của em!
Đang lúc nói chuyện thì Lữ Thần đã đi vào trong phòng khách, ánh mắt hai cô gái không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, xem ra quan hệ giữa hai cô gái này không tệ lắm, xem thế nào cũng không giống tình địch nha! Hắn có chút khó hiểu lắc lắc đầu, đi đến gần hai người.
Lâm Y sớm đã nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt Lữ Thần, cô đùa: Anh lắc đầu gì vậy? Cảm thấy hai người chúng tôi ngồi với nhau lạ lắm sao?
Ừ, có một chút! Lữ Thần nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Y mỉm cười nhấp một ngụm sữa, ý vị nói: Ai có thể cười được Tịch Họa thật là có phúc nha, anh xem, ly sữa này là Tịch Họa giúp em lấy, cô ấy còn biết đan áo, nghe nói nấu ăn cũng rất ngon nha!
Lữ Thần nhìn ly sữa trên tay Lâm Y, đáy mắt lộ ra ý cười, hắn lại lén liếc sang Tịch Họa, Tịch Họa chỉ cười nhạt, cắm cúi tiếp tục đan áo, không nói gì.
Lâm Y đứng dậy, cười nhẹ: Ừm, tôi đi ăn sáng, sau đó lên lầu xem sách, hai người tự nhiên nha!
Thấy bóng Lâm Y khuất sau cửa phòng ăn, ánh mắt Lữ Thần mới lần nữa rơi trên người Tịch Họa, hắn hơi cúi xuống nhìn cô nói: Tịch Họa, mấy ngày nay chân em có chút cảm giác nào chưa?
Tịch Họa lúc này mới ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười: Thỉnh thoảng cảm thấy hơi nóng!
Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn cười: Ừ, vậy là tốt rồi, chứng tỏ chân em đã bắt đầu có cảm giác ... Tịch Họa, mỗi ngày phải gắng tập vật lý trị liệu, rồi bảo Tiểu Lâm giúp em xoa bóp, chân em chắc là sẽ khỏi nhanh thôi!
Ân! Tịch Họa nhàn nhạt nói.
Vậy giờ chúng ta đến phòng tập đi... Lữ Thần quay lại dặn dò Tiểu Lâm đang đứng bên cạnh, Tiểu Lâm, đi chuẩn bị cho Hạ tiểu thư đi... Tiểu Lâm đáp lời rồi đi về phía phòng ngủ của Tịch Họa.
Lúc Lâm Y ăn xong bữa sáng bước ra thì Lữ Thần và Tịch Họa đã không còn ở trong phòng khách rồi, chắc là họ đã đi đến phòng gym, bắt đầu tập vật lý trị liệu. Lâm Y không quan tâm đến hai người nhiều, cô bước lên lầu, hôm nay cô còn phải đọc sách, sau đó nghe một chút âm nhạc dành cho thai nhi nữa...
Trong căn phòng ngủ trên lầu hai vang lên tiếng nhạc dìu dặt, Lâm Y ngồi nơi sofa xem một quyển sách thai giáo, cô nhẹ nhàng đặt sách lên đầu gối, theo lời chỉ dẫn trong sách, không ngừng lấy tay vuốt ve bụng mình, sách nói như vậy có thể giúp liên kết với đứa con trong bụng...
Buổi trưa, điện thoại của cô đang ném trên sofa chợt reo lên, lúc này Lâm Y mới dừng động tác trên tay, cầm điện thoại lên, thấy cái tên trên màn hình, khóe môi cô nhẹ câu lên, cầm điện thoại đưa đến bên tai, ngọt giọng nói: Nghị...
Ở bên này Lãnh Nghị mới vừa xong một cuộc họp trở lại văn phòng của mình, hắn thả mình xuống chiếc ghế da rộng rãi sau bàn làm việc, điện thoại đặt bên tai, nghe giọng nói ngọt ngào của Lâm Y, gương mặt vốn lạnh lùng không tự chủ được lộ ra một nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen láy ngời sáng, dịu giọng hỏi: Em dậy chưa? Lại xem sách sao?
Ân, em đang tiếp xúc với con theo sách dạy! Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, giọng nói nũng nịu có chút thẹn thùng nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Lãnh Nghị bật cười ra tiếng, thân hình cao lớn thoải mái tựa vào lưng ghế, đáy mắt tràn đầy vui sướng, Y Y, không cần mỗi ngày đều dạy con đâu ... ừm, ba của cục cưng thông minh thế, con nó nhất định cũng giống vậy...
Nghe hắn nói vậy, đầy bên kia cô gái cũng bật cười, Trời... Nghị, anh đừng nổ như vậy ...
Đáy mắt Lãnh Nghị phút chốc tràn đầy ý cười, vẻ lạnh lùng trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ấm áp như ánh mặt trời, sủng nịch nói: Anh có nổ hay không em rõ ràng nhất... ân, em làm gì cũng nhớ phải nghỉ ngơi, biết chưa?
Ân, cũng vậy, đừng làm quá sức, phải nhớ nghỉ ngơi! Lâm Y cười ngọt ngào, lúc này cô có lý do gì để không tin mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này chứ?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
61 chương
10 chương
46 chương