Lương trần mỹ cẩm

Chương 45 : Cầu hôn

Cẩm Triêu nhất thời không biết nói gì, cuối cùng bèn hành lễ với hắn: “Cẩm Triêu tạ ơn biểu cữu. Biểu cữu giúp tôi một lần, sau này nếu có thể giúp lại tôi chắc chắn sẽ giúp ngài.” Chuyện mà nàng muốn nói là để phụ thân hắn Trường Hưng hầu miễn phải chết. Diệp Hạn lại nói: “Cô cũng đừng vội cảm ơn ta, ta cũng chưa đồng ý giúp cô co mà.” Cẩm Triêu nhìn hắn, tức giận đến nỗi mở to mắt. Thế tử Trường Hưng Hầu này… Nếu không có ý giúp thì nói nhiều như thế làm gì? Nàng hít sâu một hơi, hỏi: “Phải chăng biểu cữu có điều kiện gì…” Diệp Hạn lắc đầu, lông mày chau lại như có điều do dự: “Ba ngày sau ta lại tới tìm cô.” Cẩm Triêu không còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh nữa, dọc đường Cố Lan và Cố Liên to nhỏ với nhau nàng cũng chẳng buồn để ý. Đảo mắt đã qua ba ngày. Dinh thự phủ Trường Hưng Hầu nằm trên phố Ngọc Liễu ở kinh thành, phố ngọc Liễu gần với phủ Thuận Thiên nằm trên phố Phủ Doãn, là chỗ cư ngụ của vương công quý tộc trong kinh thành. Phủ Trường Hưng Hầu lại càng nổi bật trong số đó, hơn nửa phố Ngọc Liễu đều là đất của họ. Trường Hưng Hầu lại là kẻ quê mùa, ông ta không hiểu được những chuyện này. Nhưng ông ta cưới con gái của học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện, Cao thị, nếu so Cao thị với những tiểu thư thế gia khác, thi từ khúc phú bà đều rất tinh thông, chuyện trong nhà bà cũng lo liệu được gọn gàng ngăn nắp. Hai người vợ chồng hòa hợp, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, cuộc sống ân ái vô cùng. Mặc dù Cao thị vào cửa hơn mười năm vẫn chưa sinh con trai trưởng nhưng Trường Hưng Hầu cũng không cưới di nương. Diệp Hạn được Cao Thị sinh lúc 34 tuổi. Lúc này đây hắn đang trầm tư trong thư phòng, ngồi trên ghế thái sư, tay nâng chén trà nóng, hơi nước tỏa lên từ trong chén, ngoài trời mưa phùn bay bay. Trong bể cá bằng sứ men xanh có tiếng “Bịch”, con rùa trong bể lật người một cái. “Thiếu gia, thái lão gia gọi ngài tới đó một chuyến.” Thư đồng Chi Thư của hắn đứng trước cửa bẩm báo. Diệp Hạn chau mày, thả chén trà xuống bàn: “Cuối cùng cũng chịu gặp ta rồi.” Hắn đi dọc hành lang, Chi Thư hoảng hốt vội tìm chiếc ô đuổi theo hắn: “Thiếu gia, ngài đừng để ướt mưa.” Thái lão gia là lão Trường Hưng Hầu, nay đã gần tám mươi tuổi. Ông cụ cũng chinh chiến cả đời trên lưng ngựa, mạnh mẽ hơn con mình, thông hiểu thi thư, học rộng hiểu nhiều. Thái lão gia đang luyện chữ, ngòi bút trầm ổn, chữ viết mạnh mẽ vô cùng. nghe nha hoàn thông báo, ông đặt bút lông xuống rồi nói: “Bảo nó vào đi.” Diệp Hạn bước vào thư phòng của ông, hai ông cháu giằng co thật lâu, thái lão gia thấy hắn không nói gì cả. Ông cụ nghĩ thầm tuổi hắn không lớn, nhưng lại biết so tâm cơ hơn phụ thân hắn, còn dám so gan với ông, lại có vẻ giống với tính cách ông thông gia… Thái lão gia không muốn lãng phí thời gian mà hỏi thẳng hắn: “… Mời Tiêu Kỳ Sơn tới, cháu có thể đảm bảo thân phận ông ta không bị truyền ra ngoài không?” Diệp Hạn nghĩ rồi nói: “Nay hoàng thượng bệnh lâu chưa thành, Hoàng hậu nương nương lòng nóng như lửa đốt, Cẩm Y Vệ trong nội cung hẵng còn loay hoay, chỉ e không ai chú ý tới việc này, huống chi Tiêu tiên sinh đã mai danh ẩn tích nhiều năm, bây giờ người biết ông ấy cũng chẳng còn nhiều… Ông yên tâm, dù sao Tiêu tiên sinh cũng là ân sư của cháu, cháu sẽ không để ông ấy mạo hiểm.” Không cam đoan nhưng cũng không nói là không thể. Thái lão gia cười nói: “Năm đó Thành Vương mưu phản, ông ta thân là phù tá đức cao vọng trọng của Thành vương, đáng nhẽ đã phải tội chém đầu. Ta kính trọng ông ta không bỏ chủ mà chạy, chỉ nghĩ nếu ông ta có thể cống hiến cho hoàng thượng thì so ra cũng là phúc. Ai ngờ tính cách ông ta kiên cường, thà rằng về núi quy ẩn cũng không chịu quy phục hoàng thượng…” “Nếu là ân sư của cháu thì cháu phải chịu trách nhiệm an nguy cho sinh tử của ông ta, chau đi đi. Dù sao thì sớm muộn gì cháu cũng làm chủ phủ Trường Hưng Hầu, phải tự biết cân nhắc.” Thái lão gia phất tay cho hắn lui. Diệp Hạn liền bảo tiểu tư chuẩn bị ngựa để tới Thích Han. Nghe nói thế tử gia một mình tới tìm Cẩm Triêu, Cố Đức Chiêu cũng khiếp sợ vô cùng, vội cho người chuẩn bị rượu chiêu đãi hắn, lại bảo Thủy Oánh đi tìm Cẩm Triêu tới. Lúc Cẩm Triêu vội vã chạy đến thì Diệp Hạn đang dựa vào lan can cho cá ăn, hắn nhìn từng vòng sóng lăn tăn nổi lên trên mặt nước xanh như ngọc, cá chép bơi qua bơi lại dưới nước. Hắn hơi cúi mặt, một bên mặt đẹp đẽ như ngọc. Cẩm Triêu nhìn thấy từ xa, âm thầm tán thương tư thái phong độ của Diệp Hạn. Khỏi phải nói, ngoài khí chất ra, hắn cũng là kiểu công tử văn nhã. Diệp Hạn khong quay đầu lại, chỉ lười biếng nói: “Cô nhớ cho kĩ, cô thiếu ta một ân huệ.” Cẩm Triêu vui vẻ trong lòng, hắn đồng ý mời Tiêu Kỳ Sơn về chữa bệnh cho mẫu thân rồi! Nàng đi tới bên cạnh Diệp Hạn, cười nói: “Đây là điều hiển nhiên, chẳng hay biểu cữu có thể thông báo lúc nào thì Tiêu tiên sinh tới hay không, để tôi còn chuẩn bị.” Diệp Hạn nghiêng đầu nhìn nàng. Cố Cẩm Triêu đang mỉm cười, tuy bình thường nàng cũng cười nhưng nụ cười lại có cảm giác u tối không xua tan được, bây giờ lại cười đến là sáng lạn, dáng vẻ như có ánh hào quang. Hắn cũng khẽ cong khóe môi: “Ta cũng không biết, chắc hơn một tháng nữa. Tiêu tiên sinh thích thanh tĩnh, ngoài ra cũng không có yêu cầu gì khác.” Hắn tới nhanh mà đi cũng vội, chỉ kịp nói với Cố Cẩm Triêu: “Cô nhớ phải trả ơn tôi đấy.” Trên đường về Thanh Đồng viện, bước chân của Cẩm Triêu cũng nhẹ nhàng hơn. Thanh Bồ cũng vui mừng như nàng: “Nói vạy thì bệnh của phu nhân có thể chữa khỏi rồi… Có cần sang nói trước với phu nhân một tiếng không ạ?” Cẩm Triêu nghĩ rồi cười nói: “Nếu nửa đường không có sơ suất gì thì sẽ tới đúng lúc, nếu không kịp sẽ khiến mẫu thân lo lắng. Chẳng bằng đợi tiên sinh tới rồi hẵng nói với bà ấy, không vội!” Thanh Bồ ngẫm lại thấy cũng đúng: “13 tháng 5 là lễ cập kê của Nhị tiểu thư, tháng này quý phủ cũng bận rộn. Nếu phu nhân còn phải lo lắng chuyện Tiêu tiên sinh thì cũng không tốt lắm…” Hai người đang nói chuyện thì thấy hai tên tiểu thư mang đồ ra khỏi Cúc Liễu các. Nhìn kĩ thậm chí còn có cả những thứ như họa quyển, nghiên mực, lá trà, quản sự đi sau hai người, không ngừng thúc giục bọn họ chuyển những thứ đó ra nhanh một chút. Cẩm Triêu liếc mắt ra hiệu, Thanh Bồ bước lên ngăn quản sự lại, hỏi: “Lý quản sự, chẳng hay những thứ này chuyển tới đâu thế ạ, trong Cúc Liễu các không dùng ạ?” Lý quản sự thấy đại tiểu thư đứng bên cạnh liền vội cung kính đáp: “Những thứ này đều là đồ Mục đại nhân đưa cho lão gia, lão gia bảo ném ra ngoài phủ.” Thanh Bồ nghi ngờ nói: “Chẳng phải gần đây Mục đại nhân phủ Chiêm sự rất hợp với lão gia ư?” Lý quản sự nói: “Cô không biết đó thôi, hôm qua Mục đại nhân xin Tưởng Đại Nhân của Quốc Tử Giám tới làm mối với lão gia, cầu hôn Nhị tiểu thư cho thứ trưởng tử của ông ta, thứ trưởng tử của Mục đại nhân là người mập mạp ngốc nghếch, trong kinh không có ai muốn gả tiểu thư nhà họ cho hắn ta. Lão gia nghe xong liền không vui, bảo người tiễn Tưởng đại nhân, sau đó giận dữ trong thư phòng, bảo chúng tôi quẳng hết đồ của Mục đại nhân gửi tới ra ngoài…” “Nếu không phải Tưởng đại nhân đức cao vọng trọng, lúc ở Quốc Tử Giám lão gia là môn sinh của ông ấy thì chỉ e lúc nãy đã trở mặt rồi…” Lý quản sự vừa nói vừa lưu ý sắc mặt của Cẩm Triêu. Thanh Bồ để cho quản sự đi, trở lại bên ngừoi Cẩm Triêu, cười nói với nàng: “Tiểu thư, lần này Tống di nương và Nhị tiểu thư gặp phiền phức rồi…” Khóe miệng Cẩm Triêu khẽ cong lên: “Chức quan của Mục đại nhân cao hơn phụ thân, phụ thân có thể giận dữ nhưng lại không thể từ chối thẳng thừng. Nếu Cố Lan không muốn gả cho Mục đại công tử thì chỉ e là phải tốn chút sức rồi.” Thứ trưởng tử của Mục Niệm An há lại chỉ là người mập mạp ngốc nghếch thôi ư, chỉ e là người đần trong mắt người khác. Năm trước du ngoạn ở ngoại ô với Nhị công tử Lưu gia, người khác nói với hắn rằng nước tiểu của ngựa rất ngon, hắn liền đi tìm nếm thử một hớp, còn tấm tắc khen lạ. Tuy rằng Lưu đại nhân đã khiển trách Nhị công tử một chặp nhưng chuyện này cũng đã thành một tấn trò cười. Biết bạn tốt của mình có ý định như thế, chẳng trách phụ thân lại tức giận. Ai bảo Cố Lan là thứ xuất chứ, tiểu thư thứ xuất đương nhiên là bị người ta xem nhẹ mấy phần, Nhưng tuy rằng Mục đại công tử nhìn như ngu dốt nhưng lại rất thông minh. Cẩm Triêu còn nhớ rõ cuối cùng người thừa kế Mục gia lại là hắn, cuối cùng hắn còn cưới Tứ tiểu thư An Dương Bá, tình cảm với phu nhân rất nồng thắm, ngay cả thông phòng cũng chẳng có lấy một người. Việc này nhanh chóng truyền tới tai Cố Lan. Mặt nàng ta trắng bệch, nắm chặt tay áo Tử Lăng hỏi: “Phụ thân đồng ý rồi ư?” Tử Lăng lo lắng nói: “Nô tỳ nghĩ chắc là không đâu ạ… Sau đó lão gia rất giận dữ, bảo người quẳng hết đồ Mục đại nhân đưa tới đi hết rồi ạ.” Lúc này Cố Lan mới thở phào một hơi, bảo Mộc Cẩn nhanh đi tìm Tống di nương, nàng ta ngồi trên giường gạch cạnh cửa sổ, nhìn ánh mặt trời bên ngoài đến xuất thần. Nàng ta không muốn gả cho một kẻ đần! Nếu muốn gả ra ngoài… Vậy thì, vậy thì cũng nên là người như Diệp Hạn, dáng vẻ như thần tiên, làm chính thê của con trai trưởng, từ nhỏ nàng ta đã là thứ nữ, đã chịu đủ sự cay nghiệp của thân phận thứ xuất rồi! Từ nhỏ mấy biểu tỷ đã không thích chơi với nàng ta, ghét bỏ nàng ta là thứ xuất. Lớn dần lên, nàng ta vốn cũng thích Có Cẩm Triêu. Ai dè lúc Cố Cẩm Triêu trở lại Cố gia, tỷ tỷ này lại được yêu thương hơn… Vàng bạc trang sức của tỷ ấy đều đẹp hơn của nàng ta, ngay cả nha hoàn cũng nhiều hơn của nàng ta mấy người! Dần dà nàng ta liền không thích Cố Cẩm Triêu, nhìn dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo vô lý của tỷ ấy, trong lòng nàng ta rất khinh thường. Nàng ta còn hơn kẻ được gọi là đích nữ này vạn phần, nhưng lại hết lần này lượt khác phải nịnh nọt tỷ ấy! Nhưng người khác không nghĩ thế, cho dù nàng ta có nhu thuận, có thủ lễ thì người dầu tiên được chú ý vẫn là Cố Cẩm Triêu, nàng ta chẳng là gì cả! Bây giờ ngay cả nhân duyên cũng muốn nàng ta chịu thiệt ư? Tử Lăng nhìn Cố Lan xuất thần, không nhịn được lại nói: “Tiểu thư, em cmr thấy Thứ trưởng tử của Mục gia cũng là mối không tồi. Dù sao thì mẹ đẻ của hắn cũng đã mất, không có người thân cận giúp đỡ. Tuy Thứ trưởng tử này ngốc nghếch nhưng được cái thật thà, nói không chừng sau này… Hơn nữa người gả qua sẽ là chính phòng, Mục đại nhân lại là quan tứ phẩm của phủ Chiêm Sự, sau này lo một chức quan tốt cho Mục Thiếu gia là điều tất nhiên…” Cố Lan lạnh lùng nhìn nàng ta, quát lên: “Câm miệng! Ngươi thì biết cái gì, cút xuống cho ta!” Tử Lăng kinh hoảng không thôi, vội vàng hành lễ lui ra ngoài. Tống di nương đẩy rèm bước vào, Cố Lan mới nức nở nghẹn ngào lên tiếng, rơi nước mắt nhào vào lòng bà ta. Nghẹn ngào hỏi bà ta: “Mẫu thân… Phụ thân sẽ đồng ý mối hôn sự này ạ?” Sắc mặt Tống di nương cũng không được tốt, ôm Cố Lan để nàng ta ngồi lên giường gạch. “Lần này phụ thân con từ chối rất kiên quyết, nhưng người đến dù sao cũng là Tưởng Đại nhân, là người đức cao vọng trọng nhưng lại không hay làm mối. Nói không chừng Mục Niệm An đổi người khác tới làm mối… Phụ thân con sẽ do dự. Dù sao Mục Niệm An cũng là thủ hạ của Trần tam gia, cũng là người có chỗ đứng trong triều. Phụ thân con sẽ không đối đầu với ông ta…” Cố Lan ngơ ngác nhìn mẫu thân của mình: “Vậy phải làm sao bây giờ… Con không muốn bị gả cho Mục đại thiếu gia!” Tống di nương an ủi nàng ta: “Mẫu thân biết. Nay chỉ còn một cách, phải để Mục Niệm An kia kiêng kị một chút, không dám nhắc lại nữa…” Cố Lan lo lắng ngồi thẳng dậy. Tống di nương cười nhạt: “… Con nói xem, nếu con trở thành đích nữ rồi, Mục Niệm An có còn không biết xấu hổ tới cầu hôn nữa không?” Cố Lan kinh ngạc nhìn Tống di nương, nửa ngày sau mới hiểu bà ta nói vậy là có ý gì: “Mẹ đang nói… Mẹ sẽ lên làm chính thất ư? Nhưng… Con thấy Kỷ thị như thế, chỉ e sống thêm mấy năm cũng không có vấn đề gì!” Tống di nương như có điều suy nghĩ: “Chúng ta khiến bệnh tình bà ta trở nặng… Đến lúc bà ta chết rồi, con cũng phải giữ đạo hiếu, một năm sau không thể gả ra ngoài… Đợi qua một năm thì mẹ cũng đã có thể phù chính rồi.”