Lương trần mỹ cẩm

Chương 44 : Hi vọng

Từ Thích An đến núi Tây Thúy là một đường non xanh nước biếc, nhà dân hai bên đường. Lúa vừa nảy mầm xanh mơn mởn trong ruộng, dọc bờ ruộng có thể trông thấy liễu rủ bóng xuống, hoa đào trải khắp nơi. Đến chân núi Tây Thúy, mọi người xuống xe liền thấy xe tổ gia cũng đã tới. Nhị phu nhân đang đứng trước cửa lăng chờ họ, mấy tiểu thư Cố gia hành lễ với bà, Nhị phu nhân mời các nàng lên: “… Mọi người lên đi, Nhị lão gia đang chờ mọi người ở trên đấy.” Lần trước Cẩm Triêu và mọi người tới Tổ gia chỉ thấy một bên mặt của Nhị lão gia từ phía xa, còn chưa kịp thỉnh an. Cả đoàn người dẫn theo nha đầu bà tử và tiểu tư đi dọc theo thềm đá lên núi. (*)Tiểu tư: gã sai vặt. Núi Tây Thúy là mộ địa của gia tộc Cố gia, bên cạnh còn có một ngôi miếu do Tổ gia xuất tiền xây nên, gọi là Linh Bích tự, phù hộ cho Cố gia được vinh quang. Cố gia thường xuyên lui tới đây, hằng năm đều sửa chữa lại, bậc thang bằng đá sạch sẽ, đi một trăm bước lại có đình nghỉ mát. Bên cạnh mộ địa còn có một tiểu viện. Thôn dân phụ cận cũng tới Linh Bích tự thắp nhang, thấy người Cố gia tới thì đều cung kính tránh ở đằng xa. Tổ gia có không ít điền sản ruộng đất chung quanh núi Tây Thúy, có rất nhiều thôn dần đều cần tổ gia Cố gia che chở để sống qua ngày. Mấy tiểu thư đều sống trong khuê phòng đã quen, leo núi không kịp thở. Hôm nay lại nắng, Cẩm Triêu cũng thấy hơi khó chịu, trông qua chỉ thấy Cố Tịch và Cố Y dìu nhau đi tập tễnh, Cố Lan cũng đầu đầy mồ hôi. Cố Cẩm Hiền và Cố Cẩm Tiêu thì ngược lại, ai nấy đều có vẻ nhẹ nhõm. Nhưng Diệp Hạn thì lại không được thế. Làn da hắn vốn trắng, bây giờ đã có xu hướng xanh rồi. Nhị phu nhân quay đầu trông thấy khó tránh khỏi lo sợ: “Thế tử gia, người có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Diệp Hạn khoát tay muốn nói gì đó, ngực lại phập phồng không thôi, còn chưa nói nên lời đã nhắm mắt hôn mê bất tỉnh. Mọi người lập tức vây lại, vẫn là Cố Đức Chiêu vững vàng nhất, “Mọi người mau tránh ra một chút!” Lại dặn dò hai tiểu tư dìu Diệp Hạn vào đình nghỉ mát, để hắn nằm ngửa, nới quần áo của hắn ra. Mấy vị tiểu thư bèn tránh ra, Cẩm Triêu lại nghiêng đầu lén quan sát. Ngũ phu nhân gấp đến độ muốn khóc, tay run rẩy lấy bình sứ ra từ trong ngực, đổ mấy viên thuốc đỏ tươi bé bằng hạt gạo ra rồi lấy nước đút cho Diệp Hạn uống. Nhị phu nhân lại khó tránh khỏi muốn nói mấy lời: “Sức khỏe Thế tử gia vẫn chưa khỏi hẳn ư? Sao lại theo chúng ta lên núi thế này?” Ngũ phu nhân lau nước mắt, hô hấp của Diệp Hạn hơi dồn dập, bà vỗ ngực hắn giúp hắn thuận khí. “Nó nói với muội là không có vấn đề gì nữa, muội cũng chẳng biết, nhỡ như có chuyện gì thì biết làm sao…” Phụ thân đứng cạnh nhìn, lại phất tay bảo quản sự lên núi trước nói với Nhị lão gia một tiếng. Diệp Hạn lại ho khan dồn dập mấy tiếng, cuối cùng cũng không thở dốc nữa mà từ từ bình ổn lại. Cẩm Triêu thấy rõ ràng trong mắt hắn có ánh nước. Hắn ngồi dậy, Ngũ phu nhân liền đau lòng ôm hắn, vỗ lưng hắn như trấn an trẻ con. Diệp Hạn lại đẩy bà ra rồi đứng lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng như ngọc. Hắn lại đi ra khỏi đình nghỉ mát, không nói lời nào mà tiếp tục đi lên núi. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngũ phu nhân. Ngũ phu nhân lắc đầu ra vẻ không ngại nữa, ý bảo mọi người đi theo sau. Cố Lan liền tới bên cạnh Ngũ phu nhân, nhẹ giọng hỏi bà: “Ngũ bá mẫu, con còn không biết biểu cữu phát bệnh lại nguy hiểm đến thế…” Ngũ phu nhân cười khổ lắc đầu: “Chuyện này chưa tính, có lần còn không cả thở dọa ta mất cả hồn. Vì bệnh nên từ nhỏ nó đã không chơi được với đám trẻ con khác, phủ đại tướng quân bên cạnh có công tử muốn dắt ngựa đi cưỡi, nó chỉ có thể ngồi bên cạnh trông mong nhìn theo… Nhưng nó lại là người kiêu ngạo, không thích người khác trông thấy dáng vẻ yếu ớt của mình…” Cố Lan nghiêng đầu nhìn bóng người phía trước, thiếu niên thon gầy, góc áo trắng bay bay giữa ánh mặt trời, thắt lưng hắn rất thẳng, dáng người như ngọc khiến nàng ta thấy hơi khó chịu. Lên tới đỉnh núi, Cẩm Triêu và mọi người bái kiến nhị lão gia trước, Nhị lão gia có vẻ ngoài uy nghiêm, không giống Cố Đức Chiêu lắm. Nghe nói vừa rồi Diệp Hạn phát bệnh ở trên núi, ông ta trách cứ Nhị phu nhân vài câu, để Diệp Hạn đi nghỉ ngơi trước. Diệp Hạn lại lắc đầu nói: “Ta muốn tới Linh Bích Tự xem.” Nhị lão gia liền để Cố Cẩm Hiền và hai tiểu tư, một quản sự đi theo hắn tới Linh Bích Tự. Những người còn lại liền đi về phía mộ đạo, tiểu tư nha đầu theo sau lưng bê tiền giấy, thỏi vàng bạc làm từ giấy, tam sinh thục thực để làm lễ. Tế bái tổ tiên xong, Nhị lão gia lại tự mình cầm liềm phát cỏ, trừ cỏ gai cho mộ địa. Phụ thân và Ngũ lão gia trồng liễu chung quanh, sau khi tảo mộ xong, mọi người lại tới trạch viện, mấy thiếu gia đi đón gió. Các tiểu thư thì muốn đi đạp thanh, cùng nhau tới chỗ có phong cảnh đẹp mắt. Cố Lan liền đề nghị: “Chẳng bằng tới Linh Bích tự bái phật cũng có thể đạp thanh rồi!” Cố Liên cười vuốt tay nàng ta: “Linh Bích tự có cây liễu ta trồng, ta dẫn tỷ đi xem!” Thấy các nàng hào hứng như vậy, Ngũ Phu nhân liền dẫn mọi người tới Linh Bích Tự. Từ trạch viện đến Linh Bích tự phải đi qua một con đường núi, con đường này ở bên vách núi, bên vách có dây tử đằng leo. Nhìn xuống có thể thấy ruộng lúa mênh mông và nhà dân, xa xa lại thấy kênh đào bảo vệ cho Thông Châu, cảnh sắc rất đẹp. Tuy ngôi chùa này khong lớn nhưng cũng nổi danh ở núi Tây Thúy, hương khói nhiều, bốn phía là cây cổ thụ rợp trời. Trụ trì đặc biệt ra nghênh đón bọn họ, Cố Liên vừa vào liền hào hứng kéo Cố Lan đi xem cây liễu nàng ta trồng. Cẩm Triêu nhìn thoáng qua ngôi chùa, liền thấy Cố Cẩm Hiền đang đứng gần đó. Ngũ phu nhân bước lên nói chuyện với y, “Dẫn mấy đường muội của con đi bái Phật, ta thấy các con cũng chẳng có gì ăn, vừa hay có thể ăn một bữa cơm chay ở Linh Bích tự. Cữu cữu con đi đâu rồi?” Cố Cẩm Hiền đáp: “Con cũng không rõ… Có lẽ ở Thiên Vương điện ạ.” Ngũ phu nhân bảo mọi người tự đi dạo, nhưng nhất định phải có bà tử và hộ vệ theo cùng. Lại đi tìm sư phụ tiếp khách nhờ bố trí cơm chay. Cẩm Triêu cũng muốn đi thắp một nén hương thay mẫu thân, bèn dẫn Thanh Bồ tới Đại Hùng Bảo điện. Ngoài Đại Hùng Bảo điện trồng tùng la hán và các loại tùng, bên trong Thích Ca Mâu Ni được dát vàng, mặt đầy từ bi, lại có ánh nến rọi lên tạo nên vẻ huy hoàng rực rỡ. Cẩm Triêu quỳ gối chắp tay trước ngực thành tâm cầu nguyện. Làn váy dài trắng như tuyết rũ dưới đất, trông qua như đóa sen trắng nhuần vậy. Diệp Hạn vừa bước từ ngoài vào, Thanh Bồ muốn lên tiếng, hắn lại dùng ngón tay đặt trước môi ra hiệu Thanh Bồ đừng lên tiếng. Trong lòng Cẩm Triêu mặc niệm vài câu, lại nhận hương trong tay Thanh Bồ để thắp. Quay đầu đã thấy Diệp Hạn đứng chắp tay sau lưng lẳng lặng nhìn nàng. Nàng lại càng hoảng hốt, vốn là mình tránh hắn, thế mà lại còn đụng phải. “Biểu cữu cũng tới dâng hương ư?” Cẩm Triêu cười dịu dàng, “Thanh Bồ, nhanh châm hương cho biểu cữu gia.” Diệp Hạn nhìn Cố Cẩm Triêu thật lâu, ánh mắt lạnh như băng. Sau đó hắn lại nhẹ nhàng hỏi nàng: “Cô đang thương hại ta?” Cẩm Triêu không hiểu nổi: “Ngài có gì đáng thương chứ, ngài là con trai trưởng của Trường Hưng Hầu gia, tương lai sẽ thừa kế tước vị. Ông ngoại của ngài là học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện, đức cao vọng trọng, môn sinh vô số. Ngài được tiên hoàng yêu mến, vừa ra đời đã được phong thế tử, người khác còn phải hâm mộ ngài ấy chứ!” Diệp Hàn nhìn Cố Cẩm Triêu, nàng có vẻ ngoài đẹp tuyệt diễm, ánh vàng trên đại điện càng khiến vẻ đẹp của nàng nổi bật hơn. Nhưng chính nàng lại chẳng buồn để ý, mặc đồ đạm nhạt, chỉ đứng đó hờ hững nhìn mình, trông trấn tĩnh vô cùng. Mắt hắn rũ xuống, khóe môi hơi cong cười rộ lên, lại hỏi nàng: “Vừa rồi cô cầu gì với Phật tổ?” Thế tử gia lại trò chuyện với nàng… Thật ra Cẩm Triêu rất muốn đi, nàng chỉ mong ít tiếp xúc với Diệp Hạn. Đừng nói là tạo hảo cảm, sau này chỉ cần hắn không nhớ đến nàng là được. Nàng nghĩ ngợi, cảm thấy ước muốn của mình lúc nãy không có vấn đề gì mới đành nói: “Mẫu thân tôi bệnh nặng, tôi chỉ khấn xin cho bà ấy lành bệnh.” Nàng còn muốn cầu xin nhiều điều, chỉ là cảm thấy mình tham lam quá thì chắc chắn Phật tổ sẽ ghét bỏ mình. Bởi thế nàng liền chỉ ước một điều như vậy, chỉ cần mẫu thân còn sống là nàng đã hài lòng rồi, những thứ khác từ từ sẽ tới. Diệp Hạn thoáng yên lặng, lại hỏi nàng: “Mẹ cô bệnh nặng lắm ư?” Cẩm Triêu gật đầu đáp: “Biểu cữu không biết ư, lần này Ngũ bá mẫu tới là vì muốn thăm mẫu thân tôi đấy.” Lông mày Diệp Hạn cau chặt: “Thế mà cô lại không nói sớm cho ta hay!” Trán Cẩm Triêu chau lại, việc này ai ai cũng biết cơ mà, tại sao nàng lại phải cố ý nói một tiếng với thế tử Trường Hưng Hầu chứ! Nàng khẽ nói: “Lỗi của tôi, tôi nên báo biểu cữu đầu tiên mới phải.” Diệp Hạn cảm thấy Cố Cẩm Triêu đang nói kháy mình, nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý, lập tức nói thêm: “Có lẽ cô quả thật nên nói với ta đầu tiên, nửa năm trước ân sư của ta là Tiêu Kỳ Sơn vẫn còn ở Yên Kinh, để ông ấy tới xem bệnh cho mẹ cô chắc sẽ không có vấn đề gì!” Cẩm Triêu kinh ngạc, vội hỏi hắn: “Biểu cữu nói cái gì?” Diệp Hạn hiếm khi thấy nàng thất thố như vậy, nụ cười nơi khóe môi lại càng sâu: “Tiêu Kỳ Sơn Tiêu tiên sinh là người Quý Châu, y thuật tinh thông. Nhưng ông ấy thích ẩn cư trên núi cao, không thích liên quan tới thế tục.” Tiêu Kỳ Sơn ư? Nàng chưa từng nghe nói tới! Cẩm Triêu khó tránh khỏi kích động, chỉ cần có thể chữa được bệnh cho mẫu thân là tốt rồi, mình có nghe tới hay chưa không quan trọng. “Y thuật của ông ấy tốt lắm ư? Có thể trị được bệnh cho mẫu thân tôi không? Bây giờ ông ấy ở đây?” Diệp Hạn thoáng vỗ vai Cẩm Triêu: “Cô nghe ta nói đã.” “Năm ta hai tuổi đã suýt chết vì bệnh, ngự y trong cung chữa trị cho ta đều nói không quá nửa năm nữa ta sẽ chết. Ông nội ta liền tới Quý Châu tìm ông ấy, trước kia ông nội đã cứu mạng ông ấy nên ông ấy cũng nguyện chữa bệnh cho ta, bởi thế ta mới sống được thêm hơn mười năm tới giờ.” “Ông ấy có thể chữa được hết bệnh cho mẹ cô hay không thì ta không biết, nhưng kéo dài thêm vài năm thì không vấn đề, có điều bây giờ ông ấy đang ẩn cư trong núi ở Quý Châu, ta sẽ phải người mời ông ấy tới. Đường núi khó đi, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa mới tới được.”