Lương trần mỹ cẩm
Chương 46 : Trâm cài tóc
Mấy ngày sau, phụ thân tìm Cẩm Triêu đến để hỏi về chuyện của Diệp Hạn.
Cẩm Triêu giải thích: “Lần trước thái tử đến có vô tình làm con mèo của con bị thương, chắc là đến xin lỗi đây ạ.”
Cố Đức Chiêu nhìn Cẩm Triêu, có vẻ không tin.
Ông ngồi xuống: “Ta nghe Lan Tỷ Nhi nói, thái tử từng tặng cho con một bức tranh?”
Mặt Cẩm Triêu không đổi sắc: “Thái tử làm mèo của con bị thương nên áy náy mới đưa cho con một bức tranh, là vẽ mèo. Nhị muội ở đó cũng nhìn thấy, muội ấy không nói cho phụ thân biết sao…”
Cố Đức Chiêu nhíu mày, dặn dò nàng: “Thân phận của thái tử cao hơn con, lần sau con phải khiêm tốn với thái tử một chút.” Lời này nói ra là do sợ bọn họ có tư tình. Cẩm Triêu nghe xong không khỏi bật cười, cho nàng mấy lá gan nàng cũng không dám có tình cảm gì với Diệp Hạn…
Cố Đức Chiêu nhắc tới lễ cập kê của Cố lan: “Nhị muội của con nửa tháng nữa là cập kê rồi, công việc trong phủ cũng bận rộn. Con là trường tỷ, cũng suy nghĩ xem lễ cập kê của Lan Tỷ Nhi nên làm thế nào mới tốt. Lễ cập kê của Lan Tỷ Nhi cũng cần phải hơn người, con có muốn làm hay không?”
Cẩm Triêu đáp bằng lòng. Nhưng trong lòng lại nghĩ cho dù nàng bằng lòng, nói không chừng Cố Lan còn không muốn đấy chứ. Muội ta vô cùng kiêu ngạo, nhất định không chịu thua kém danh tiếng.
“Không biết phụ thân đã tìm được người cài trâm* và tư giả cho nhị muội chưa ạ?” Cẩm Triêu hỏi phụ thân.
(*:Theo Kinh Lễ, người con gái Trung hoa xưa kia khi đến tuổi 15, thì cài trâm, tỏ là đã đến tuổi lấy chồng)
Cố Đức Chiêu nói: “Theo ý Tống di nương, trước kia ở Tống gia có hai người tỷ tỷ đã xuất giá chọn một người, người chọn cho Lan Tỷ Nhi làm tư giả cũng là cháu gái của Tống di nương. Việc này con không cần lo đâu.”
Cẩm Triêu trở lại Thanh Đồng viện, bảo Đông ma ma đi mời La Vĩnh Bình tới.
La Vĩnh Bình bây giờ đã là chưởng quỹ của hai cửa hàng lụa rồi, là nhờ Cẩm Triêu bảo đảm cho y trước mặt mẫu thân. Vì thế y rất biết ơn Cẩm Triêu, miễn là việc mà Cẩm Triêu nhờ y đều làm rất tốt.
Y mặc áo tơ hoa văn bảo tướng, thân hình ngày càng mập. Cười ha hả hỏi Cẩm Triêu: “Không biết đại tiểu thư có gì sai bảo?”
Cẩm Triêu bảo y chuẩn bị lễ cập kê cho Cố Lan: “Làm cho thật xa xỉ, kim quang chói sáng, nhìn vào thấy phú quý. Nhất định phải có búi tóc tơ vàng mà muội ta thích nhất.”
Bạch Vân và Thải Phù đều mím môi cười.
La Vĩnh Bình đáp ứng: “Nô tài đảm bảo làm đúng ý tiểu thư!”
Cẩm Triêu nghĩ đến hai tỷ tỷ kia củaTống di nương mà phụ thân nói đến.
Tình hình gần đây của Tống gia nàng không hề biết, cũng không biết tính tình của hai người tỷ tỷ của Tống di nương như thế nào, là loại người gì.
Nàng dặn dò La Vĩnh Bình: “Nghe nói Tống Thiếu Khanh có hai người con gái được gả làm vợ người khác, ông đi nghe ngóng xem hai người này như thế nào.”
La Vĩnh Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tài đã hiểu.”
La Vĩnh Bình nhận lời đi, hai ngày sau bảo người mang đồ đến Cố phủ. Đồ được chứa trong ba cái hộp, ngoài hai bộ búi tóc bằng tơ vàng còn có một cặp vòng đeo tay mạ vàng.
Cẩm Triêu cảm thấy rất hài lòng, bảo Đông ma ma nhận lấy những thưé đó. La Vĩnh Bình lấy một cuốn sách từ trong tay áo ra: “Đây chuyện nhà của hai tỷ tỷ Tống di nương, nô tài sợ kể lại có sai sót nên viết lại giao cho nhị tiểu thư.”
La Vĩnh Bình làm việc cực kì cẩn thận.
Cẩm Triêu bảo Đông ma ma thưởng cho La Vĩnh Bình, tiễn y đi. Bảo Thanh Bồ mở cửa sổ cho ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào, nàng nằm trên giường lớn đọc kĩ cuốn sách mà La Vĩnh Bình đưa cho.
Hai người tỷ tỷ của Tống di nương, đại tỷ gả cho Lý Tuyên phủ ở Thiểm Tây, tuyên phủ đi nhận chức ở Thiểm Tây, chỉ mang theo nha hoàn sai vặt. Lý phu nhân và mẹ chồng cùng với hai đứa con gái ở lại huyện Đại Hưng. Nghe đồn là Lý Tuyên phủ nuôi tiểu thiếp ở Thiểm tây sinh ra con trai cho nên không muốn trở lại Yên kinh. Lý phu nhân là người rất kiêu ngạo, ghét nhất thấy người khác nói những chuyện này, lần trước có một tiểu nha đầu nói chuyện này lung tung liền bị bà ta đuổi đi.
Bà ta rất coi trọng tam tòng tứ đức của con gái, hai đứa con gái của bà ta nổi tiếng hiền lành, tốt đẹp.
Nhị tỷ của Tống di nương gả cho Thiếu Khanh Văn đại nhân ở Quang Lộc tự, vợ chồng hạnh phúc. Văn đại nhân mặc dù chỉ là quan Ngũ phẩm nhưng dù sao cũng là học trò ở Trương Cư Liêm, tiền đồ vẫn chưa thể biết được. Văn phu nhân sinh con trai trưởng, cũng có tiếng nói với các đại thần thân thiết ở kinh thành.
La Vĩnh Bình không chỉ viết về tình hình gia đình của hai người tỷ tỷ của Tống di nương mà các tin đồn bí mật nghe ngóng được cũng viết hết lại. Cực kì kỹ càng.
Cẩm Triêu nói cho Đông ma ma những việc này, Đông ma ma nói: “Dựa vào tính cách của Tống di nương thì cài trâm cho Nhị tiểu thư hẳn là Văn phu nhân. Tính tình Văn phu nhân cởi mở, thích làm mai mối, nghe nói việc hôn nhân hoàn mỹ, nếu Tống di nương quan tâm đến chuyện hôn sự của Cố Lan thì cần phải lấy lòng Văn phu nhân.”
“Nhưng Lý phu nhân là người kiêu ngạo, nếu không trấn an tốt nhất định sẽ âm thầm ghi hận Tống di nương thôi.”
Cẩm Triêu mỉm cười: “Chọn ai chũng chưa biết được. Nếu là ta, ta sẽ chọn Lý phu nhân, thà rằng đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, bị người lòng dạ nhỏ mọn ghi hận cũng không tốt. Tuy nhiên cũng không cần bận tâm, Cố Lan có rất nhiều thủ đoạn.”
Đông ma ma đi theo cười cười: “Nô tỳ cũng quên mất. Tiểu thư nhanh đi ngủ trưa thôi, buổi chiều còn đến thỉnh an phu nhân.”
Cẩm Triêu gật đầu, bảo Thanh Bồ thắp nến, tự mình đốt sách thành tro.
Giữa xuân thoáng qua, cuối xuân gần, rất nhanh đã chuyển sang hạ rồi. Trong ao nhỏ của Cẩm Triêu những nụ hoa thủy tiên tím nhạt cũng đã nhú ra.
Cố Gia náo nhiệt hẳn lên, từ trong phòng mang ra cây lựu, cây trúc đào, hoa la đơn bày đầy đình viện và hoa viên, đặc biệt xây thêm một bồn hoa. Phụ thân còn tự lên danh sách chiêu đãi, mời đoàn kịch Đức Âm phường đến hát hí khúc. Gần đến lễ cập kê của Cố Lan, Từ Vĩnh Dương bá phủ, Tống gia, đến cả La gia, Định Quốc công Pha gia đều cho người mang quà đến.
Cẩm Triêu ở trong phòng nhuộm móng tay.
Ban sáng nàng thấy hoa phượng tiên vừa nở, lại nhìn móng tay mình trắng thuần, đột nhiên muốn nhuộm móng, bèn bảo Vũ Đồng nâng chén Lưu Ly, nàng đứng trong vườn hoa tự mình hái những cánh hoa phượng tiên.
Đập nát cánh hoa, lấy nước đỏ tươi trộn với phèn. Dùng vải bông bao lấy đầu ngón tay tinh tế bôi màu trên móng tay.
Cẩm Triêu để tay lên bàn, nghe Thải Phù kể lại chuyện tặng quà.
“La gia ở phố La Hiền tặng một hộp chén Lưu Ly, Pha gia ở phố La Hiền tặng một cái lư hương cổ hai lỗ ba chân, Mục gia ở phố Ngọc Nhi tặng một cặp vòng phỉ thúy.”
Cẩm Triêu nghe tới Mục gia bèn hỏi Thải Phù: “Mục gia cũng tặng quà ư?”
Thải Phù đáp: “Lão gia đều tặng quà cho mấy vị đồng liêu, chỉ là Mục gia tặng lại có phần quý giá hơn thôi.”
“Tặng lại đồ quý nên mới đau đầu.” Cẩm Triêu gật đầu, ra hiệu tiếp tục nói.
Một lát sau, Bạch Vân đến bẩm báo: “Tiểu thư, Lý phu nhân và Văn phu nhân đã đến rồi. Đang ở chỗ Tống di nương.”
Còn bốn ngày nữa là đến lễ cập kê rồi, Tống di nương liền xin chỉ thị phụ thân, bảo quản sự sớm đi đón hai người tỷ tỷ của bà ta tới. Mấy ngày này hai người đó sẽ ở lại Cố Gia, tỷ muội mấy người trò chuyện với nhau.
Trước kia Lý phu nhân và Văn phu nhân không thích liên quan tới Tống di nương, hôm nay nhìn thấy Tống di nương có đôi chút khả năng được lên làm kế thất, mới thân mật hơn nhiều. Dù sao ân sư của phụ thân cũng sắp lên chức rồi, có Cố Gia chống lưng, với lại Cố gia có quan hệ thông gia với Trường Hưng hầu. Quan hệ tốt với Cố gia cũng rất có lợi.
Cố Cẩm Triêu nghĩ ngợi một lát rồi bảo Thải Phù giúp nàng rửa tay.
Thải Phù cảm thấy kỳ lạ: “Tiểu thư, còn chưa đến lúc.”
“Sơn đến màu hồng là dễ nhìn rồi, không cần tươi quá.” Cẩm Triêu thuận miệng giải thích. Thải Phù hầu nàng rửa tay, quả nhiên móng tay hồng phấn, non mềm, vô cùng đẹp mắt.
Cẩm Triêu cùng với Thanh Bồ và Thải Phù đi đến chỗ Tống di nương gặp Lý phu nhân và Văn phu nhân.
Lý phu nhân mang con gái thứ Lý Phu đến, chắc là vì Tống di nương nên đã chọn làm nha đầu riêng cho Cố Lan. Lý Phu mười lăm tuổi mang giày vải bổi thêu đinh hương, lời nói và việc làm cẩn thận, tuy khuôn mặt dễ thương nhưng lại có phần già dặn.
Lý phu nhân nhìn thấy Cẩm Triêu, cảm giác có hơi quái dị. Giống như rất là khinh thường dáng vẻ của nàng, thấy Cẩm Triêu chào hỏi cũng chỉ ừ một tiếng không hề để ý.
Cẩm Triêu nhớ đến cuốn sách La Vĩnh Bình cho nàng nói Lý phu nhân coi trọng nhất là tam tòng tứ đức của phụ nữa, nghe người ngoài đồn mình ngang ngược, càn rỡ, không theo khuôn phép, bà ấy nhất định là không thích rồi.
Văn phu ngược lại còn khen Cẩm Triêu vài câu: “Triêu Tỷ Nhi thật xinh đẹp, cả vườn Hoa Đô cũng không bằng.”
Lý phu nhân nhìn kỹ nàng: “Đại tiểu thư dung nhan xinh đẹp, có thể mặc thử quần áo trắng trong thuần khiết xem sao.”
Nói vậy là ý rằng nàng thật lẳng lơ rồi.
Cẩm Triêu cảm thấy không hiểu nổi, nàng mặc áo gấm xanh trời vân mây, chỗ nào không trắng trong thuần khiết chứ!
Tống di nương cảm thấy đại tỷ của mình nói chuyện không đúng dịp, đành cười: “Đại tiểu thư của chúng ta nổi tiếng xinh đẹp ở Thích An. Khó có cơ hội đại tiểu thư đến nơi này của ta, nghe nói tiểu thư thích thủy tiên, bồn thủy tiên này của ta vừa mới nở, nếu tiểu thư cảm thấy đẹp có thể mang trở về.”
Cẩm Triêu cười ghẹo nàng: “Thủy tiên ở chỗ di nương thật đẹp, nhưng ta cũng không dám tranh của di nương!”
Ánh mắt Tống di nương lóe lên như muốn nói gì, Xảo Vi tới báo là nhị tiểu thư đến rồi.
Cố Lan vừa đến đã vừa cười vừa giữ chặt tay Văn phu nhân: “Văn phu nhân, lâu rồi con chưa gặp người!”
Văn phu nhân vội vàng ôm nàng ta lại: “Để ta xem xem, cũng đã lớn thành đại cô nương rồi!”
Cố Lan cười: “Con dù lớn thế nào vẫn thân thiết với người thôi. Con còn nhớ rõ khi bé con bệnh không chịu uống thuốc, chính người đã mua cho con kẹo đường nhỏ đấy!”
Tống di nương nói nàng: “Không có lễ độ, nhanh thỉnh an Lý phu nhân và Lý nhị tiểu thư.”
Cố Lan lại giữ chặt tay Lý phu nhân, “Con thấy mọi người đến nên vui vẻ, Lý phu nhân lòng dạ bao la, Lý nhị tiểu thư lại hiền lành, chắc chắn không so đo với con đâu nhỉ.”
Lý phu nhân nói: “Không so đo với con! Đứa trẻ này ngốc như vậy sau này bị người ta ức hiếp cũng không biết đâu!”
Cố Lan cười cười, “Có trường tỷ ở đây, sao có người ức hiếp con được chứ.” Ánh mắt nhìn sang Cẩm Triêu để lộ ra nhiều ý tứ, Văn phu nhân yêu thương sờ lên tóc nàng ta.
Cẩm Triêu ở một bên nhìn xem, trong lòng âm thầm bật cười.
Cố Lan trước mặt người nói tiếng người, trước mặt quỷ nói chuyện quỷ, bản lĩnh này luyện được thật hay.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
28 chương
99 chương
20 chương
490 chương
7 chương
75 chương