Lục Tiên
Chương 547
Thuật pháp Ngũ Hành, Thiên Lôi Kích.
Trong đường hầm dưới Địa cung sâu thẳm đột nhiên xuất hiện một tia chớp hình trụ màu trắng, sáng chói và nóng rực, đi kèm theo đó là những tiếng lạch tạch, rất nhanh đã hút cạn tất cả ánh sáng chung quanh rồi bung ra một thứ hào quang không gì có thể so sánh được.
Thân thể Thực Thi Quỷ cứng đờ như cảm nhận được điều gì, trên bản mặt gớm ghiếc và dữ tợn chợt hiện ra sự sợ hãi khiến nó phải gấp gáp ngẩng đầu nhìn lên. Phản chiếu trong hốc mắt nhấp nháy như ma trơi của nó là một vệt sáng chói lòa đang phình to lên rất nhanh.
“Ầm”. Trong tích tắc, tiếng sấm sét vang dội từ trên trời giáng xuống, cột sáng bổ thẳng vào mặt Thực Thi Quỷ.
Gần như là đồng thời, thân hình cao lớn của Thực Thi Quỷ run rẩy kịch liệt rồi đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn cùng với âm điệu chói tai và bi thảm. Một đám hắc khí từ đầu con quỷ bay lên nhưng gặp phải điện quang hừng hực nóng rẫy nên giống như tuyết đầu mùa dưới ánh nắng mặt trời, tan biến trong nháy mắt.
Điện mang như kiếm quang sắc bén đâm thẳng xuống dưới, Thực Thi Quỷ kêu lên thảm thiết rồi loạng choạng lùi lại, thân hình run rẩy, tay chân khua khoắng loạn xạ, tất nhiên là nó đang đau đớn đến cực điểm.
Thẩm Thạch lập tức bị chấn động, đây là con quỷ vật đầu tiên hắn gặp dưới Địa cung Yêu tộc, mặc dù nó mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của hắn nhưng vẫn không có ngoại lệ, vì quỷ vật vốn có nhược điểm là sợ lôi điện và dương khí nên cuối cùng nó cũng lãnh đủ. Trong các thuật pháp tấn công đơn lẻ thì thuật pháp cấp hai Thiên Lôi Kích cũng thuộc dạng xuất chúng, ruốt cuộc cho đến giờ đã gây ra được tổn thương cho con Thực Thi Quỷ mãnh mẽ kia, hơn nữa xem ra vết thương cũng không phải là nhẹ.
Thực Thi Quỷ loạng choạng lùi lại bốn năm bước rồi rất vất vả mới ổn định được thân thể. Lúc này nó nới lỏng hai tay ra một tí vì khi nãy phải dồn sức che đầu, lập tức những âm thanh lộp bộp liền vang lên, thình lình có rất nhiều miếng thịt thối trên mặt con quái vật rơi xuống liên tục, một thứ chất lỏng xanh lè cùng dịch vàng văng ra tung tóe, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, nếu hít phải thì chỉ muốn nôn mửa, trên bộ mặt con quỷ lỗ chỗ đầy hố, xương trắng và máu thịt lẫn lộn, trông rất ghê rợn.
Khu vực bắt mắt nhất chính là đỉnh đầu Thực Thi Quỷ, ở đó đã cháy đen một mảng vì Thiên Lôi Kích đánh trúng, hơn nữa chỗ này còn xuất hiện một cái lỗ to, chẳng biết có phải do thuật pháp vừa rồi gây ra hay không.
Quả nhiên, thuật pháp lôi hệ đúng là khắc tinh của tất cả quỷ vật, kể cả quỷ vật ẩn nấp hàng vạn năm dưới Địa cung Yêu tộc cũng không ngoại lệ.
Người bình thường hay yêu thú, nếu trên đầu bị khoan một cái lỗ to như thế thì hầu như là không thể sống sót. Tuy nhiên quỷ vật vốn dĩ là dạng quái vật đã chết một lần, riêng con Thực Thi Quỷ này cũng đã được biết đến vì có cơ thể cứng cáp và dẻo dai nên dù phải chịu một đòn Thiên Lôi Kích nặng nề như vừa rồi cũng không khiến nó mất mạng.
Thay vào đó, chấn thương gây ra bởi cú đánh dường như càng kích thích sự hung ác và tàn bạo của con quỷ. Sau khi đứng vững, nó không hề sợ hãi hay chạy trốn, ngược lại đối mặt với Thẩm Thạch rồi gầm lên điên cuồng.
“Hống…”
Tiếng gầm làm chấn động cả đất trời, ngọn lửa ma trơi trong mắt nó bốc cháy rừng rực, con quái vật khổng lồ ầm ầm lao tới như muốn băm vằm Thẩm Thạch thành nghìn mảnh, ăn sống nuốt tươi để giải tỏa mối hận trong lòng nó.
Thẩm Thạch cau mày, hắn không hề chần chừ liền quay đầu bỏ chạy.
Cách đó không xa sau lưng Thẩm Thạch là cái ngã ba khác, hắn băng qua một khúc quanh, bỏ mặc con quỷ khổng lồ đang nổi điên xông tới. Bỗng một bóng đen phóng vụt qua, đúng là Tiểu Hắc chẳng biết từ đâu xông ra, nhanh như ma quỷ lao đến gần con Thực Thi Quỷ.
Vừa rồi mắt cá chân của Thực Thi Quỷ gần như đã bị Tiểu Hắc cắn nát, đương nhiên trong một khoảng thời gian ngắn làm sao nó quên được điều đó, con quỷ giật mình rồi vô thức cúi đầu nhìn xuống. Thật bất ngờ, con heo chui tọt qua háng của Thực Thi Quỷ, trong lúc lướt qua lại giả bộ muốn cắn khiến con quỷ hơi chững lại, lúc này nó liền ngậm chặt mồm rồi “Vèo” một phát thoát ly ra thật xa, cuối cùng nhảy tót vào một cái góc nhỏ ở bên cạnh. Tiểu Hắc quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ rõ sự chán ghét, mồm thì kêu la và liên tục phun phì phì.
Con kia đang nói cái gì thế nhỉ? Thực Thi Quỷ là quỷ vật chứ chẳng phải là yêu thú, càng không phải là heo nên nó không hiểu được lời của heo, đương nhiên lúc này chẳng biết ở bên đó Tiểu Hắc đang nói gì. Nhưng bây giờ không phải nó căm hận Tiểu Hắc nhất mà chính là tên Nhân loại đã phóng một tia sét vào đầu mình, vì vậy nó gầm lên giận dữ rồi bỏ mặc Tiểu Hắc, hướng về cái ngã ba mà Thẩm Thạch chạy trốn và đuổi theo.
Với sải chân dài, tốc độ rất nhanh, chỉ cần vài bước là nó có thể đuổi kịp Thẩm Thạch. Ách, Thẩm Thạch nấc lên một cái, được lắm, mày đúng là con ác quỷ đáng sợ, hắn vọt tới chỗ đường rẽ rồi lập tức quay người lướt vào.
Tuy nhiên khi Thực Thi Quỷ vừa miễn cưỡng tới được cái ngã ba thì bỗng nhiên thân thể lại cứng đờ, thậm chí ngay cả ngọn lửa ma trơi đang cháy như điên dại trong hốc mắt cũng phải lạnh xuống ba phần.
Trước mắt nó, Nhân loại trẻ tuổi và đáng hận kia không hề dốc sức liều mạng chạy trối chết ra xa, ngược lại hắn vẫn đứng cách ngã ba chừng một trượng, đối diện với nó, hai tay thi triển pháp ấn, miệng nhếch lên, sắc mặt lạnh lùng.
Bỗng từ trên trời một luồng sáng chói lọi phóng xuống, bỏng rát và nhức mắt. Điện mang đáng ghét mang theo lực lượng lôi điện thuần dương, xen lẫn những tiếng sấm đì đùng đáng sợ, ầm ầm rơi xuống.
“Oành!”
Lại là sét đánh nhưng dường như uy lực mạnh hơn gấp mấy lần so với Thiên Lôi Kích trước đó.
Thực Thi Quỷ ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm ngập tràn sự tuyệt vọng, đau đớn và điên dại. Trong nháy mắt toàn thân nó bị bao phủ hoàn toàn bởi lôi trụ, điện mang đáng sợ nhanh chóng bọc kín cả người nó, những nơi điện quang đi qua đều bị đốt cho cháy đen, từng khối lớn thịt thối đua nhau rớt xuống, xương trắng lộ ra dày đặc nhưng chỉ một lát sau ngay cả xương cũng bắt đầu rạn nứt và biến thành màu đen.
Một đòn như lôi đình, uy lực là đây!
Thẩm Thạch khẽ rùng mình, sắc mặt hơi tái, có lẽ lần thứ hai tung ra thuật pháp Thiên Lôi Kích đã tiêu hao linh lực lớn hơn lần đầu tiên và đương nhiên uy lực cũng mạnh hơn không ít. Sau cú đánh thứ nhất, ở cú đánh thứ hai Thẩm Thạch tận dụng chút thời gian ít ỏi và quyết định khẩn trương thúc dục pháp lực trong cơ thể để thi pháp, lúc này chính là trực tiếp điều động linh lực từ khiếu huyệt thần bí ở mi tâm để tung ra một đòn Thiên Lôi Kích như vừa rồi.
Hồi đó, vào giai đoạn cuối của hành trình thám hiểm Vấn Thiên Bí Cảnh, bản thân hắn bị thương nặng, đặc biệt là nơi trọng yếu đối với tu sĩ như Đan điền cũng bị trọng thương khiến cảnh giới và đạo hạnh của hắn rớt xuống một bậc nhỏ. Người khác không biết nhưng vô tình Thẩm Thạch lại phát hiện ra rằng, vì mình tu luyện Âm Dương Chú nên chẳng ngờ lại hình thành khiếu huyệt thần bí tại mi tâm. Ở thời điểm này, nơi đó đã trở thành khu vực giống như Đan điền, ngoài việc trực tiếp dung nạp linh lực thậm chí còn thu nạp luôn cả thanh Cổ Kiếm Lục Tiên, vốn trước đó ẩn náu tại Đan điền của hắn.
Hơn nữa trong khi tu luyện hàng ngày, Thẩm Thạch nhận ra mặc dù sau khi Đan điền đã hồi phục và đạo hạnh tụt xuống Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai thì linh lực ở mi tâm, hay có thể gọi là Đan điền quỷ dị thứ hai, vẫn giữ nguyên cảnh giới trung giai.
Một thân thể có hai Đan điền vốn đã là chuyện khó tin nhưng chúng lại có lực lượng khác nhau thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Hai cái chênh nhau một cấp, đương nhiên khi thi triển thuật pháp cũng có uy lực không giống nhau. Chỉ có điều Thẩm Thạch không nghĩ tới việc phát Thiên Lôi Kích thứ hai là dùng linh lực từ mi tâm để thực hiện lại có uy lực lớn như thế, làm cho Thực Thi Quỷ tưởng chừng vô cùng cường đại đã nhanh chóng mất đi tất cả năng lực chống cự, chỉ có thể ở trong vùng lôi quang kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng này khiến Thẩm Thạch cũng phải ngây ngốc nhưng sau đó hắn chột dạ như chợt nghĩ đến điều gì.
Vừa rồi, trong lúc sử dụng linh lực phóng ra phát Thiên Lôi Kích thứ hai, hình như thanh Cổ Kiếm Lục Tiên trong mi tâm đã nhúc nhích như cùng cảm nhận được gì đó nên có phản ứng và làm cho linh lực ở bên trong mi tâm mang theo một lớp ánh sáng rực rỡ khác thường.
================
Đan điền Thiên Lôi Kích
Sơ giai đã trọng thương
Mi tâm thêm cổ kiếm
Lôi điện sáng khác thường.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
24 chương
457 chương
512 chương