Lục Tiên

Chương 546

Con quái vật này có thể hình rất lớn, toàn thân tanh hôi mặt mày thì xấu xí dữ tợn, các đặc điểm này cộng lại Thẩm Thạch không cần suy nghĩ liền nhận ra ngay đó chính là quái vật có tên là “Thực Thi Quỷ”. Đây là một trong vô vàn các loại quỷ vật làm cho con người ta chán ghét, cũng giống với âm linh vong hồn, mà kể cả các loại cương thi thì quỷ vật cũng rất thèm muốn máu thịt (huyết nhục) của các sinh vật còn tươi sống, nhưng chỉ có một loại “Thực Thi Quỷ” này là hình như là loại biến dị, không chỉ thèm khát máu thịt (huyết nhục) mà chúng nhiều lúc còn xơi tái cả thi thể của sinh vật sau khi đã chết nữa. Trên thân hình to lớn của “Thực Thi Quỷ” kia có chút ít thịt thối rữa, ngoài ra trên thân còn mang những xác của các sinh linh, sinh vật bị nó hại chết, các xác đó để lâu dần dần đã trở nên hư thối mục rữa, thậm chí có một số còn chứa độc tính. Cũng chỉ có loại quái vật bị con người ghê tởm này thì mới có thể mang trên mình những vật dơ bẩn như vậy. Nhưng xét theo một kía cạnh khác mà nói thì những tấm thịt thối chúng mang trên người này chính là một loại vũ khí riêng, đó chính là độc một loại độc ăn mòn có độc tính tương đối mạnh mẽ. Chỉ cần tu sĩ có đạo hạnh không cao là lập tức sẽ bị loại độc này bức hại ngay. Cho nên từ xưa tới nay loài “Thực Thi Quỷ” vẫn là một trong những loại quỷ vật khiến cho con người ta đau đầu nhất. Thẩm Thạch đang quan sát thân hình to lớn của “Thực Thi Quỷ” cũng đã nhận ra điều này, điều đó làm cho lông mày liền cau lại, cho dù là hắn ngày hôm nay đã có không ít kinh nghiệm đối phó với các loại quỷ vật nhưng đối mặt với loại quái vật “Thực Thi Quỷ” này này thì cũng không đưa ra được phương pháp đối phó tốt nhất. Xét về cấp độ quỷ vật thì “Thực Thi Quỷ” trong số quái vật được xếp hạng trung giai, thân thể da dày thịt béo, lực lượng lớn vô cùng, hơn nữa còn cộng thêm độc khí ăn mòn, đối với đạo hạnh thấp kém thì đại đa số công kích của các tu sĩ cấp thấp đều là cận chiến, điều này làm cho khi đối đầu với Thực Thi Quỷ là gặp phải khắc tinh rồi. Nhưng Thẩm Thạch đâu phải là tu sĩ thông thường cấp thấp, cùng lúc đầu hắn cau mày thì trên tay đã lập tức dấy lên một đoàn hỏa diễm, một tấm phù lục trên không trung trong nháy mắt đã được đốt lên, sau đó hóa thành một đạo hào quang màu vàng rơi xuống trên người của con quái vật “Thực Thi Quỷ”. Ngũ Hành Thuật Pháp :” Trầm Thổ thuật !” Thực Thi Quỷ thân thể có chút khựng lại một cái, lập tức nó liền gầm nhẹ một tiếng, thân hình liền lắc lư làm rung rung mấy miếng thịt thối phía trên, rồi lại tiếp tục lao về phía trước, tốc độ của động tác đều không thấy có dấu hiệu bị chậm lại. Thẩm Thạch sắc mặt hơi trầm xuống, hắn biết Thực Thi Quỷ bản thân nó đạo hạnh rõ ràng khá là cao, cho dù là Thẩm Thạch có gia trì thêm Âm Dương Chú tăng phúc cho Trầm Thổ Thuật nhưng xem ra đó đối với nó thì không làm ra nổi tác dụng gì rồi. Vốn khoảng cách giữa Thẩm Thạch và Thực Thi Quỷ ước chừng trên ba mươi trượng nhưng trong một lúc trì hoãn này cái con Thực Thi Quỷ kia bước đi nhanh chóng trong nháy mắt liền rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn trên hai mươi trượng. Không khí xung quanh bị khối khí hư thối bắt đầu làm cho càng nồng càng đậm hẳn lên, cùng với diện mạo dữ tợn lao đến của con quái vật khiến cho nó càng trở nên đáng ghét, xem ra với cái vẻ ngoài cực kỳ khủng bố, nếu là người bình thường mà chứng kiến cái cảnh này chắc là dọa sợ đến kinh hồn bạt vía (1 kiểu hấp diêm tinh thần). Nhưng mà Thẩm Thạch không hề bị hoảng loạn, thân thể liền nhanh chóng lui lại về phía sau, đồng thời trên tay cũng không nhàn rỗi, liền tức khắc cổ tay rung lên, một đoàn hỏa diễm lại bốc lên, pháp thuật được triển khai.Nhìn động tác của hắn thì rất là đơn giản đến mức quá bình thường, nhưng mà để được bình thường như vậy hắn từ trước tới nay đều luyện tập không ngừng nghỉ, động tác thi triển nhìn tựa hồ như lưu thủy hành vân ( nghĩa là thuần thục như là mây trôi nước chảy) không hề có một động tác nào dư thừa, tốc độ ở đây chỉ có thể được miêu tả bằng một chữ “nhanh”. Pháp thuật một cái nối tiếp một cái lần lượt bay ra, Thực Thi Quỷ thân hình to lớn gần như chắn toàn bộ lối đi lại này cho nên động tác của nó có phần không linh hoạt thoải mái chứ đừng nói đến né tránh những pháp thuật này đang nối đuôi nhau bay đến. Cho nên tất cả những pháp thuật này gần như đều không có gì ngoại lệ đều toàn bộ đánh trúng vào trên thân của Thực Thi Quỷ. Con quái vật này tuy chỉ còn ngây ngốc chịu đựng toàn bộ những công kích do thuật pháp bay đến nhưng xem ra cũng chả tổn hại gì mấy, nhưng mà công kích liên tiếp này cũng đã chọc giận con quỷ vật này rồi, nó liền mạnh mẽ há chiếc miệng to như cái chậu máu phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ khủng bố. Đậm đặc mùi tanh hôi như gió táp vào mặt, ngay sau đó Thực Thi Quỷ nhanh chóng lao tới chỗ Thẩm Thạch, khoảng cách giữa con quỷ vật và kẻ chọc tức nó giờ thu nhỏ lại còn khoảng hơn mười trượng. Mặt Thẩm Thạch lúc này trầm xuống như nước, trong thời gian ngắn ngủi hắn đã nhanh chóng phóng ra rất nhiều ngũ hành thuật pháp cấp một, nhưng mà xem kết quả trên người con Thực Thi Quỷ này mà nói thì quả nhiên đúng như là trong điển tịch đã ghi chép lại, Thực Thi Quỷ là loại quỷ vật có lực lượng lớn vô cùng, với lớp da dày thịt béo bên ngoài thì đối với các công kích từ ngũ hành thuật pháp cũng có lực kháng cự rất mạnh. Mộc Hỏa Thổ Kim Thủy năm hệ thuật pháp tại nơi này công kích con Thực Thi Quỷ đều gần như hoàn toàn vô dụng, thậm chí ngay cả quỷ vật bình thường rất kiêng kỵ đối pháp thuật hệ hỏa nhưng đối với con Thực Thi Quỷ này rõ ràng như là muỗi đốt gỗ. Kết quả này làm cho Thẩm Thạch có chút bất ngờ, bởi vì theo như hắn biết tuy Thực Thi Quỷ có phòng ngự rất mạnh nhưng mà không có lẽ gì mà lại mạnh đến cái loại tình trạng khó tin này. Chả có lẽ là trong địa cung của Yêu Tộc có cái gì khác lạ cổ quái làm cho những quỷ vật này thực lực tiến thêm lên một tầng cao mới hay sao? Thẩm Thạch cắn chặt răng, cảm giác hy vọng thoát khỏi khốn cảnh này có vẻ như thêm ảm đảm vài phần, nhưng mà hắn tâm tính cứng cỏi sẽ không dễ dàng nhận thua. Thuật pháp cấp một không được, quỷ vật bình thường sợ hãi thuật pháp hỏa hệ cũng không có hiệu quả, vậy thì ở Ngũ Hành Thuật Pháp bên trong còn có một cái lựa chọn cuối cùng. Quỷ vật bình thường thì sợ hãi hỏa diễm, nhưng mà tổn thương chúng mà nói lựa chọn tốt nhất đó là lôi pháp thuật trong thuật pháp hệ Kim, đó mới là thiên địch của tất cả các quỷ vật hắc ám, điều đó tự nhiên có thể áp chế âm linh quỷ khí một cách kỳ diệu nhất. Mà Thẩm Thạch trước mắt chỉ có một loại thuật pháp hệ lôi đó là thuật pháp cấp hai:” Thiên Lôi Kích”. Cho nên Thẩm Thạch đột nhiên liền huýt một tiếng sáo, Tiểu Hắc ở bên cạnh hắn đột nhiên hóa thân thành một đạo hào quang màu đen trong nháy mắt liền xông ra phía trước lao thẳng đến chỗ Thực Thi Quỷ. Mà chính Thẩm Thạch ngược lại hướng về phía sau. Thực Thi Quỷ nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt nó Thẩm Thạch cùng với Tiểu Hắc đều là thức ăn nhưng mà hiển nhiên trong mắt nó thì thân hình to lớn hơn là Thẩm Thạch là miếng thịt to hơn, có lẽ là nó cảm thấy được Thẩm Thạch lượng máu thịt (huyết nhục) càng dồi dào càng thơm ngon hơn sao? Cho nên nó căn bản không thèm để ý đến miếng thịt bé Tiểu Hắc đang đánh tới mà nhanh nhanh đuổi theo miếng thịt to Thẩm Thạch đang lui lại kia. Nhưng mà sau đó một khắc, đột nhiên một cỗ lực lượng từ phía dưới chân truyền đến, Thực Thi Quỷ đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú thê lương, thân hình cũng lảo đảo vài phần, nó cúi đầu xuống xem xét thì chỉ thấy hai cái răng nanh sáng trắng như tuyết của cái con tiểu Hắc Trư vậy mà đã đâm xuyên qua một mắt cá chân của nó. Lại nói tiếp, da thịt của con quái vật Thực Thi Quỷ thì có độ cứng cỏi rắn chắc đến cho người ta sợ hãi thán phục, nhưng mà thường ngày thì cái răng nanh của Tiểu Hắc cũng gần như vô địch, không có bất kỳ vật gì và yêu thú gì có thể ngăn cản được, thường thì chỉ cần một cái cắn xuống chính là cắn đứt xương cốt, nhưng mà thời điểm này xem ra rõ ràng Tiểu Hắc chỉ cắn vào được ba phần trong thịt con quái thôi. Nhưng mặc dù chỉ như thế, con quái Thực Thi Quỷ vẫn là giận tím mặt, sức chú ý nhanh chóng chuyển đến trên người Tiểu Hắc Trư không biết trời cao đất rộng này. Một tiếng gầm giận dữ cùng với đại chưởng hướng tới mặt đất chỗ Tiểu Hắc đánh tới. “Oanh!” một tiếng, bàn tay cực lớn liên tiếp đánh xuống mặt đất làm cho cả sàn nhà đều rung lên một cái, nhưng Tiểu Hắc thân hình lại nhanh nhẹn vô cùng, cùng lúc bàn tay đánh xuống liền đã tránh ra phạm vi phủ xuống, chỉ là mặc dù đã chạy khỏi nhưng mà cũng ăn cũng không ít đau khổ cho nên nhảy qua một bên vì sau trong mồm liền phun ra một loạt các tiếng :”Ah ah hừ hừ ẹt ẹt!”,rồi cùng với nó là một ngụm nước miếng phun ra, xem ra bộ dạng của nó rất là tức giận và thù hận. Thẩm Thạch đang đứng ở phía đằng sau kia khóe miệng khẽ nhăn lên một cái, ánh mắt nhìn con quái vật Thực Thi Quỷ đang cuồng nộ rồi đảo qua đống thịt thối đáng ghê tởm trên người nó một cái, trong mắt ánh lên vẻ đồng tình đối với Tiểu Hắc, tuy là mắt nhưng vậy nhưng tay vẫn không hề nghỉ ngơi, sau một tiếng khẽ hô hấp hắn đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay giơ lên cao như đang là cầu nối giữa trời và đất. Một chút tĩnh lặng ở trong mê cung dưới mặt đất, sau đó bỗng nhiên từ phương xa truyền đến một âm thanh nổ vang dội như tiếng sấm, một đạo điện quang vụt sáng lên ở phía trên chỗ lối đi bỗng nhiên hiện ra. Trong một tích tắc, điện mang chạy toán loạn, cùng lúc tiếng sấm ầm ầm tỏa ra,trong mê cung lúc này ở khắp lối đều đầy dẫy những tia chớp như những con lươn điện luồn đi khắp chốn. Không biết có bao nhiêu Quỷ Ảnh trong chỗ sâu bỗng nhiên giật mình chấn động, bọn chúng ẩn sâu trong địa cung lúc này đều ngẩng đầu lên như đang thứ gì đó đã làm chúng kinh sợ. ================ Trong bóng tối, Thạch, Hắc cùng đánh quỷ Thiên Lôi ra, chúng quỷ đều hãi hùng!