Lục Tiên

Chương 548

Nói tới cây cổ kiếm Lục Tiên này thì cho tới tận bây giờ chính Thẩm Thạch cũng hoàn toàn không biết một chút nào về thanh cổ kiếm quỷ dị này càng không phải nói tới việc khống chế nó. Trước mắt hắn chỉ biết là thanh cổ kiếm Lục Tiên ẩn chứa lực lượng cường đại mênh mông đến mức hắn còn không tưởng tưởng nổi, so với tất cả những thứ hắn biết từ trước tới nay còn cường đại hơn. Hơn nữa từ những lần gặp gỡ mấy năm nay, Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy thanh cổ kiếm này có thể cất giấu một bí mật to lớn, không chừng còn có quan hệ ít nhiều tới Lục Thánh vạn năm trước, còn xa hơn nữa thì có thể có liên quan tới cuộc chiến của Thánh Long cổ xưa và Thượng Cổ quỷ vật. Một thanh cổ kiếm gần như là truyền thuyết hiển nhiên không thể bị một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh khống chế, trên thực tế, động tĩnh của thanh cổ kiếm Lục Tiên này cũng không nhiều, đích xác là cứu mạng Thẩm Thạch mấy lần nhưng lực lượng không thể khống chế của nó cũng khiến Thẩm Thạch nếm chút đau khổ. Ví dụ như trước mắt, Thẩm Thạch bị nhốt dưới mê cung trong lòng đất trong tình trạng cửu tử nhất sinh này suy cho cùng cũng là vì khi hắn vô tình vỗ lên Trấn Yêu Trụ trên Thanh Long Sơn, Lục Tiên cổ kiếm bỗng nhiên cũng lắc lư một cái, thiếu chút nữa đã phá hủy Trấn Yêu Đại Trận tạo nên một loạt phản ứng dây chuyền khiến Thẩm Thạch lọt vào trong lòng đất. Một thanh cổ kiếm cường đại mà thần bí như vậy bỗng nhiên chuyển động khi hắn kích phát ra pháp thuật Thiên Lôi Kích, giống như sinh ra một chút cộng minh yếu ớt với linh lực ở khiếu huyệt mi tâm của Thẩm Thạch. Nhưng cũng chính vì lực lượng của sự công minh yếu ớt này mà uy lực của thuật pháp đột nhiên tăng lên mấy lần, khiến cho Thực Thi Quỷ khi nãy còn hung ác cường hãn phải đau đớn, điên cuồng kêu rên. Kết quả này cũng khiến Thẩm Thạch ngẩn ra một chút, nhưng điều này hiển nhiên không phải là chuyện xấu, tuy nhiên hắn cũng rất nhanh đã phát hiện di chứng của việc thuật pháp đột nhiên trở nên cường đại, quả nhiên trên đời này không hề có thứ gì tự nhiên mà có được, bởi vì đột nhiên có sự gia nhập của một chút lực lượng trên Lục Tiên cổ kiếm cho nên pháp thuật Thiên Lôi Kích hao tổn tới bốn thành linh lực trong mi tâm của hắn. Phần tiêu hao này nhiều hơn quá khứ gấp mấy lần. Nhưng dù vậy Thẩm Thạch cũng không cảm thấy đáng tiếc hay hối hận bởi nếu không đánh bại con quái vật trước mắt này thì đến mạng cũng không còn lúc đó có nhiều linh lực cũng để làm cái gì? Cho nên chỉ hơi chần chừ một lát rồi Thẩm Thạch lại tập trung tư tưởng, tiếp tục thúc giục linh lực trong khiếu huyệt ở mi tâm, một con Thực Thi Quỷ hung tàn giờ không khác gì chó xuống nước khóc lóc kêu đau ở bên cạnh, nếu không thừa cơ đánh chết nó thì không phải là Thẩm Thạch rồi. Linh lực khổng lồ cuộn trào, cấp tốc xoáy tròn trong mi tâm của hắn, lúc này Thẩm Thạch cực kì chú ý tới cổ kiếm Lục Tiên trong mi tâm, quả nhiên phát hiện ra khi mình kích phát thuật pháp, linh lực cấp tốc trào ra chuẩn bị xuất thù thì chuôi cổ kiếm Lục Tiên lại khẽ run len một cái, một luồng linh lực tuy nhỏ hưng lại cường hãn trong nháy mắt phóng xuất, cuộn hơn phân nửa linh lực trong mi tâm trào ra. Hết thảy đều rất tự nhiên không có bất cứ trở ngại nào, giống như mọi việc hẳn phải như vậy. Nhưng Thẩm Thạch biết rằng lúc trước chuôi cổ kiếm Lục Tiên còn ở bên trong Đan Điền của mình tuyệt đối không có phản ứng như vậy, hết thảy tựa hồ như chỉ khi nó đến khiếu huyệt mi tâm của mình mới sinh ra dị biến. Có lẽ…tất cả đều liên quan đến công pháp Âm Dương Chú chăng? ※※※ Dòng điện cường đại một lần nữa xuất hiện, trong thông đạo lớn tràn ngập những tiếng xì xì đinh tai, ánh sáng màu trắng bạc tán loạn khắp nơi mà thu hút sự chú ý của người ta nhất đương nhiên vẫn là cột ánh sáng màu trắng to lớn và nóng rực kia. Khí thế dương cương hung mãnh không thể đỡ ùn ùn kéo tới, xé toạc hắc ám khí tức, Thực Thi Quỷ quỳ rạp trên đất, tuyệt vọng gầm lên, nhưng một khắc sau, cột ánh sáng từ trên bầu trời đánh xuống, bao phủ lấy nó. Một khắc này không biết có bao nhiêu thịt thối hóa thành tro tàn, thân thể cao lớn của Thực Thi Quỷ điên cuồng giãy dụa, điên cuồng gào thét, sau đó âm thanh yếu dần, thân nhìn không ngừng nhỏ đi, giống như trang giấy bị ngọn lửa cắn nuốt, quăn xoắn từng chút từng chút hóa thành tro bụi. Một lát sau, hào quang tan biến, Thẩm Thạch ở trong thông đạo thở phào một cái, chỉ thấy trong đầu có chút choáng váng, nhưng sau một lúc thì thấy khá hơn. Đó là hậu quả sau khi sử dụng quá nhièu linh lực trong thời gian ngắn, hơn nữa đại bộ phận linh lực lại ở trong khiếu huyệt mi tâm của hắn, rất gần với đại não nên mới có loại phản ứng này. Sau khi đã ổn định lại, Thẩm Thạch chậm rãi tiến lên vài bước, liên tục kích phát ba lần Thiên Lôi Kích đặc biệt là hai phát sau bị cổ kiếm Lục Tiên gia trì, uy lực tăng gấp đôi, giết chết Thực Thi Quỷ mà không gặp chút khó khăn nào. Con quỷ vật kia ngã trên mặt đát toàn thân cuộn lại, thịt thối trên người gần như biến mất, thậm chí có chỗ có mùi vị tanh hôi và chứa chất độc cũng bị bị Lôi Điện cường hãn đến cực điểm đốt sạch. Trên khuôn mặt xấu xí của Thực Thi Quỷ, hai luồng quỷ hỏa trong hốc mắt cũng đã tắt, có vẻ như con quỷ vật đã bị giết chết, cuối cùng Thẩm Thạch đã có thể thở phào một cái, lắc đầu bỏ đi. Bên kia thông đạo, Tiểu Hắc chậm rãi chạy tới, dùng đầu cọ xát chân hắn hăi cái, Thẩm Thạch mỉm cười, cúi người sờ lên đầu nó nói: “Đi thôi, tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút” Vài chiêu Thiên Lôi Kích vừa rồi uy lực khủng bố nhưng cũng khiến hắn tiêu hao không nhỏ, ít nhất là linh lực ở mi tâm của hắn yếu ớt ảm đạm, tồn lượng chỉ có khoảng hai thành so vơi ngày thường. Chỉ là Thẩm Thạch mới bước về phía trước bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Hắc kêu lên hai tiếng nhưng thân thể không đi theo hắn mà ngược lại hướng về phía Thực Thi Quỷ bắt đầu kêu lên. Thẩm Thạch khẽ giật mình xoay người nhìn về phía thi hài của Thực Thi Quỷ một cái, trầm ngâm một lát rồi một lần nữa vòng về. Khi còn sống nó là một con quái vật khiến người ta buồn nôn, sau khi chết con Thực Thi Quỷ này cũng chẳng đẹp mắt hơn, Thẩm Thạch dẹp bỏ sự chán ghét qua một bên, nhìn kỹ thi hài quỷ vật này một chút, một lát sau hắn xuất ra một lưỡi dao sắc trong túi Như Ý, đâm vào một khe lớn trên bộ ngực của Thực Thi Quỷ Thân thể của Thực Thi Quỷ bị khí dương cương của Thiên Lôi Kích chảy qua, về cơ bản là đã không còn hủ độc khiến cho việc của Thẩm Thạch nhẹ nhàng hơn nhiều, cho nên hắn dễ dàng cắt qua lớp da thịt này. Dù hắn đã quen sinh tử nhưng quay mặt nhìn một con quái vật như vậy vẫn khiến cho sắc mặt Thẩm Thạch có chút am trầm khó coi, may là loại tra tấn này cũng không kéo dài, Thẩm Thạch cẩn thận từng li từng tí lấy ra một trái tim xanh mơn mởn trong lồng ngực Thực Thi Quỷ. Nhìn qua thì trái tim này vẫn còn nhẹ nhàng nhảy lên, mấy mạch máu quấn ở bên ngoài, mơ hồ cảm thấy một loại khí tức quái dị. “Trái tim ác quỷ” Thẩm Thạch khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng, loại quỷ vật khủng bố hôi hám này là loại có tỉ lệ sinh trưởng ra Linh tài hiếm thấy kia thấp nhất, giá trị cực cao, lại rất khó kiếm, một hạt trái tim xanh có ánh sáng như thế này chỉ sợ cũng đáng giá ít nhất ngoài bảy tám vạn linh tinh. Cẩn thận từng li từng tí cất trái tim ác qỷ vào trong túi Như Ý, Thẩm Thạch chuẩn bị mang Tiểu Hắc rời khỏi đây, bỗng nhiên thân thể hai người họ chấn động mạnh. Một tràng tiếng khóc mảnh mai, phảng phất từ trong U Minh vọng ra, bi thương và yếu ớt từ trong trong một chỗ nào đó trong thông đạo phía sau họ phiêu đãng truyền tới. ================ Ba lần Thiên Lôi Kích Quỷ vật đành chịu thua Linh tài đáng giá mua Tim quỷ kia thình thịch.