Lục tiên sinh, Lam Tổng tiền nhiệm đã sắp xếp ổn thoả rồi. Trong khoảng thời gian này, Lục Cẩn sẽ không thể tìm ra ông ấy. Lục Tử Hàn cầm thìa nhỏ, sau đó khuấy đều ly cà phê trước mặt một cách rất tao nhã. Lam Phi đang dùng bữa cũng phải dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm Lục Tử Hàn. - Anh… Đưa ba em đi đâu vậy? Thấy trên khoé miệng cô còn dính một ít sữa, Lục Tử Hàn nhanh chóng lấy chiếc khăn tay của mình giúp cô lau đi. - Đến một nơi an toàn. Yên tâm. Lúc trước, vô số lần Lục Cẩn lấy Lam Tống Quân ra để uy hiếp Lam Phi. Dù cô không ăn, hắn sẽ ép cô ăn, cô phản kháng, hắn sẽ cho người bắt ba cô lại. Đây chính là điều mà Lam Phi lo nhất. Cũng may, Lục Tử Hàn đã giúp cô giải quyết một vấn đề lớn trước mắt. Tạm thời để ba lánh nạn một thời gian. Khi cô giải quyết xong, sẽ đưa ba an toàn trở về quê. Vừa uống xong ly cà phê, quay sang vẫn thấy Lam Phi đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì Lục Tử Hàn chỉ cười lắc đầu. Hắn bảo trợ lí hủy hết lịch làm việc hôm nay. Sau đó, lấy điện thoại nhắn cho Du Minh Hạo một tin nhắn nghỉ phép. Sắp xếp đâu ra đấy, Lục Tử Hàn đưa tay xoa xoa đầu của Lam Phi, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều. - Buồn chán sao? Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi. - Anh không bận gì à? - Không, hôm nay anh được Du Tổng cho nghỉ. Trợ lí nghe xong toát hết mồ hôi. Chỉ khổ nỗi là Du Minh Hạo. Chắc anh ta không ngờ được Lục Tử Hàn lại mặt dày nói dối như vậy. Du Minh Hạo mong Lục Tử Hàn lao đầu vào công việc còn mừng không ra nước mắt, làm gì có chuyện để cho hắn được nghỉ. Nếu như Du Minh Hạo mà nghe được những lời này, chỉ hận không thể ném Lam Phi đi ra một chút. Đúng là… Đâm đầu vào phụ nữ thật rắc rối… Trước khi ra ngoài Lục Tử Hàn còn gọi điện cho nhà thiết kế đem hai bộ đồ thể thao đến. Nói chính xác hơn là bộ đồ đôi dành cho hai người. Trước đây Lục Tử Hàn rảnh rỗi sẽ vẽ phác thảo vài bộ trang phục, khi vẽ xong hắn sẽ tùy tiện đưa cho nhà thiết kế riêng của Du Minh Hạo xử lí. Về việc Lục Tử Hàn tận dụng nhà thiết của mình quá mức khiến Du Minh Hạo nhiều lần phản bác. Tuy nhiên, mỗi lần anh ta định nói ra, là y như rằng Lục Tử Hàn lại đem mấy công ty thu mua đặt lên bàn làm việc của Du Minh Hạo. Đến nước này có muốn nói thì cũng vô dụng, tại người ta tài giỏi quá nên muốn chỉ trích cũng không có cửa. Chính vì thế này mà thế kế kia vừa đi theo Du Minh Hạo, vừa phải làm việc cho Lục Tử Hàn. Nhìn bộ đồ thể thao phối màu đẹp mắt khiến Lam Phi vô cùng thích thú. Chất áo mặc vào rất mát, đường may tỉ mỉ, được đính vài viên kim cương rất bắt mắt. Chiếc váy ngắn vừa phải càng làm tôn lên đôi chân thon thả, trắng bóc của cô. Chỉ là, có vài vết thương phải dán băng cá nhân nhưng cũng không vì thể mà mất đi vẻ đẹp. Điều đặc biệt hơn là Lục Tử Hàn cũng mặc chiếc áo giống hệt cô. Chiếc quần suông ôm lấy đôi chân dài thẳng thắp kia khiến cô không nhịn được mà ghen tị. Đối với phụ nữ, Lam phi Không phải la dạng thấp mà là cao trung bình. Nhưng khi đứng cạnh Lục Tử Hàn, cộng thêm đôi giày mấy nghìn đô độn đế của hắn thì cô cảm thấy bản thân thấp cổ bé họng. - Nếu em e ngại việc chiều cao của bản thân thì anh có thể bế em. Lam Phi quay mặt đi nói. - Ai cần anh bế. Cô mới không chấp nhặt với một cái cột dài này. Khi hai người rất nhanh đi xuống bãi đỗ xe. Lục Tử Hàn vì sợ Lam Phi đi lại vẫn còn bất tiện nên hắn đã bế cô từ tầng đi xuống mặc cho cô phản đối. Rốt cuộc cũng đem cô đặt vào trong xe, vấn đề này mới được giải quyết xong. Lục Tử Hàn ngồi vào ghế lái, lấy khẩu trang và mũ ra rồi đưa cho Lam Phi. Bản thân hắn cũng đã chuẩn bị sẵn. Hắn vì phòng ngừa trường hợp bắt gặp tai mắt của Lục Cẩn. Mặt khác, về phía Lục gia kia, chưa đến thời cơ, thì hắn cũng chưa thể lộ mặt. - Lát nữa xuống xe thì đeo vào. - Mà… Anh không về Lục gia nữa sao? - Ông cụ Lục lập bia mộ cho anh, đám tang còn tổ chức long trọng. Em nghĩ sao anh có thể trở về? Lam Phi như hiểu ra gì đó nên cũng không hỏi nhiều. Hai người rất nhanh đã đến khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Lam Phi khoác tay Lục Tử Hàn, cùng hắn đi dạo một lượt. Thấy cái gì vừa mắt, cô đều ghé qua vào xem. Nhưng có vẻ Lục Tử Hàn tưởng răng cô muốn mua, nên vung thẻ mua hết khiến đám nhân viên ở đó mắt sáng lên như gặp được quý nhân. Nhân viên: Phu nhân, hai người thực xứng đôi. Chiếc vòng cổ này được nhập khẩu từ Anh, rất quý giá… Lục Tử Hàn: Mua. Nhân viên: Phu nhân, cái túi này là bản giới hạn của cửa hàng chúng tôi. Lục Tử Hàn: Mua. Nhân viên: Chiếc nhẫn kim cương này là tác phẩm hoàn mĩ… Lục Tử Hàn: Mua. Lam Phi: “…” Mới đi chưa được nửa cái trung tâm thương mại mà hai người đã ôm một đống đồ. Lục Tử Hàn còn hào phóng xách đồ cho cô khiến không biết bao người phụ nữ bắt gặp lác mắt. Điều mà họ ngưỡng mộ chính là những món đồ hàng hiệu xa xỉ trên tay Lục Tử Hàn, bên cạnh đó cũng ngây ngất trước một người đàn ông ga lăng với bạn gái bên cạnh. Biết ngay mà, dù cho có đeo khẩu trang đi chăng nữa thì hai người vẫn trở thành tâm điểm chú ý. Cuối cùng Lam Phi không nhịn được quay sang trừng mắt với người nào đó. - Anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền thế hả? Người nào đó bày ra dáng vẻ vô tội nhìn Lam Phi thành khẩn. - Không nhớ rõ, nhưng tiêu mãi không hết. - “…” Không để Lục Tử Hàn đi lầm đường lỡ bước nữa, Lam Phi đành kéo trở về xe cất đống đồ này vào, sau đó đến rạp phim. Theo như cô lên mạng tìm hiểu, các đôi tình nhân sẽ đi xem phim để hâm nóng tình cảm. Mà bộ phim được săn đón nhất là phim ma. Khi đến phân cảnh kinh dị, bạn gái sẽ sợ hãi ôm lấy bạn trai, sau đó hai người hôn nhau… - Em muốn xem phi sao? - Ừ. Muốn xem phim ma. Cô đang tưởng tượng ra một cảnh tình cảm mĩ vị ở trong rạp chiếu phim. Kết quả, Lục Tử Hàn mất kiên nhẫn xếp hàng lâu nên đã vung tay lỡ bao luôn cả cái rạp chiếu phim. Lam Phi đến nước này cạn lời. Hai người ngồi trong không gian không bóng người, lạnh lẽo xem phim ma. Thấy sắc mặt cô không được tốt, Lục Tử Hàn cúi xuống nâng gương mặt cô lên. - Sao vậy? - Xem phim mà chỉ có hai người còn gì là cảm hứng nữa. Với lại, anh bao cả cái rạp này là có ý gì? Anh không thể làm theo những cách bình thường, của người bình thường được hả? Có vẻ Lục Tử Hàn đang cố tiếp thu những điều Lam Phi nói. Vài phút trước khi phim được chiếu, hắn đã gọi quản lí đến, mở cửa cho khách vào xem cùng nữa. - Ngài nói thật ạ? - Không nói thật tôi gọi ông vào làm gì? Vậy là, những người hôm nay may mắn đến rạp chiếu phim mừng như điên vì không phải mất tiền vé nào, được xem phim miễn phí. Họ hận Lục Tử Hàn không thể đến sớm hơn để ngày ngày được hưởng ké..