Lục tiên sinh, phu nhân đang ở trên sân thượng.
Vừa về đến nhà, Lục Tử Hàn đã nghe được tin tức xấu.
Hắn tức tốc chạy lên sân thượng thấy Lam Phi đang đứng cạnh lan can thì hơi hoảng.
- Tiểu Phi…
Lam Phi quay đầu lại, mái tóc dài của cô tung bay trong gió.
Thân thể mảnh mai đến nỗi khiến người ta cảm giác chỉ cần gió thổi mạnh một chút sẽ bị cuốn bay đi.
Khi tỉnh dậy, Lam Phi cứ ngỡ rằng bản thân lại bị bắt lại.
Vậy nên cô mới chạy lên sân thượng.
Nếu Lục Cẩn xuất hiện, cô sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Thật may, không phải hắn.
Trước khi mất đi ý thức, cô đã nhìn thấy Lục Tử Hàn ôm lấy cô.
Nhìn vào đôi mắt của hắn, cô dường như không tin rằng đó là sự thật.
Cô nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác vì nhớ hắn quá.
Hiện tại, Lam Phi chính mắt nhìn thấy Lục Tử Hàn.
Cô vui đến nỗi không nói thành lời.
Mắt hắn đã khỏi rồi.
Cô giang hai tay ra, mỉm cười.
- Ôm em.
Lục Tử Hàn tiến lại gần, ôm chặt lấy Lam Phi.
Hắn nhìn xuống đôi chân trần của cô thì hơi cau mày, cúi xuống bế cô lên.
Lam Phi ôm chặt lấy cổ của Lục Tử Hàn, cô vùi mặt vào trong ngực hắn nghẹn ngào.
- Em nghĩ mình bị bắt lại.
Em tưởng sẽ không được gặp anh nữa…
- Anh ở đây.
Lục Tử Hàn siết chặt vòng tay bế Lam Phi quay người đi xuống.
Trên này gió lớn như vậy, làm sao hắn có thể để cô ở lâu ở đây.
Hai người trở về phòng, Lục Tử Hàn đặt Lam Phi xuống giường rồi tự mình quay đi vào phòng tắm.
Vài phút sau, hắn trở ra trên tay bưng một thau nước ấm.
Thấy Lục Tử Hàn xắn tay áo, cầm lấy đôi chân của cô đặt vào thau nước thì Lam Phi bật cười.
- Em có thể tự làm được.
- Ngồi im.
Động tác của Lục Tử Hàn rất nhẹ nhàng.
Hắn vừa rửa chân cho cô vừa mát xa rất dễ chịu.
Rửa xong, hắn còn cẩn thận dùng chiếc khăn trắng lau khô chân cho cô.
Lam Phi không nhịn được liền cúi xuống nắm lấy cổ áo của Lục Tử Hàn.
Hai người lập tức mặt đối mặt.
Cô hơi nghiêng đầu, đặt lên môi Lục Tử Hàn một nụ hôn.
Ban đầu vốn chỉ là nụ hôn nhẹ, nhưng cô lại không nỡ rời.
Lục Tử Hàn vốn đang ở trong thế bị động, rất nhanh hắn ôm lấy Lam Phi.
Một tay đặt lên eo cô, tay còn lại che phía sau đầu cô.
Cả hai đồng loạt ngã xuống giường.
Nụ hôn này chứa bao nhiêu nỗi nhớ nhung khiến cả hai người đều rạo rực.
Lục Tử Hàn cúi xuống, hôn sâu hơn khiến Lam Phi có chút giật mình.
Hình như lâu rồi, cô suýt quên đi dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng của hắn.
Lục Tử Hàn hiện tại đang ở trước mặt cô là một người hoàn mĩ, không còn gặp phải vấn đề về việc nhìn thấy ánh sáng nữa.
Đến khi Lam Phi suýt bị nụ hôn thành thục của người đàn ông này làm cho tắc thở, lúc này cô mới được thả ra.
Cô thở dốc, vội đưa tay che miệng nhìn chằm Lục Tử Hàn.
- Anh rốt cuộc đã hôn bao nhiêu người rồi? Hôn thành thục như vậy, dám giấu em?
- Là bản năng.
Chúng ta có thể thử lại.
Lục Tử Hàn dịu dàng đang định cúi xuống thì Lam Phi che miệng nghiêng đầu né tránh.
- Không cho hôn nữa.
- Vừa nãy chẳng phải em chủ động sao?
Mặt của Lam Phi thoáng đỏ bừng.
Tuy là do cô chủ động, nhưng ai bảo hắn dùng cái gương mặt mê người này quyến rũ cô? Cô không tin bản thân mình lại có sức chịu đựng kém như vậy.
Lục Tử Hàn bị cái vẻ mặt đáng yêu này của Lam Phi làm cho bật cười.
Quả nhiên, một lần nữa Lam Phi bị ngơ ngẩn trước nụ cười mị hoặc này.
Đặc biệt, sống mũi cao của Lục Tử Hàn còn cọ cọ vào bên má của cô.
Trái tim của cô thoáng đập lỡ một nhịp.
Đôi mắt kia bị mù thì thôi, giờ trở lại bình thường đẹp không tả nổi.
Chẳng lẽ, đàn ông có lông mi dài tự nhiên như vậy sao? Đến cả bờ môi kia, không cần dưỡng cũng đẹp hơn cả phụ nữ?
Cũng may Lục Tử Hàn biết ý, hắn kéo Lam Phi ngồi dậy.
Ôm lấy cô đặt lên đùi mình.
- Tiểu Phi, trước đây để em phải chịu khổ rồi.
Bây giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Lam Phi tựa đầu vào trong ngực của Lục Tử Hàn.
Cô chưa từng cảm thấy ấm áp như hiện tại.
Cuối cùng cô cũng đợi được, đợi được hắn trở về.
- Tử Hàn, anh là thiếu niên 7 năm trước sao? Người mà cứu em rất nhiều lần ấy?
Lúc đầu Lục Tử Hàn quay đầu đi định né tránh nhưng Lam Phi nhất quyết giữ chặt lấy mặt của hắn ép đối diện với mình.
- Chỉ cần gật đầu hoặc không? Đừng lừa dối em.
Lục Tử Hàn biết bản thân không giấu được liền gật đầu.
Lam Phi thoáng cảm thấy lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Năm ấy, ai biết được rằng hai người đã trải qua những gì.
Lục Tử Hàn vì cô mà bị Lục Cẩn đánh đập thay cô.
Cả ngày hắn chỉ có một bát cơm, hắn cũng nhường cho cô.
Căn phòng với nhiệt độ thấp như vậy, hắn cũng cởϊ áσ khoác đưa cho cô.
Nếu không phải đêm đó Lam Phi vô thức tỉnh giác thì cũng không biết Lục Tử Hàn đang cố nén tiếng rên vì ho ra máu…
Nghĩ đến đây, Lam Phi bất giác rơi nước mắt ôm chặt lấy cổ của Lục Tử Hàn.
- Trước đây em quen Lục Tư Thâm, vì theo đuổi hình bóng của anh.
Anh ta quá giống anh.
Sau này, em mới phát hiện ra rằng, là em đã nhận sai người.
Người làm em rung động thật sự không phải anh ta mà là anh.
Lục Tử Hàn, năm đó em đã yêu anh.
Nghe được lời thổ lộ của Lam Phi, Lục Tử Hàn có chút bất ngờ.
Thực ra, trước đây hắn vì hứa với mẹ bảo vệ Lục Tư Thâm nên mới đồng ý thế chỗ của em trai đến chỗ Lục Cẩn.
Trước mặt mọi người, nói là huấn luyện nhưng ai biết được cả năm ấy đối với hắn chính là địa ngục trần gian.
Nếu Lục Cẩn tức giận, hắn sẽ bị đánh.
Nếu Lục Cẩn không hài lòng hắn cũng sẽ bị đánh.
Cả ngày bị bắt đeo một chiếc mặt nạ dày cộp, cơm một ngày cũng chỉ có một bữa.
Trên người toàn vết thương nặng có, nhẹ có, thậm chí nhiều lần còn nhiễm phong hàn nằm liệt trên giường một tháng.
Tất cả, hắn đều phải cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi hắn gặp được Lam Phi.
Hắn thấy cô bị Lục Cẩn nhốt lại.
Hắn thấy cô khóc.
Hắn thấy cô suýt bị bóp cổ đến chết thì trong lòng nổi lên một chút thương cảm.
Rồi hắn chợt nhận ra hai người có hoàn cảnh giống nhau, hắn không nỡ nhìn cô gái yếu đuối kia chịu thảm cảnh giống hắn.
Vì vậy hắn mới cứu cô, nhưng rồi bản thân phải chịu sự trừng phạt gấp hai lần…
- Tiểu Phi, anh không phải là người chồng hoàn mĩ.
Nhưng anh nhất định sẽ vì em làm tất cả..
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
57 chương
829 chương
85 chương
145 chương
88 chương