Lớp trưởng! mình kết hôn đi!
Chương 5
Dương Thuần Vũ vừa đến cửa nghe thấy câu chuyện của hai người mà bất mãn hét to. Bạch Uyển Nhi thấy con trai mình đã "đại giá quang lâm" không khỏi thất vọng. Dương Vũ Thuần mà về là cô không có hi vọng biết thêm một tí thông tin nào rồi. Bạch Lộ Lộ khuôn mặt lúc này như kiểu bị bắt gian ngượng ngùng hai gò má đỏ ửng hết lên, giọng nói ấp a ấp úng hỏi Thuần Vũ.
”Ừm... dì bảo anh không về cơ mà?”
” Đúng ...đúng con bảo hôm nay con bận học không về cơ mà?”
Uyển Nhi vội vàng tiếp lời của Lộ Lộ Dương Thuần Vũ lạnh lùng nhìn cảnh cáo Lộ Lộ rồi quay sang trả lời Uyển Nhi:
” Hôm nay cô có việc bận nên cho bọn con về sớm.”
Dương Vũ Thuần trả lời xong đặt cặp sách xuống sofa rồi tiến vào phòng vệ sinh để rửa tay khi đi qua chỗ Lộ Lộ cậu chỉ lạnh lùng lên tiếng:
” Quan hệ của chúng ta đang rất tốt!"
Lời nói như thể rất bình thường nhưng hàn khí lạnh lùng chứa trong câu nói của cậu chỉ có Lộ Lộ cô mới cảm nhận được. Câu nói vừa rồi của Dương Thuần Vũ chính là một lời cảnh cáo. Cậu đang cảnh cáo cô rằng mối quan hệ của hai người đang rất tốt, cô đừng có vì một chút lỡ lời mà phá hỏng nó. Uyển Nhi ngồi gần đó nghe câu nói đầy hàm ý, sao cô không hiểu ý của con trai mình chứ. Cô khẽ thất vọng, có lẽ sau này cô đành phải tự tìm hiểu rồi.
\*\*\*Sáng hôm sau.
Quả như lời Tiểu Ái nói hôm trước, hôm nay Dương Thuần Vũ lại được cô "sủng" lên tận trời. Sáng ra như những lần trước cô cũng mang xuất ăn sáng đến cho cậu rồi nói mấy lời đường mật trêu tức cậu. Sau khi đạt được mục đích Tiểu Ái về chỗ dở thời khóa biểu ra xem tiết đầu là tiết gì. Khi biết được đáp án mặt Tiểu Ái đen lại, cô nhìn chăm chăm vào tờ giấy ghi thời khóa biểu như thể đang nhìn lệnh ban chết của hoàng thượng. Tiết đầu là tiết VẬT LÝ! Nỗi ám ảnh kinh hoàng và là niềm sợ hãi của đời cô. Không biết các học sinh khác sợ môn học nào chứ đời của Tiểu Ái là có hai môn như một niềm đại kỵ không nên xuất hiện trong cuộc sống màu hồng tươi vui của cô đó chính là: Thể dục và Vật lý! Mà hôm nay lại còn là tiết giải bài kiểm tra nữa chứ. Hôn trước trong giờ kiểm tra cô có làm cái gì đâu. Cả giờ chỉ biết cắn bút rồi viết mấy cái lời bài hát. Trời ơi! bỗng dưng cô cảm thấy muốn trốn học! Tiếng chuông vào lớp lại reo vang, Tiểu Ái khuôn mặt sợ đến tái mét. Giờ tử của cô đến rồi! Vẫn như bao lần, cô giáo bước vào với bộ dạng hết sức nghiêm nghị trên tay cầm theo tập bài kiểm tra. Bỗng một ánh mắt sắc như dao của cô giáo nhìn thẳng vào Tiểu Ái. Cơ thể của cô khẽ rung lên. Đặt tập bài kiểm tra xuống cô giáo bắt đầu lên tiếng:
” Hôm nay tiên là tiết trả bài kiểm tra. Tôi sẽ đọc điểm trước rồi lớp trưởng giả bài cho các bạn.”
Cô giáo bắt đầu giở tập bài kiểm tra ra. Cơ thể của Tiểu Ái cứ run lên bần bật theo từng hành động của người cô giáo, Tiểu Ái cứ toát mồ hôi lạnh kèm theo việc tim cứ đập thình thịch, Tiểu Ái vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cô giáo bắt đầu đọc điểm, vượt qua bao cái tên cuối cùng cũng đã sắp đến tên cô.
” Triệu Lệ Manh: 8,8. Dương Thuần Vũ: 10 Mạc Hàn Lâm: 10. Tô Thiên Ái ...3 điểm!”
Đến tên của Tiểu Ái cô giáo lạnh giọng thông báo. Cả lớp đều bất ngờ quay xuống nhìn Tiểu Ái vì họ luôn nghĩ Tiểu Ái học rất giỏi không nghĩ cô sẽ lại được 3 điểm môn Vật lý thế này. Còn có một số nữ sinh trước đó luôn ghen ghét đố kỵ với Tiểu Ái bây giờ vừa lòng hả dạ mà quay xuống nhìn cô nhếch mép cười khinh bị giễu cợt. Mặt hàng Lâm ngồi dãy giữa kế bên cạnh Tiểu Ái, thấy cô bị điểm thấp cũng rất bất ngờ mà ghé người sang nói nhỏ hỏi cô:
” Sao? Cậu không học tốt môn Vật Lý à?”
Tiểu Ái cúi mặt, cắn chặt môi bộ dạng vô cùng thất vọng. Cô cũng nghĩ là kết quả có thể rất kém nhưng không nghĩ nó lại có thể kém đến mức này. Tiểu Ái chỉ biết lắc lắc đầu giọng điệu tủi thân trả lời Mạc Hàn Lâm:
” Không phải là không tốt ! Mà là... Cực Kỳ Ngu! Tôi nói cậu nghe toàn bộ các kiến thức vật lý mà tôi đã học được, tôi thề với cậu tôi chỉ hiểu duy nhất một bài đó là: Nguyên tử, phân tử chuyển động như thế nào ở lớp 8."
Mạc Hàn Lâm Nghe Tiểu Ái nói vậy mà phải bật cười. Cô nhóc này quả thật vừa ngốc vừa đáng yêu. Bỗng lúc này Tiểu Ái bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Mạc Hàn Lâm với ánh mắt gian tà. Cô nói bắt chước giọng điệu mấy thanh niên không đứng đắn:
” Nhưng nếu về thính của vật lý tôi có thừa đấy. Cậu có muốn nghe không? Lớp phó học tập?”
Mạc Hàn Lâm nhìn bộ dạng cô lúc này mà hơi sợ. Theo bản năng lùi người về sau như thể tránh nguy hiểm, giọng điệu cứng ngắc trả lời:
”Thính? Thính gì?”
Tiểu Ái nhìn thấy bộ dạng Mạc Hàn Lâm tránh cô như tránh tà lại càng chủ động tiến gần đến chỗ Mạc Hàn Lâm mà tỏ vẻ bí hiểm khẽ nói:
” lực hút của trái đất là 9,81m2/s. Còn lực hút của cậu với tớ là vô cực.”
Mạc Hàn Lâm nghe cô nói vậy hơi bất ngờ nhưng rồi ngay sau đó cũng phải bật cười. Cậu nở nụ cười thỏa mãn, cưng chiều gõ nhẹ đầu Tiểu Ái mà nói:
” Thế mà bảo ngu Vật Lý!”
Tiểu Ái vẫn còn sững người trước nụ cười của Mạc Hàn Lâm. Nụ cười này quả thật rất giống với "cậu ấy" người con trai mà Tiểu Ái đem lòng yêu thích và luôn thương nhớ từ năm 3 tuổi đến giờ. Không phải....người đó là Mạc Hàn Lâm đó chứ?
”Tiểu Ái....Tiểu Ái cậu sao vậy?”
Mạc Hàn Lâm lo lắng gọi Tiểu Ái khi cứ thấy cô không có phản ứng gì. Tiếng gọi của Mạc Hàn Lâm đã giúp cô trở về hiện thực. Điều này cô cần phải suy nghĩ thêm. Nếu "cậu ấy" là Mạc Hàn Lâm thì thực sự tốt quá!
”Thôi! Học bài đi không cả hai bị phạt bây giờ!”
Nói rồi Tiểu Ái quay trở lại với bài học, Mạc Hàn Lâm thấy vậy cũng không làm khó cô nữa mà cũng quay trở lại bài hoc. Cả hai đều không biết trên mình ai đó đã vò nát quyển sách vật lý và sát khi đã vây tỏa dày đặc xung quanh.
\*\*\*Giờ ra chơi.
Kết thúc tiết Vật lý đầy tẻ nhạt Tiểu Ái mệt mỏi nằm gục ngay xuống bàn. Vật Lý chính là kiếp nạn của cô mà. Thật sự bốn lăm phút thôi mà cứ như thể muốn rút hết nguyên khí của cô rồi. Bây giờ bổn cô nương sẽ "bế quan tu luyện" không để ai làm phiền. Nên khi mọi người rủ cô đi cantin ăn gì đó, Tiểu Ái không ngại mà thẳng thừng từ chối. Đang "bế quan" bỗng trên cánh tay truyền đến một sự mát lạnh làm thức tỉnh cô. Tiểu Ái mơ màng tỉnh dậy. Khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Mạc Hàn Lâm hiện lên trước mắt cô. Những tia nắng chiếu vào gương mặt cậu như tăng thêm hào quang cho vẻ đẹp chết người này vậy. Mạc Hàn Lâm đưa lon Coca đến trước mặt cô, kéo cô thoát khỏi u mê sắc đẹp. Tiểu Ái vui vẻ đón nhận lon Coca đã được bật sẵn uống một hụm rồi nói:
” Hàn Lâm! Sau này làm ơn cậu đừng cười nữa!"
”Tại sao?”
Mạc Hàn Lâm khó hiểu hỏi lại. Tiểu Ái nghịch nghịch cái nắp lon coca suy ngẫm một hồi rồi trả lời:
” Tớ cũng là một đứa con gái bình thường cũng có thể siêu lòng trước cái đẹp. Cậu mà cứ cười như thế này vẻ đẹp dã man của cậu sẽ hại chết một con dân yếu đuối như tớ!”
Ở trong trường ngoài Dương Thuần Vũ, Mạc Hàn Lâm được bình chọn là hot boy đứng thứ 2. Những nữ sinh xiêu lòng vì cậu cũng không kém Dương Thuần Vũ là bao. Dương Thuần Vũ thì mang một vẻ lạnh lùng nhưng Mạc Hàn Lâm thì khác cậu mang vẻ ngoài vô cùng ấm áp nhất là nụ cười tỏa nắng của cậu. Nếu nụ cười có thể giết người, không biết bao nhiêu người đã phải đổ gục trước cậu. Mạc Hàn Lâm Tiểu Ái nói vậy thêm bộ dạng vừa si mê vừa phòng tránh của cô mà bật cười lớn. Bên Mạc Hàn Lâm thì đang phơi phới như mùa xuân, còn bên trên bàn Tiểu Ái "ai đó" đang vừa làm bài tập vừa nghe cuộc đối thoại của hai người mà âm u lạnh lẽo đến đáng sợ. Vở bài tập Vật Lý là nạn nhân tiếp theo của cậu. Quyển vở ngày càng nhàu nát hơn. Mạc Hàn Lâm và Tiểu Ái không hề nhận ra sự khác thường này chỉ có những người ngồi các bàn trên mới có thể cảm nhận nỗi u ám này.
” Vậy sau này tớ phải cười nhiều để cậu mê tớ rồi!”
Mạc Hàn Lâm nửa đùa nửa thật. Tiểu Ái ngây thơ cũng chỉ nghĩ rằng Cậu đang đùa mà vô tư đáp lại:
”Xì... cậu có đẹp trai đến thế nào nữa cũng không bằng lớp trưởng đâu.Thế nên đừng mong tớ sẽ "Hồng Hạnh Vượt Tường" ”
Chính vì sự vô tư của cô mà mới có thể xua tan "mùa đông giá rét "từ chỗ người nào đó. Quyển vở Vật Lý cũng không phải chịu thêm sự giày vò nào nữa. Mạc Hàn Lâm chỉ biết cười gượng gạo. Dương Thuần Vũ lúc này "thừa thắng xông lên" quay xuống hỏi Tiểu Ái:
” Tiết tiếp theo là tiết Hóa! Đã làm bài tập chưa?”
Tiểu Ái vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cô không nghĩ là sẽ có một ngày Dương Thuần Vũ lại chủ động nói chuyện với cô. Tuy có thể là cậu cũng chỉ là hỏi bài tập để báo cáo cho cô giáo nhưng được cậu chủ động hỏi thế này cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi. Tiểu Ái vui mừng mà đáp lại:
” Tớ làm rồi! Đó...lớp phó học tập! Cậu bảo thế này thì làm sao tớ nỡ lòng nào mà "Hồng Hạnh Vượt Tường" cơ chứ. Câu ậy quan tâm tớ thế này cơ mà!”
Mạc Hàn Lâm vẫn cười ngượng. Đúng là trong mắt Tiểu Ái, Dương Thuần Vũ như thể là tất cả thế giới trong mắt cô mà có thể chính Tiểu Ái cũng chưa nhận ra được điều đó. Nhưng cậu thì khác, cậu nhận thấy điều này vô cùng rõ. Nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Mạc Hàn Lâm, trong mắt Dương Thuần Vũ tràn đầy ý cười và sự đắc ý, cậu khẽ nhếch môi bộ dạng vô cùng mãn nguyện nhưng lời nói với Tô Tranh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách:
” Tôi chỉ hoàn thành chức trách của lớp trưởng. Không tí nữa cậu mà chưa làm tôi lại là người phải chịu trách nhiệm!”
”Xì... tớ cứ coi đó là sự quan tâm của cậu đó! Sao nào?”
Dương Thuần Vũ nghe cô phản bác như vậy mà không nói gì, vẫn dung túng cho cô. Có vẻ cậu ngày càng buông bỏ sự xa cách với cô gái này rồi.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
124 chương
13 chương
18 chương
121 chương