Chap 1: Quá khứ Nagisa gồi bó gối trong con hẻm nhỏ. Mặt kệ cơn mưa nặng hạt đang không ngừng rơi xuống mái tóc xanh nhỏ bé. Mặc cho những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên mi. "Mẹ ơi con không muốn đến cô nhi viện đâu...! Không nói nhiều! Đi mau!" Nagisa gục đầu xuống, đôi vai bé nhỏ của đứa trẻ bảy tuổi cứ run lên không ngừng. Chỉ một tháng sau khi bố cô mất, mẹ cô đã có người đàn ông khác. Chỉ một tháng sau khi bố cô mất, mẹ cô đã muốn tống cô vào cô nhi viện để được thoải mái tận hưởng hạnh phúc riêng. Cô đã bỏ trốn, cô chạy thoát khỏi căn nhà đó. Cô không muốn đến nơi mà mẹ cô muốn cô phải ở. Nhưng bây giờ thì cô không biết phải làm gì. Một mình cô trong căn hẻm nhỏ. Cô đơn và lạnh lẽo. Những hạt mưa bỗng nhiên ngừng rơi trên mái tóc cô. Nagisa ngẩng đầu lên. Một cậu con trai tầm tuổi cô, trên tay là chiếc ô màu đỏ tươi đang đưa ra che lấy mái đầu bé nhỏ của cô. - Cậu làm gì ở đây vậy? - T...tớ... - Cậu ướt hết rồi kìa. - Cậu nhóc chìa ra một chiếc khăn tay. Nagisa cầm lấy, lặng lẽ lau nước mắt. - Cậu khóc đấy à? Nagisa khẽ lắc đầu. Cậu nhóc vẫn nhìn cô, khẽ cau mày trong giây lát rồi chìa một tay ra. - Cậu lạnh không? Đi ăn chút gì nóng nóng nhé. Nagisa nhìn cậu bạn trân trân rồi khẽ gật đầu, đưa tay ra nắm lấy tay cậu. Vài phút sau, hai đứa trẻ cùng ngồi ở một trạm chờ xe buýt trú mưa và ăn hai chiếc bánh bao nóng hổi. - Nhà cậu ở đâu vậy? Sao cậu lại ngồi ở con hẻm đó? Nagisa không trả lời, cô tiếp tục nhai chậm rãi. Cậu bạn cũng không hỏi gì thêm. Khoảng mười phút sau, cơn mưa đã tạnh hẳn. Cậu bé đứng lên, quay lại phía Nagisa. - Đến lúc tớ phải đi rồi. Cậu tự về nhà được chứ? Nagisa khẽ gật. Cô mà muốn quay về nơi đó sao? Cậu bạn nở một nụ cười tươi với Nagisa. - Vậy tớ đi nhé. À, lần sau gặp nhau cho tớ thấy cậu cười nhé. Tớ nghĩ là nụ cười của cậu rất đẹp. Sau khi cậu bạn đi rồi, Nagisa vẫn còn ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Nụ cười của cô đẹp ư? Sao cậu ta lại nghĩ thế khi thậm chí cô còn chưa nhếch môi lấy một lần. Lần sao gặp? Là lần nào cơ chứ? Họ thậm chí còn chưa biết tên nhau. Nagisa ngồi im một lúc rồi cũng rời khỏi trạm xe buýt, sải bước đi về một hướng nào đó mà cô không quan tâm là dẫn đi đâu. Đến khi chập tối thì những bước đi của cô bị chặn lại bởi một người đàn ông và hai tên thanh niên bặm trợn. - Cô bé đáng yêu đi đâu vào giờ này thế này. - Một tên thanh niên kéo tay Nagisa. - Thả tôi ra! - Nagisa yếu ớt chống cự. - Nào nào, đi chơi với các bác. - Người đàn ông nhếch mép cười. Nagisa hốt hoảng khi thấy tên thanh niên còn lại đang lấy ra một cuộn dây thừng và một cái bao to từ một chiếc xe ô tô sau lưng họ. - Không! Thả tôi ra! Ai cứu tôi với!!! Nagisa hét lên, ba tên bắt cóc phá lên cười khanh khách. - Kêu nữa đi bé cưng. Bé có biết bé đang ở đâu không mà kêu cứu. - Tên đang giữ tay Nagisa vừa cười vừa nói. Nagisa giật mình nhìn quanh. Cô đang đứng ở một nơi hoàn toàn hoang vắng, những căn nhà san sát nhau nhưng bám đầy bụi và mạng nhện, cây cối chết khô và không có lấy một ánh đèn hay dấu hiệu là có người sinh sống. -Kể cũng may. Hiếm khi có những cô bé dễ thương thế này tự nguyện đến đây để bị bắt cóc. - Người đàn ông cười, ra hiệu cho yên phía sau. - Này, nhanh lên đi. Nagisa hoang mang tìm cách thoát thân. Cô đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng loé lên. Một con dao. Một con dao giắt ngang hông tên đang giữ tay cô. Nagisa thấy hơi run rẩy với ý nghĩ của mình, nhưng cô không thể để bản thân rơi vào tay bọn người này. Cuối cùng cô hít thật sâu, lấy hết can đảm, cô cắn mạnh vào đôi tay đang giữ tay cô. Tên thanh niên hét lên, hất cô ra và lùi lại theo phản xạ, nhưng hắn mới chỉ lùi vài bước là Nagisa đã xông lên, rút con dao ở hông hắn ra cầm chắc trong tay. Cô không ý thức được mình đang làm gì, đến khi cô tỉnh táo nhận ra thì còn dao đã cắm ngập vào bụng tên vừa rồi. Máu nhỏ giọt trên tay cô. Nagisa hoảng hốt rút dao ra và nhảy lùi lại. Hai tên còn lại trố mắt nhìn cô. Người đàn ông nghiến răng, tay cầm cái bao xông lên phía cô. - Con nhãi! Nagisa nhanh nhẹn tránh sang một bên, tay siết chặt còn dao, cô chém ngang bụng người đàn ông không chút do dự dù trong lòng cô cũng đang hoảng loạn trước hành động của mình. Tên thanh niên còn lại cũng nhận lấy một nhát dao vào bụng sau khi xông lên định tóm lấy cô. Nagisa thở dốc, còn dao trên tay cô rơi xuống nơi ba cơ thể đang nằm bất động, máu chảy nhỏ giọt trên tay cô. - Thật tuyệt vời. - Một giọng nói vang lên. Nagisa quay lại, một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo khoác dài, khuôn mặt khuất sau chiếc kính râm và chiếc mũ rộng, nhưng nụ cười quái gở của ông ta thì không gì che được. - Sự lạnh lùng khi vung dao, ánh mắt không chút đó dự, không lo sợ về việc có thể tước đi mạng sống của kẻ khác. - Giọng nói khàn khàn của ông ta làm Nagisa hơi rợn người. - Cô bé, thật hoàn hảo làm sao! - Ông là ai? - Nagisa lùi lại một bước, tay nhặt con dao lên. - Ấy ấy, ta không có ý xấu. - Người đàn ông lại cười. - Cô bé, muốn đến chỗ của ta không? - Chỗ của ông? - Có thể sẽ không ấm cúng như một mái nhà đâu. Nhưng đó là nơi dành cho những người như cô bé. Nagisa thoáng ngập ngừng. Cô không biết ông ta là ai, nhưng cô cũng không còn nơi nào để đi và cô cũng không muốn ở ngoài này thêm nữa. - Ta sẽ không làm hại cô bé đâu. Có gì đó trong giọng nói của người đàn ông này khiến Nagisa tin rằng ông ta nói thật. Cô khẽ gật đầu. Người đàn ông mỉm cười, khi dắt tay Nagisa đi ông ta còn nói thêm một câu mà lúc ấy cô không nghĩ là lời báo trước cuộc đời mình. - Chỉ cần cô bé tiếp tục làm những việc như cháu vừa làm là được.