Lộng Triều

Chương 1809

Dương Kính Quang rời đi, Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế lặng lẽ suy nghĩ. Lo lắng của Dương Kính Quang không phải không có lý do. Lăng Chính Dược sẽ không mạo hiểm khiến mình không thể thành thường vụ hoặc là ủy viên Đảng ủy, nhưng nếu khiến số phiếu của mình thuộc nhóm dưới trong các thường vụ hoặc là miễn cưỡng mới thành đại biểu tham gia Đại hội Đảng toàn quốc thì chỉ sợ sẽ là ám chỉ của rất nhiều người, đó là Triệu Quốc Đống có căn cơ nông cạn, không tạo được bao sóng gió. Lăng Chính Dược không phải cán bộ gốc An Nguyên, y sở dĩ có thể nhanh chóng tạo được quyền uy ở An Nguyên không phải do y làm ra bao cống hiến lớn cho An Nguyên mà là do trung ương giao cho y quyền lực làm lãnh đạo cao nhất, đồng thời cũng là do các mối quan hệ rộng của y khi làm Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Long Ứng Hoa cũng tốt, Tề Hoa cũng tốt, Trần Anh Lộc cũng tốt, hắn điều chỉnh được những người này đến vị trí hắn mong muốn, sau đó tìm một lý do đẩy Thôi Hồng An khỏi Vĩnh Lương, không cần biết biểu hiện của đối phương ở Vĩnh Lương như thế nào, đây là ân uy cùng làm, đủ để làm hầu hết người khuất phục dưới quyền uy của hắn. Đây là uy quyền mà không phải quyền uy. Quyền uy làm cho người ta chủ động phục tùng, uy quyền thì làm cho người ta khuất phục dưới quyền lực. Triệu Quốc Đống không cho rằng đó là bình thường, nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng không phải để hiện tượng này tồn tại, chuyện một người quyết định tất cả sớm đã lỗi thời, ảo tưởng dựa vào quyền lực trong tay để thống nhất nhận thức là nực cười. Mặc dù điểm nực cười này đôi khi tạo được hiệu quả không tuyệt đối không có khả năng kéo dài. Nhưng mình cũng phải đối mặt thực tế đó là Lăng Chính Dược lợi dụng quyền lực trong tay nhanh chóng thành lập ảnh hưởng về uy quyền của hắn, như vậy mình nhất định phải bài trừ ấn tượng nói một không hai của hắn. Triệu Quốc Đống cho rằng Lăng Chính Dược có thể nhanh như vậy thành lập được uy quyền là do Tần Hạo Nghiên. Đúng là vì Tần Hạo Nghiên chủ động nhượng bộ mới có thể khiến Lăng Chính Dược được voi đòi tiên. Làm phó bí thư thứ nhất của tỉnh ủy, là người đứng đầu chính quyền tỉnh An Nguyên, anh nếu trong hội nghị thường ủy nhu nhực không nói gì thì đó là thất trách. Triệu Quốc Đống thậm chí còn nghi ngờ mục đích làm như vậy của Tần Hạo Nghiên. Chẳng lẽ nói mấy năm làm chủ tịch tỉnh đã hoàn toàn khiến y mất sự hùng tâm sao? Vì thế y muốn sớm nghỉ ngơi trên cương vị này? Lúc này nghiên cứu vì sao Tần Hạo Nghiên làm như vậy đã không có bao ý nghĩa, Triệu Quốc Đống càng chú ý tới Miêu Chấn Trung. Miêu Chấn Trung không nhiều khả năng sẽ thành đồng minh của mình, nhưng ít nhất phải sang năm sau thì hắn mới có thể rời đi. mà tính cách của Miêu Chấn Trung quyết định hắn sẽ không phải chuyện gì cũng nghe lời Lăng Chính Dược, thậm chí nếu ăn mòn quyền lực vốn thuộc về Miêu Chấn Trung thì chính là phạm vào cấm kỵ của hắn. Tần Hạo Nghiên trước đó lùi bước làm cho Miêu Chấn Trung không thể một mình chống lại Lăng Chính Dược, chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng bây giờ mình đã tới thì rất nhiều vấn đề hắn có phải cũng đều có suy nghĩ như mình không? Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cần nhanh chóng gặp mặt Miêu Chấn Trung. Lăng Chính Dược dựa lưng vào ghế xem văn bản. Y xem một lúc thấy không yên lòng mới lắc đầu gỡ kính mắt xuống tiện tay bỏ các thứ lên bàn, nhắm mắt dựa lưng ra sau suy nghĩ. Rất khó có thể vứt bỏ đối phương. Triệu Quốc Đống đúng là có duyên phận với mình. Cạnh tranh cán bộ cấp phó tỉnh mình không thể ảnh hưởng gì, kết cục thành như vậy. Long Ứng Hoa bây giờ thành cấp phó thứ hai của hắn, hắn nhảy thành quyền chủ tịch tỉnh An Nguyên, ai có thể nói đây không phải là số phận an bài? Năng lực của Triệu Quốc Đống rất mạnh, Lăng Chính Dược không đến mức không dám thừa nhận điều này, nhưng có năng lực cũng không có nghĩa hắn thích hợp ở mỗi một vị trí nào đó. Như làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, Lăng Chính Dược không cho rằng Triệu Quốc Đống làm tốt. Hắn cho rằng Triệu Quốc Đống chẳng qua là thanh kiếm mà Thái Chánh Dương dùng để mở đường máu mà thôi, Triệu Quốc Đống không làm gì cả. Hắn có thể tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia làm phó chủ nhiệm không phải do biểu hiện của hắn mà chẳng qua là Tiền Việt coi trọng năng lực ở phương diện nào đó của hắn mà thôi. Cho đến bây giờ Lăng Chính Dược vẫn không thể hiểu nổi tại sao trung ương điều Triệu Quốc Đống về An Nguyên, nếu quả thật là do thấy Triệu Quốc Đống là nhân tài trong phát triển kinh tế vậy đưa hắn tới Kiềm Nam hoặc tỉnh Tần có kinh tế chậm phát triển hơn không phải càng thích hợp hơn sao? Quyết định của trung ương cũng có tính chủ quan, cũng không trưng cầu ý kiến bên dưới, điểm này Lăng Chính Dược hiểu rất rõ. Lăng Chính Dược đang suy nghĩ thì thư ký lặng lẽ tiến vào. - Bí thư, trưởng ban thư ký tới. - Mời y vào. Lăng Chính Dược nói. Trần Anh Lộc bình tĩnh tiến vào: - Bí thư tìm tôi? - Ồ, ngồi đi, tôi vừa lúc muốn tìm anh nói chuyện một chút. Lăng Chính Dược xua tay nói. Trần Anh Lộc dù trước mặt ai đều có vẻ mặt khá nghiêm cẩn. Từ sau khi lên làm phó chủ tịch tỉnh thì vẻ tươi cười trên mặt ít đi rất nhiều, ngay cả Trần Anh Lộc cũng cảm thấy điểm này. Nhưng trong công việc và cuộc sống đúng là không có nhiều việc đáng để vui mừng. Trần Anh Lộc cảm thấy số mình khá khổ, dù ở vị trí nào cũng không được an nhàn. Mặc dù Lăng Chính Dược đưa y tới vị trí trưởng ban thư ký tỉnh ủy nhưng Trần Anh Lộc cũng chỉ thoáng vui vẻ một chút rồi hết, không đến mức quá đắc ý. Thực tế mà nói mình là người có lý lịch ít nhất, bằng cấp thấp nhất trong các phó chủ tịch tỉnh, có lẽ do mình có nhiều kinh nghiệm công tác cơ sở một chút, lúc làm phó chủ tịch cũng kiên định chịu khó làm việc mà thôi, không biết Lăng Chính Dược có phải coi trọng điểm này không? Lăng Chính Dược thực ra rất coi trọng sự trầm ổn của Trần Anh Lộc. Theo hắn thấy trong các phó chủ tịch tỉnh An Nguyên thì nguyên phó chủ tịch thường trực Nhâm Vi Phong chính là người ưu tú nhất, nhưng người này như cánh chim đã cứng không thể giữ lại được. Tề Hoa quá cẩn thận, mềm mỏng cho nên mình đưa hắn tới vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ, đối phương sẽ có thể rất tốt thi hành ý đồ của mình. Khang Nhân Lương như con cá trạch, quá giảo hoạt không tiện giao trọng trách. Tào Ninh có năng lực nhưng không đủ toàn diện, kiến thức chuyên môn có, thông minh thừa nhưng thiếu trầm ổn. Hoàng Trì tính cách quá lạnh lùng, thiếu sự rộng lượng. Chỉ có Trần Anh Lộc là bình ổn, ngoài nghiện thuốc nhiều là Lăng Chính Dược không quen ra thì đúng là người thích hợp nhất làm trưởng ban thư ký. Cũng không biết lúc trước Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống sao hợp tác không tốt, điều này giống như phản ứng Triệu Quốc Đống là kẻ gây náo loạn, đi tới đâu cũng không yên bình. Nhưng Triệu Quốc Đống lại làm ở Ninh Lăng rất tốt, một đám cán bộ bên dưới tuyệt đối tín nhiệm vào hắn, đó là do thành tích kinh tế huy hoàng tạo thành hay hắn giỏi làm người đứng đầu hơn? Trần Anh Lộc có chút khó hiểu, y cảm thấy Lăng Chính Dược như rơi vào trạng thái hoảng hốt như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, tình huống này không nhiều lắm. Cũng may trạng thái đó chỉ kéo dài tầm chục giây Lăng Chính Dược đã khôi phục bình thường. - Anh Lộc, tháng sau là Đại hội Đảng, anh và lão Tề trong thời gian này sẽ bận đó, giúp bí thư Chấn Trung nhanh chóng làm xong các trình tự, đảm bảo không có sai sót. - Điểm này bí thư Lăng yên tâm, bí thư Chấn Trung có kinh nghiệm phong phú, trưởng ban Tề cũng từng làm Bí thư thị ủy nên chắc không vấn đề gì. Trần Anh Lộc gật đầu nói: - Trong thời gian trước chúng tôi đã nghiên cứu hai lần, văn kiện cũng đã gửi tới Thị ủy và Đảng ủy các sở ban ngành, lão Tề và tôi cũng đến mấy đơn vị, tất cả đều bình thường. - Vậy là tốt, năm trước tới năm nay nhân sự tỉnh ta thay đổi quá lớn, không nên vì nguyên nhân này mà ảnh hưởng đến tuyển cử. Lăng Chính Dược gật đầu. Nói thật nếu Trần Anh Lộc làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì hắn càng yên tâm hơn, nhưng Tề Hoa tới làm trưởng ban thư ký lại không quá thích hợp, cho nên cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng may sau này còn nhiều cơ hội. - Cái này thì không, trong các Bí thư thị ủy các nơi ngoài lão Đậu ra thì đều là các bí thư làm vài năm, giác ngộ chính trị cao, năng lực khống chế mạnh, cũng quen với công việc này nên không có vấn đề gì mấy. Trần Anh Lộc rất khẳng định hồi đáp: - Mặc dù là lão Đậu thì cũng làm nhiều năm ở tỉnh nên cũng không lạ việc này mấy. - Tôi đã xem qua tình hình bộ máy 14 thành phố, thị xã tỉnh ta. Các Bí thư thị ủy phần lớn đều sắp làm hết khóa, cũng có người gần tới tuổi, còn có một số phản ứng không tốt. Hơn năm qua tôi vẫn suy nghĩ làm như thế nào điều động tính tích cực trong công việc của cán bộ, tôi thấy cần phải có thưởng phạt phân minh. Đối với một vài vị trí không quá thích hợp thì chúng ta cần phải cân nhắc hướng đi của bọn họ. Lăng Chính Dược đã suy nghĩ rất kỹ mới nói ra, Trần Anh Lộc nghe xong không khỏi run lên.