Lộng Triều
Chương 1810
Tình hình An Nguyên không hoàn toàn giống như lời Lăng Chính Dược nói, nhưng Lăng Chính Dược ám chỉ gì? Trần Anh Lộc suy nghĩ thật nhanh tình hình 14 thành phố thị xã.
An Đô có thể không cân nhắc, không phải phạm vi quyền lực của tỉnh ủy. Vĩnh Lương có thể cũng tạm không cân nhắc, Đậu Tái Viễn mới tới, dù như thế nào cũng không tới lượt hắn. Lô Vệ Hồng – Thông Thành rất được lòng Lăng Chính Dược, muốn điều chỉnh cũng phải tới nơi tốt hơn. Hoài Khánh thì sau khi Đàm Lập Phong đi Lăng Chính Dược vẫn cân nhắc mãi và mới có quyết định. Bí thư thị ủy Kiến Dương – Lý Tân vừa nhận chức, là cán bộ do Lăng Chính Dược mang từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương tới, y làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy một năm rồi tới Kiến Dương, tự nhiên không cần tính. Thiên Châu cũng không thể, Trác Ninh đến Thiên Châu làm khá tốt. Tuy Thiên Châu còn chênh lệch lớn với phía trước nhưng Trần Anh Lộc cảm thấy Lăng Chính Dược có ấn tượng tốt đối với Trác Ninh, hơn nữa Trác Ninh cũng theo Lăng Chính Dược khá gần, cũng có thể không tính tới.
Còn lại tám nơi là Miên Châu, Nam Hoa, Lam Sơn cùng Đường Giang, Lô Hóa cùng Vinh Sơn, Tân Châu, Ninh Lăng.
Bí thư Thị ủy Đường Giang - Kim Đại Giang làm khá lâu, mặc dù không có nguyên nhân như vậy thì cũng sẽ được điều chỉnh. Tuy Kim Đại Giang cố gắng dựa vào Lăng Chính Dược nhưng theo Trần Anh Lộc thấy Lăng Chính Dược không quá thích đối phương.
Đây là do nguyên nhân năng lực và ấn tượng mà không phải do lập trường. Ngược lại thị trưởng Đường Giang Vưu Liên Hương có năng lực đột xuất, chính xác mà nói sự phát triển nhanh chóng của Đường Giang mấy năm qua ở trình độ rất lớn là do tính cách mềm mỏng của Kim Đại Giang kết hợp với Vưu Liên Hương có tác phong cứng rắn.
Nếu có thể thì Kim Đại Giang lên một sở ban ngành nào đó, mà Vưu Liên Hương làm Bí thư thị ủy cũng là kết quả hợp lý. Nhưng Trần Anh Lộc lại biết khả năng này không lớn.
Quan hệ giữa Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống thì đã sớm có người báo cáo với Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược sẽ không cân nhắc để Vưu Liên Hương lên chức, cái này không quan hệ tới lòng dạ mà là do nhu cầu chính trị. Mà nếu Kim Đại Giang rời đi, lại điều người khác tới làm Bí thư thị ủy thì nhất định sẽ tạo ra mâu thuẫn lớn ở Đường Giang, sẽ ảnh hưởng đến cục diện, cho nên Kim Đại Giang vốn có thể phải đi nhất lại không thể đi nhất.
Bí thư thị ủy Nam Hoa thì sau khi Dương Thiếu Bằng lên làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh liền do thị trưởng thay thế. Trần Anh Lộc đoán khả năng điều chỉnh cũng khá thấp. Bí thư thị ủy Lam Sơn – Đổng Lập Đào năm trước từ cơ quan thuộc trung ương đi xuống, tới tỉnh làm phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, trước khi Ứng Đông Lưu đi liền bổ nhiệm làm Bí thư thị ủy Lam Sơn, có lẽ sang năm sẽ về Bắc Kinh nên không cà phải tính tới. Như vậy chỉ còn lại có Ninh Lăng, Miên Châu, Tân Châu, Lô Hóa cùng Vinh Sơn.
Trong năm nơi này thì Bí thư thị ủy Lô Hóa cùng Vinh Sơn có tuổi lớn nhất, thời gian nhận chức không ngắn, cũng không có thành tích quá bắt mắt, nếu điều chỉnh thì cũng hợp tình hợp lý. Nhưng quan trọng nhất là ý đồ của Lăng Chính Dược.
Lăng Chính Dược điều chỉnh Thôi Hồng An đã tạo ra chút tác dụng gõ núi dọa hổ, nếu muốn thực hiện ý đồ nhắc nhở như vậy điều chỉnh bộ máy Lô Hóa cùng Vinh Sơn cũng hợp lý. Nhưng nếu như theo lời của Lăng Chính Dược là ngồi trên đống công lao ăn mà không vận động thì Lô Hóa cùng Vinh Sơn tuyệt đối không nằm trong nhóm này.
Ngồi ăn công lao thì nhất định phải từng có căn cơ nhất định và sự huy hoàng.
Miên Châu cùng Tân Châu cũng từng huy hoàng, Bối Thiết Lâm cùng Trang Quyền đảm nhiệm Bí thư thị ủy hai nơi này đã khá lâu, coi như là cán bộ cấp giám đốc sở nhiều tư cách. Một từ giám đốc đài truyền hình tỉnh tới Thông Thành làm Bí thư thị ủy, sau đó tới Miên Châu. Người còn lại là Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tới Tân Châu làm Bí thư thị ủy. hai năm qua kinh tế Miên Châu cùng Tân Châu phát triển khá chậm nhưng cũng không thể gọi là quá kém. Kinh tế một nơi phát triển lúc lên lúc xuống, đó là bình thường.
Còn một chính là Ninh Lăng, Ninh Lăng đã đứng thứ hai của tỉnh chỉ sau An Đô, thậm chí còn có thể vượt qua An Đô. Hai năm qua tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng giảm mạnh, Trần Anh Lộc nghe được Lăng Chính Dược rất bất mãn việc tốc độ tăng trưởng từ trên 100% giảm xuống còn 30%, đến quý một năm nay lại còn có 20%, mặc dù vẫn thuộc nhóm đầu cả tỉnh nhưng so sánh với hai năm trước thì cách xa quá lớn làm người ta khó có thể chấp nhận.
Trần Anh Lộc không xác định lời vừa rồi Lăng Chính Dược có phải nhằm vào Ninh Lăng không? Nếu là như vậy thì rất phiền phức.
Trần Anh Lộc không cho rằng Lăng Chính Dược muốn động bộ máy Ninh Lăng là ý kiến hay.
Nếu như Lăng Chính Dược thật sự muốn động vào bộ máy Ninh Lăng thì nên tiến hành trước khi Triệu Quốc Đống tới An Nguyên. Lúc ấy nếu điều Chung Dược Quân tới làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì Chung Dược Quân có khổ cũng không thể nói thành lời, Triệu Quốc Đống cũng không thể ảnh hưởng được. Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống đã làm quyền chủ tịch tỉnh, thời gian đến Đại hội Đảng tỉnh chỉ còn có một tháng thì điều chỉnh bây giờ là không thể. Vậy phải đợi sau Đại hội Đảng mới có thể tiến hành, vậy tình hình sẽ như thế nào?
Có thể làm Triệu Quốc Đống phản ứng rất mạnh không? Có thể tạo ra sóng gió lớn trong hội nghị thường ủy không?
Nói cách khác từ cục diện chính trị mà nói thì bây giờ đã mất đi thời cơ tốt nhất điều chỉnh bộ máy Ninh Lăng.
Đương nhiên Trần Anh Lộc cũng biết Lăng Chính Dược có điểm khó xử của mình. Y không thể chỉ nghĩ đến vấn đề ở tỉnh, y phải chú ý cái nhìn của trung ương và của tỉnh ủy. Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh phối hợp rất ăn ý, mà từ năm trước Ninh Lăng lại nhấc lên hoạt động “Thực hiện chính sách tinh thần kỳ họp 16, gần sát dân sinh, chú ý ý dân” và tạo ra danh tiếng, cũng được đánh giá rất cao.
Nhất là Ninh Lăng xây dựng nhà xã hội rất nhiều, áp chế được giá nhà tăng vọt khiến cho giá nhà Ninh Lăng vẫn duy trì ở mức khá thấp. Nó từ góc độ nào đó hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư tới Ninh Lăng, hơn nữa cũng được dân chúng rất ủng hộ.
“Hiện tượng Ninh Lăng” trước tết đã thành tâm điểm trong toàn tỉnh, không ít đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân các thị xã đều đặt câu hỏi tại sao kinh tế địa phương không bằng Ninh Lăng, người lưu động không thể bằng Ninh Lăng, thu nhập bình quân ở đô thị và nông thôn cũng không bằng Ninh Lăng vậy mà giá nhà hơn xa Ninh Lăng, thậm chí trong hai hội nghị cấp tỉnh cũng có không ít đại biểu yêu cầu Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cần phải tiến hành điều tra vấn đề giá nhà ở Ninh Lăng, tổng kết kinh nghiệm xem có thể áp dụng phương pháp này với các thành phố, thị xã khác hay không?
Trần Anh Lộc rất nghi ngờ Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh có ánh mắt chính trị như vậy hay không, sau lưng có phải do Triệu Quốc Đống chỉ điểm không? Trần Anh Lộc cảm thấy khả năng này rất lớn, chỉ là lúc ấy Triệu Quốc Đống có lẽ không ngờ mình sẽ về An Nguyên, nếu như lúc ấy hắn có thể đoán được mình về An Nguyên thì quả thật rất đáng sợ. Trần Anh Lộc không tin đối phương lại yêu nghiệt tới mức này. Nhưng y cũng phải thầm than chiêu thức mà Triệu Quốc Đống đưa ra để giúp hai người Chung Dược Quân là quá chính xác.
Ở tình hình như vậy nếu Lăng Chính Dược muốn điều chỉnh Bàng Mẫn Ninh Lăng thì nhất định sẽ bị câu hỏi của trung ương và tỉnh ủy, sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến uy tín mà Lăng Chính Dược rất khó khăn gây dựng lên. Lăng Chính Dược đương nhiên không dám mạo hiểm như vậy.
Mà khi anh ổn định được cục diện thì một ít cơ hội cũng mất đi. Giống như bây giờ Lăng Chính Dược muốn điều chỉnh bộ máy Ninh Lăng để lập uy sẽ rất dễ gặp mạo hiểm cực lớn, đây là con dao hai lưỡi, ai hơn ai kém cũng khó nói.
- Bí thư Lăng, bây giờ sợ rằng không tiện cân nhắc vấn đề này, có phải nên đợi Đại hội Đảng tỉnh kết thúc rồi nghiên cứu không?
Khẽ thở dài một tiếng, Trần Anh Lộc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ Đại hội Đảng bây giờ là chuyện quan trọng nhất của tỉnh, mà thông qua Đại hội Đảng có thể làm mọi người thấy rõ tình hình và nhân khí, nó cũng trợ giúp chúng ta triển khai công việc tiếp theo, kể cả việc điều chỉnh nhân sự như bí thư vừa nói.
Trần Anh Lộc nói làm mắt Lăng Chính Dược sáng lên. Mình chọn Trần Anh Lộc làm trưởng ban thư ký đúng là không sai, điểm là trúng. Đối phương cũng nắm bắt rõ ý đồ của mình, không cần mình nói thêm gì cả. Dùng một trưởng ban thư ký như vậy là rất thuận lợi.
- Ừ, Đại hội Đảng là chuyện quan trọng nhất hiện nay, chúng ta cần phải để Đại hội Đảng lần này thể hiện được ý nguyện của hơn bốn triệu Đảng viên của An Nguyên chúng ta, đưa ra cơ cấu phát triển trong mấy năm tới của tỉnh.
Lăng Chính Dược gật đầu nói:
- Cho nên anh và lão Tề cần phải nắm bắt thật tốt công việc này.
Trần Anh Lộc cười khổ một tiếng, cái này đại biểu gì? Là mình chính thức tuyên chiến với Triệu Quốc Đống sao? Đại hội Đảng biến thành chiến trường mà mình và Tề Hoa là quân cờ rất quan trọng, còn có thể sẽ nhiều người dần dần tiến vào ván cờ, mà ván cờ này nếu đã đi sẽ không thể quay đầu lại.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1650 chương
57 chương
173 chương
230 chương
30 chương