Long thần tại đô
Chương 31 : sự kích động của trung tướng
Thời gian chầm chậm trôi qua, đối với Đường Kiến Thụy mà nói mỗi phút mỗi giây đều là sự dằn vặt, sau khi anh ta báo cáo thông tin lên cấp trên thì đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm.
Brừm brừm brừm...
Tiếng động cơ nổ vang, chiếc máy bay vẫn chưa kịp hạ cánh vững vàng thì một ông lão với mái đầu bạc trắng, trên người mặc quân phục Trung tướng, thân hình khỏe mạnh nhanh chóng nhảy xuống khỏi chiếc máy bay.
"Kính chào thủ trưởng!"
Trong nháy mắt ông lão Trung tướng xuất hiện tại đài quan sát, Đường Kiến Thụy lập tức đứng thẳng người chào hỏi.
"Cậu Đường không cần phải khách sáo vậy đâu, nói qua điện thoại không được rõ ràng, cậu mau chóng báo cáo lại một lần nữa toàn bộ tình hình, lãnh đạo đang đợi kết quả dự trù của chúng ta." Ông lão Trung tướng trực tiếp chỉ đạo.
"Rõ!"
Đường Kiến Thụy lập tức báo cáo, từ khi anh ta tiếp nhận nhiệm vụ cho đến nay, cho dù là việc lớn hay nhỏ anh ta đều báo cáo một cách rõ ràng, thống nhất.
Anh ta hiểu rõ tại sao ông lão Trung tướng lại có mặt tại đây, một khi kết quả dự trù của họ được đưa ra thì 90% sẽ được đoàn lãnh đạo sử dụng, mà hậu quả do kết quả dự trù gây ra do Trung tướng chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Anh ta cũng mừng vì có ông lão Trung tướng đến chịu trận thay, nhưng điều đó không có nghĩa là có ông ấy rồi thì anh ta sẽ bình an vô sự, ngược lại, một Trung tá vốn không thể gánh vác nổi trách nhiệm lớn như vậy.
Đường Kiến Thụy phán đoán, đường bay của máy bay đi qua thủ đô, như vậy có nghĩa là, trước khi máy bay bay vào thủ đô, bắt buộc phải đưa ra quyết định, nếu không sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Một Trung tá nhỏ bé như anh ta vốn không gánh vác nổi mấy trăm mạng người.
Sắc mặt của ông lão lúc nào cũng rất nghiêm túc, sau khi nghe Đường Kiến Thụy báo cáo đến việc nhận được tin tình báo chi tiết, đồng thời tóm gọn 6 người thì sắc mặt ông ta càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Đã thẩm vấn chưa?" Ông lão hỏi, "Không khai nửa lời?"
"Đã khai ra rồi." Đường Kiến Thụy cười khổ, "Nếu đúng như dự đoán trước đây của chúng ta, những người này đều là đồ bỏ đi."
Trên thực tế, 7 người kia bị đưa xuống máy bay đã lập tức bị thẩm vấn, cuối cùng vẫn chưa dùng cực hình họ đã khai hết những gì họ biết, chẳng ai có chút khí phách nào. Những thông tin mà bọn họ khai ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Muốn làm nổ tung cung điện Trường Lão sao? Đùa gì vậy?
Cho dù là máy bay của hàng không dân dụng hay máy bay chiến đấu hiện đại nhất thế giới cũng không thể nào phá vỡ được tuyến phòng ngự của Cung điện Trường Lão.
"Cung điện Trường Lão?" Đôi mắt ông lão chợt lóe lên, "Lập tức báo cáo lên cấp trên, nhắc nhở tất cả bộ đội bảo vệ Cung điện Trường Lão đề cao cảnh giác, bắt đầu thiết lập mức phòng vệ cao nhất!"
"Rõ!"
Đường Kiến Thụy đáp lại theo bản năng, nhưng sau đó lại chau mày, "Thủ trưởng, liệu có quá cảnh giác rồi không?"
Mọi người trên thế giới đều biết rõ, Cung điện Trường Lão của Hoa Hạ, phủ Tổng thống của Mĩ và Cung điện Buckingham ở John Bull là những nơi an toàn nhất trên thế giới.
Nếu một quốc gia đến cả nơi quyền lực nhất của mình còn không bảo vệ được thì đáng bị cả thế giới chê trách.
Ngoài ra, nếu thật sự có người muốn động đến Cung điện Trường Lão thì bọn họ phải chuẩn bị tốt để đối phó với sự trả thù điên cuồng của Hoa Hạ, thêm vào đó, 9 vị lãnh đạo có quyền lực cao nhất Hoa Hạ không phải lúc nào cũng ở trong Cung điện Trường Lão, làm như vậy vốn không thu được hiệu quả gì.
Không ai có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Cậu không tin thì người khác cũng sẽ không tin." Ánh mắt ông lão Trung tướng ẩn chứa suy nghĩ sâu xa, "Nếu tôi đoán không nhầm thì những người mà các cậu bắt được cũng có chút tác dụng."
"Sao ạ?"
"Để 9 vị lãnh đạo tập trung lại." Ông lão Trung tướng nói chắc như đinh đóng cột.
Thân là lãnh đạo, ông ta đương nhiên sẽ có vô số nguồn thông tin, bình thường 9 vị lãnh đạo Hoa Hạ sẽ không tụ họp lại một chỗ, họ thường bận bịu với các chuyến thăm cấp nhà nước hoặc cấp cơ sở, cho dù diễn ra cuộc họp quan trọng tại Cung điện Trường Lão thì vẫn có một số lãnh đạo tham gia bằng hình thức trực tuyến.
Tuy nhiên hiện giờ 9 vị lãnh đạo vừa hay đều ở kinh đô, trước khi ông ta đến, vì vụ cướp máy bay mà 9 vị lãnh đạo đều tụ họp ở Cung điện Trường Lão, đây là chuyện chưa từng có trong mấy chục năm qua.
"Dù cho tên trùm phía sau muốn làm gì thì hắn ta cũng đánh cược rằng chúng ta sẽ không tin hắn có thể làm như vậy." Ông lão Trung tướng giải quyết dứt khoát.
Nghe xong Đường Kiến Thụy lập tức liên lạc lên cấp trên.
Còn cấp trên có tin hay không thì anh ta cũng không chắc.
Nếu chuyện Cung điện Trường Lão bị công kích phát tán trên mạng chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
"Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hơn nữa, nhân viên tình báo mà cậu nói có còn ở trên máy bay hay không?" Ông lão Trung tướng tiếp tục hỏi.
Đường Kiến Thụy ngây người, trong mắt có đôi chút do dự.
"Sao vậy?" Ông lão Trung tướng hỏi.
Đường Kiến Thụy chau mày, "Thủ trưởng, người cung cấp tin tình báo không phải là nhân viên tình báo của chúng ta mà chỉ là một người nhiệt tình giúp đỡ."
Ông lão Trung tướng bật cười nhìn Đường Kiến Thụy, "Cậu Đường, có phải cậu nghĩ lão già này già rồi nên dễ bị mắc lừa? Chỉ là một người nhiệt tình giúp đỡ lại có thể tìm được 7 người đáng nghi trong số gần trăm người, hơn nữa còn không để sót một ai?"
Đường Kiến Thụy im lặng, anh ta không rõ thái độ của Tổ quốc với Diệp Phàm như thế nào, trong lòng các lãnh đạo cấp cao thì cụm từ "Lính đánh thuê" có lẽ là một danh từ khá rối loạn.
Hơn nữa Diệp Phàm lại là Thần Long có tiếng tăm lừng lẫy trong giới lính đánh thuê, bất cứ một quốc gia nào cũng không thể để mặc một người giống như vũ khí hạt nhân tự do dạo chơi trong đất nước như vậy, nhưng Diệp Phàm có thể chấp nhận Tổ quốc giám sát mình không?
"Cậu Đường, có những chuyện không phải cậu muốn giấu là có thể giấu được." Ông lão Trung tướng cất giọng đầy hàm ý, "Nói ra vẫn tốt hơn, người của chúng ta rất sáng suốt, đúng không?"
Câu nói này hoàn toàn đánh sập phòng tuyến trong lòng Đường Kiến Thụy, anh ta không hề cho rằng cấp trên rất sáng suốt, mà là câu nói phía trước, nếu có người nào đó có ý định điều tra thì thân phận của Diệp Phàm không thể che giấu được.
"Là đội trưởng của đội quân đánh thuê Thần Long danh tiếng lẫy lừng mấy năm trước, từ khi thành lập đến lúc giải tán chưa từng thất bại?" Ông lão vô cùng kinh ngạc.
Thần Long của quân đoàn lính đánh thuê, huyền thoại của giới lính đánh thuê, từ khi thành lập đến lúc giải tán chỉ ngắn ngủi vài năm, nhưng cũng chính trong khoảng vài năm đó, Thần Long đã lập nên thần thoại hạ gục mọi nhiệm vụ và chưa một lần thất bại, vô số lần giao đấu với lính đặc chủng hàng đầu thế giới nhưng cũng chưa từng bị đánh bại.
Hợp chủng Quốc America đã từng công khai mời chào quân đoàn lính đánh thuê Thần Long, đồng thời đã đưa ra mức giá cao ngất ngưởng 1100 đô la để mời họ về làm cho mình, đây mới chỉ là giá trị của quân đoàn lính đánh thuê, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ sẽ có thêm tiền hoa hồng.
Cho dù vậy thì đội quân lính đánh thuê Thần Long cũng không có bất cứ hồi đáp nào.
Hiện giờ đội lính đánh thuê Thần Long đã tan rã, đội trưởng của quân đoàn lại xuất hiện ở Hoa Hạ.
Nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Hai mắt ông lão Trung tướng sáng rực, nếu nói trên thế giới này ai là người hiểu quân đội đặc chủng khi chiến đấu nhất, đồng thời còn có dày dặn kinh nghiệm tác chiến nhất thì cái tên được nhắc đến không phải là đội lính đánh thuê Thần Long mà là đội trưởng huyền thoại của đội quân này.
Nếu như phía quân đội Hoa Hạ có được đội trưởng của đội lính đánh thuê Thần Long, thì không chỉ đồng nghĩa với việc có được một chiến thần mà còn giống như có được quân đặc chủng hạng cao cấp nhất của thế giới.
Ông ta không hề quên, Thần Long làm nên huyền thoại trong giới lính đánh thuê không phải vì sức chiến đấu không ai sánh bằng của Thần Long mà vì năng lực siêu phàm của anh ta.
Các thành viên của quân đoàn lính đánh thuê Thần Long ban đầu đều là những người vô danh không ai biết đến, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng họ mới tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
53 chương
61 chương
76 chương
662 chương
49 chương
99 chương