Long Phụng Bảo Thoa Duyên
Chương 4 : Tự có hùng tâm xây đại nghiệp - Một thân nhất kiếm đấu quần hào
Niếp Ẩn Nương nói:
“Không sai, là người này”.
Đột nhiên nàng phủ phục thân mình, ép tai vào mặt đất. Sử Nhược Mai hỏi:
“Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Kẻ địch của y đến không ít, cho nên không nghênh tiếp chúng ta được”.
Sử Nhược Mai lấy làm lạ hỏi:
“Chuyện là như thế nào?”
Niếp Ẩn Nương trả lời:
“Đêm nay, y hẹn với mấy kẻ địch tương hội tại Giá Bắc Mang sơn. Hiện tại vẫn còn chưa động thủ, chúng ta vừa lúc lên xem náo nhiệt”.
Nguyên lai Niếp Ẩn Nương thường xuyên bôn tẩu giang hồ, kinh nghiệm so với Sử Nhược Mai phong phú hơn rất nhiều. Nàng đã học được bản lãnh “phục địa thính thanh”, nghe ra trên sơn phong đang có huyên náo, ước chừng bảy tám người.
Sử Nhược Mai chợt hiểu ra nói:
“A, sự tình là người nọ là bằng hữu của tỷ, tỷ muốn muội đến giúp y một tay?”
Niếp Ẩn Nương cười nói:
“Không phải, y cho tới bây giờ chưa từng muốn người khác giúp đỡ, cho dù đối phương có một trăm người, một nghìn người, y đều đơn thân chống đỡ!”
Đêm nay, ánh trăng sáng rõ, Sử, Niếp nhị nữ chạy một hồi, từ xa nhìn lại, có thể mờ mờ thấy được tình hình trên sơn phong. Chỉ thấy một thiếu niên đẹp như ngọc, mặt hướng về phía ánh trăng, vây chặt xung quanh y có một đám người. Sử Nhược Mai đếm xem, có tổng cộng tám người. Niếp Ẩn Nương nhảy lên một phiến đại thạch sáng bóng như gương, cười nói:
“Nơi này chính thích hợp, chúng ta ở chỗ này xem cuộc chiến”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Vừa rồi tiếng huýt gió đáp lại tỷ là của người thanh niên kia à?”
Niếp Ẩn Nương đáp:
“Là của y, muội không thấy bọn người đó đều vây bắt y sao?”
Trong giọng nói của nàng, tựa hồ rất kiêu hãnh vì thiếu niên kia. Sử Nhược Mai động tâm niệm, âm thầm cười: “Lần này, xem chừng không có đoán sai, Ẩn Nương tỷ tỷ thâm tâm đã thích thiếu niên kia. Ha ha, nguyên lai nàng ta cũng đã có người trong lòng”. Nhưng thấy Niếp Ẩn Nương đã tập trung tinh thần chuẩn bị xem cuộc chiến, Sử Nhược Mai cũng không trêu nàng ta nữa.
Chợt nghe có một người quát:
“Họ Mưu kia, ngươi ước hẹn bao nhiêu người đến trợ sức, chờ bọn họ đến đông đủ, chúng ta sẽ động thủ. Để ngươi khỏi nói chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, khiến cho mọi người coi thường”.
Niếp Ẩn Nương giải thích:
“Người đó chính là Phó bang chủ Kim Long bang mà ta đã nói. Lần đó ta bị hắn nhìn ra là nữ cải nam trang, hắn muốn chiếm đoạt ta, bọn chúng đông người, ta đánh không lại, may mắn có thiếu niên họ Mưu đến giải cứu”.
Thiếu niên kia lãnh đạm nói:
“Ta là muốn hỏi người của các ngươi đã đến đầy đủ chưa”.
Kim Long bang Phó bang chủ hỏi lại:
“Ngươi có ý gì?”
Thiếu niên đáp:
“Ta tịnh không có hẹn người đến trợ giúp, bất quá có vị bằng hữu của ta, ước chừng muốn đến xem náo nhiêt, các ngươi bất tất phải lo lắng”.
Tên kia cười lạnh nói:
“Chúng ta lo lắng cái gì, lo để ngươi chạy mất? Ha ha, cho dù ngươi có chắp cánh cũng không bay được!”
Thiếu niên kia liền hỏi lại lần nữa:
“Ta hỏi lại một lần nữa, người các ngươi đã đến đông đủ chưa?”
Kim Long bang Phó bang chủ nói:
“Đến đầy đủ thì làm sao?”
Thiếu niên đáp:
“Đến đầy đủ thì động thủ mới hay, khỏi mất công ta phải đánh từng tên một, như vậy phiền phức lắm. Ha, nếu như các ngươi còn chưa đến đầy đủ, ta còn có thể chờ một lát”.
Lời vừa nói ra, nhất thời kích động những người xung quanh nhảy dựng lên. Một người dáng vẻ cao lớn quát to:
“Tiểu tử ngươi dám mục hạ vô nhân, khẩu xuất cuồng ngôn, đợi lão tử đến giáo huấn ngươi. Ta cũng không cần người giúp sức”.
Hán tử thân cao đó còn chưa kịp nhảy ra, lại có hai hán tử thân hình, phục sức giống hệt nhau chặn phía trước, cao giọng:
“Dương đại ca, xin huynh nhường cho chúng ta một hồi trước, người Thái Hồ Bang của chúng ta với hắn thù sâu như biển”.
Hai người này liền lấy ra Phán Quan bút, nói:
“Các chư vị ở đây đều biết quy củ của huynh đệ Tần gia chúng ta, bất luận đối phương là một người hay một trăm người, hai huynh đệ chúng ta đều kề vai sát cánh giao chiến, trước tiên nói rõ như vậy, để cho ngươi khỏi nói chúng ta lấy hai đánh một. Mưu tiểu tử ngươi nghe đây: chỉ cần ngươi có thể vượt qua năm mươi chiêu dưới song bút của huynh đệ ta, hai huynh đệ chúng ta sẽ hướng ngươi dập đầu bái!”
Thiếu niên kia, ghé mắt nhìn qua, không hề bạt kiếm, cũng không hồi đáp lời khiêu chiến của bọn họ.
Kim Long bang Phó bang chủ nói:
“Hai vị đại ca, đừng có tranh giành, tiểu tử này có bao sức mà đòi vượt qua năm mươi chiêu dưới song bút của hai vị, chỉ sợ ba mươi chiêu đã bỏ mạng. Một mạng của hắn không quan trọng, nhưng nỗi tức giận của ta không giải trừ được. Xin thỉnh hai vị nhường ta lên trước”.
Bỗng dưng có một người bộ dáng tựa như quan quân, dũng mãnh phóng lên, âm thanh như hồng chung, quát lớn:
“Các ngươi, bất kỳ người nào, cũng không được tranh! Tên đó là khâm phạm cướp ngựa, ta phải đưa hắn về kinh sư trị tội, sao cho các ngươi tranh đoạt? Đều lui xuống hết cho ta, một mình ta lên bắt hắn!”
Sử Nhược Mai nhỏ giọng nói:
“Muội biết người này, y là Hổ Nha đô úy Uất Trì Nam, là thống lĩnh cấm vệ quân của đương kim Thiên tử, Long Kỵ đô úy Uất Trì Bắc là ca ca y. Hai huynh đệ y đều là nhất thân võ nghệ, vang danh trung ngoại, tính tình không khác biệt nhau lắm”.
Niếp Ẩn Nương cười nói:
“Tướng lĩnh của triều đình cùng với các thủ lĩnh bang hội trên giang hồ lại cùng có mặt một nơi, cùng hướng một người tầm cừu, đây thật là kỳ lạ. Bất quá, nghe khẩu khí của Uất Trì đô úy, thì dường như y và những cường nhân này không từng có ước hẹn trước”.
Sử Nhược Mai than:
“À, đáng tiếc, đáng tiếc”.
Niếp Ẩn Nương hỏi:
“Đáng tiếc cái gì?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Uất Trì Nam là một trang hảo hán, với uy danh và địa vị của y cùng với đám người kia là bất đồng, mặc dù không có bất kỳ ước hẹn gì thì cũng làm tổn hại thân phận”.
* * * * *
Không nói tiếp chuyện hai tỷ muội âm thầm bàn luận, lại nói đám cường đạo kia bị Uất Trì Nam quát, đều bất giác ngẩn ra. Hán tử cao lớn kia đích thực là người táo bạo, hắn lại không biết tướng quân mặt đen chính là Uất Trì Nam, liền lập tức chửi lại:
“Ngươi, cái thứ đầu than đen, đây không phải nơi nói chuyện quan quân, đã đến đây, thì phải theo quy củ giang hồ của chúng ta, nha môn các ngươi cút đi, chọc tức ta, ta trước tiên sẽ cho ngươi ăn một quyền!”
Uất Trì Nam đại nộ hét:
“Đâu ra cái lý đó, ngươi là cái giống gì?”
Rồi không thèm nói thêm, y liền vung một tiên đánh tới. Kim Long bang Phó bang chủ nhận ra Uất Trì Nam thì giật mình kinh hãi, liền vội vàng nhanh bước lên đẩy hán tử cao lớn ra, cười trừ nói:
“Uất Trì tướng quân, ngài đừng nóng giận, chúng ta đêm nay có cùng cừu địch, nên thương lượng với nhau, thương lượng với nhau. Vị Dương huynh đệ này nói chuyện không hiểu biết, ngài tha thứ một chút, tha thứ một chút!”
May mà Phó bang chủ Kim Long bang nhanh đẩy hán tử kia ra, không để cho Uất Trì Nam đánh trúng. Uất Trì Nam một tiên đánh trúng vào khối đại thạch, “Ầm” một tiếng vang lên, khối đại thạch đã bị đánh tứ phân ngũ liệt. Hán tử kia nhìn thấy mà phát hoảng, mặc dù tính tình táo bạo cũng không dám nhiều lời nói thêm một câu.
Thiếu niên kia đột nhiên nói:
“Chư vị đừng lộn xộn, xin nghe ta một lời”.
Nhìn thần khí của y, dường như y không coi những người này như là cừu nhân, ngược lại đang khuyên bảo bọn họ. Uất Trì Nam cảm giác thấy kỳ lạ, liền hỏi:
“Tốt, tiểu tử nhà ngươi muốn nói gì?”
Thiếu niên kia đáp:
“Uất Trì tướng quân, ta khuyên ngươi hãy để cho bọn họ cùng ta giao thủ trước. Ngươi hãy chuẩn bị cuối cùng”.
Uất Trì Nam tức giận nói:
“Đây là đạo lý gì? Tiểu tử nhà ngươi thiên vị bọn chúng”.
Thiếu niên nọ chỉ Tần gia song bút mà nói:
“Các ngươi nói ta cùng các ngươi cừu sâu như biển, ta cũng có chút hồ đồ không hiểu, chúng ta thì kết cừu gì?”
Hai huynh đệ hừ một tiếng, đáp:
“Tiểu tử nhà ngươi còn giả vờ! Cũng tốt, ta sẽ nói ra, không phải nói cho ngươi nghe mà là cho mấy vị ca ca ở đây nghe. Mọi người nghe qua để biết vì sao huynh đệ ta tranh lên đầu tiên”.
Tần gia lão đại ngừng một chút rồi lại tiếp:
“Tháng trước người của chúng ta cùng với người của Hải Dương bang tranh nhau bến sông. Tiểu tử này là người ngoài, nhưng lại muốn đa sự, giúp cho Hải Dương bang đánh bại người của chúng ta, hủy sạch mười bảy Phân đà của chúng ta thiết lập tại Thái Hồ. Đó không phải là cừu sâu như biển sao?”
Tần gia lão nhị bổ sung thêm:
“Lúc ấy hai huynh đệ của chúng ta đều không có mặt tại hiện trường, khiến cho bổn bang bị tổn thất nặng nề. Vốn chúng ta định trước tiên tìm Hải Dương bang báo cừu, nhưng sau đó chúng ta điều tra thì bang chúng của bổn bang, mười phần có đến tám, chín là bị tên tiểu tử này đả thương, cho nên chúng ta đành tạm gác Hải Dương bang sang một bên, trước tiên là tính sổ với tiểu tử này”.
Thiếu niên kia nói:
“Chuyện xảy ra, ngươi nói cũng không sai, nhưng ngươi lại bỏ qua nguyên nhân các ngươi cùng Hải Dương bang ẩu đả với nhau, đợi ta bổ sung đây. Hải Dương bang vốn là ngư dân ven bờ Thái Hồ tự tổ chức thành một bang hội, thế nhưng Thái Hồ Bang các ngươi đè ép đòi thu thuế hành nghề của ngư dân. Ngư dân nộp thuế cho quan phủ vốn đã nặng, các ngươi lại bóc lột thêm. Hải Dương bang vì phải bảo vệ chính mình nên cùng với các ngươi giao chiến. Ta không giúp Hải Dương bang chẳng lẽ ngược lại đi giúp các ngươi chế áp ngư dân sao?”
Thiếu niên lại nói tiếp:
“Làm cường đạo cũng không được đánh mất bản sắc hào kiệt, ở đâu không kiếm được cơm ăn thì lại đi cướp miếng ăn trong miệng dân nghèo, các ngươi hổ thẹn hay không hổ thẹn? Cho nên ta cho người của Thái Hồ Bang các ngươi mỗi người nếm chút lợi hại, thứ nhất là vì huynh đệ ngư dân mà trút nỗi tức giận, thứ hai cũng là cho các ngươi nhớ kỹ lấy lần giáo huấn này. Ta không có giết chết một người nào của các ngươi, như vậy đã là khách khí lắm rồi, các ngươi còn dám nói ta làm không đúng sao?”
Tần gia huynh đệ vừa xấu hổ vừa tức giân, đang muốn phát tác, Uất Trì Nam đột nhiên hét lớn:
“Nói rất có lý, làm rất đúng!”
Tần gia huynh đệ vốn đã thẹn quá hóa giận, nhưng lại bị Uất Trì Nam nói như vậy nên cũng không dám phát tác ngay. Thiếu niên nọ lại trỏ hán tử cao lớn hỏi:
“Ngươi thì sao? Ta và ngươi không định nói là thù sâu như biển chứ?”
Hán tử cao lớn đó đáp:
“Tuy không thể so với cừu sát phụ, hận đoạt thê, nhưng cũng không phải nhỏ. Chúng ta muốn cướp một chuyến tiêu, vốn dĩ miếng ăn đã đến miệng, tiểu tử nhà ngươi vì cái gì mà xen vào can thiệp, cứu thoát đoàn bảo tiêu đó?”
Thiếu niên kia đáp:
“Lão huynh ngươi ước chừng còn chưa có hiểu rõ, chuyến tiêu đó là hướng ngân do “Trì hà tổng quản” Lý Dương nhờ Trường An tiêu cục áp giải, không thể cướp được”.
Hán tử cao lớn hỏi:
“Vì sao mà không thể cướp được?”
Thiếu niên đáp:
“Số ngân lượng đó là dùng để phát cho dân công. Họ Lý đó làm quan ta có nghe qua, vốn là một vị quan tốt”.
Hán tử kia nói:
“Bất kể hắn là quan tốt hay quan xấu, mặc ngân lượng dùng để làm gì, tóm lại ta chỉ biết thứ trắng trắng hoa hoa ấy là ngân lượng. Chúng ta làm nghề hắc đạo sinh sống, không cướp ngân lượng, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta uống gió Tây bắc mà sống à?”
Thiếu niên kia cười đáp:
“Lời này của lão ca thật rất sai, nếu như là tài sản của tham quan, lão ca ngươi xuống tay hạ thủ, ta quyết không dám nói nửa lời. Nhưng ngươi cướp số ngân lượng này, chẳng những dân công sẽ bị đói, mà những chỗ khuyết của Hoàng Hà không được đắp đầy, càng sẽ khiến hàng nghàn vạn gia đình thê ly tử tán. Các ngươi không cướp chuyến tiêu đó, cũng chưa phải uống gió Tây bắc, nhưng ngàn vạn gia đình kia đích thực đang phải uống gió Tây bắc đó. Ta biết các ngươi cũng xuất thân từ trong cùng cực như họ, có thể nào lại chỉ lo cho bản thân mình?”
Hán tử cao lớn là người chất phác, hắn gõ gõ đầu, rồi nói:
“Chà, nghe ngươi nói vậy tựa hồ cũng có điểm đạo lý, nhưng với quy củ lưu truyền của lục lâm chúng ta không giống, ngươi chờ ta suy nghĩ cẩn thận chút”.
Thiếu niên đáp:
“Được, ngươi cứ suy nghĩ đi”.
Uất Trì Nam nghe thấy thiếu niên này bảo hộ tiêu ngân của Trì hà tổng quản, không khỏi nhìn y bằng cặp mắt khác.
Kim Long bang Phó bang chủ quát:
“Chúng ta đến đây để giao đấu, không phải đến đây để phân tích đúng sai, lý lý luận luận làm cái gì. Đến, đến, đến đây, Kim Long bang ba Hương chủ chúng ta đến tái lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi”.
Hắn vốn là Phó bang chủ kiêm hình đường chủ, bên ngoài còn mang theo hai vị Hương chủ cùng đến, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ cũng không kiên trì lấy một địch một mà muốn ba người cùng lên.
Uất Trì Nam chợt nói:
“Nghe hắn nói rất thú vị, ngại gì không nghe hắn nói tiếp?”
Thiếu niên kia bỗng nhiên cười dài chỉ vào Phó bang chủ Kim Long bang mà nói:
“Ngươi sợ ta nói, ta càng phải nói. Ngươi trên đường Lộ Bác, muốn chiếm đoạt một thiếu nữ, nhưng lại đánh không lại người ta. Do vậy ngươi đã tập hợp đồng bọn đến chặn cướp, lại ngầm phóng trộm mê hương, hành động của ngươi thực là hành động của phường hạ tam lưu làm xấu hổ giới lục lâm. Ta chỉ có cắt một nửa bên tai ngươi, chính là để ngươi hối cải, nhưng ngươi quả nhiên không biết cảm kích, lại còn tìm ta tầm cừu sao?”
Chúng nhân vội nhìn, quả nhiên tai trái của Kim Long bang Phó bang chủ kia chỉ còn lại có một nửa.
Uất Trì Nam giận dữ, quát lớn:
“Hay, ngươi, tên tặc hạ lưu, trước tiên ăn một tiên của ta!”
Thiếu niên kia phất tay áo gạt trường tiên của Uất Trì Nam sang một bên rồi nói:
“Uất Trì tướng quân, ngươi đừng quản chuyện của ta, bọn chúng đến đây là vì ta, muốn đánh, ta sẽ tự phụng bồi chúng. Hơn nữa, ngươi và ta cũng còn là đối đầu”.
Uất Trì Nam chợt tỉnh lại, nói:
“Không sai, ta cũng muốn cùng ngươi giao đấu”.
Thiếu niên kia nói:
“Tốt, ngươi hiện tai đã biết nguyên nhân vì sao ta an bài ngươi giao đấu cuối cùng rồi chứ”.
Uất Trì Nam cũng là người chất phác trực tính, nghĩ sao nói vậy, lập tức không cần suy nghĩ, nói luôn:
“A, ta biết rồi, ngươi sợ sẽ bị ta bắt, khi đó không còn cơ hội tái đấu với bọn chúng. Cái này ngươi đừng lo, ta, ta, ta....”
Y vốn muốn nói: “Lũ người này đều là hỗn đản, ta khả dĩ thế ngươi giáo huấn bọn chúng”. Nhưng đột nhiên trong thô lỗ nảy ra chút tinh tế, y bỗng dưng nghĩ: “Không được, ta nói như vậy, chỉ sợ đám cường đạo hỗn đản này sẽ bỏ chạy hết”.
Thiếu niên kia cười nói:
“Ngươi không cần nói, ta đã biết tâm ý của ngươi. Nhưng Uất Trì Nam tướng quân, ngươi lượng đủ sức thắng ta không?”
Uất Trì Nam nghĩ, hắn vừa rồi tùy tiện phất ống tay áo một cái có thể đánh lệch trường tiên của mình sang một bên, công lực ấy quả thật cũng không thể xem thường, cho nên nói:
“Cái này, sợ rằng phải đánh qua mới biết”.
Thiếu niên kia nói:
“Đúng vậy, ngươi không nắm chắc thắng ta, ta cũng không nắm chắc thắng ngươi, chỉ sợ rằng bất luận ai thắng đều sẽ tinh bì lực kiệt, muốn tái đấu một tràng nữa cũng sẽ lực bất tòng tâm”.
Uất Trì Nam lại nghĩ: “Lời này nói cũng đúng, không cần ta với hắn đánh đến lưỡng bại câu thương, như vậy sẽ tiện nghi cho đám cường đạo này”.
Thiếu niên kia lãnh đạm nói:
“Uất Trì tướng quân, ngươi nếu muốn đánh thắng ta, chỉ có một biện pháp, chính là ngươi cùng với nhóm người này cùng lên một lượt, may ra còn có ít hy vọng”.
Uất Trì Nam giận dữ nói:
“Ngươi coi Uất Trì Nam ta là loại người nào mà có thể cùng đám cường đạo hỗn đản này liên thủ?”
Y không nhịn được tức giận, cuối cùng cũng mang bốn từ “hỗn đản cường đạo” trong mắt mắng ra. Quần đạo trợn mắt nhìn giận dữ. Tần gia huynh đệ nói:
“Uất Trì tướng quân, chờ chúng ta đuổi tiểu tử này đi sẽ tái thỉnh giáo tiên pháp của ngươi”.
Thiếu niên kia nói:
“Rất hay, ngươi cũng đã biết bọn chúng là cái thứ gì. Đã không muốn “kính vị đồng lưu”, thì tạm đứng qua một bên trước”.
Uất Trì Nam không hiểu “Kính vị đồng lưu” tức là ý “Thanh trọc hỗn loạn”, xấu tốt lẫn lộn, nhưng thiếu niên này bảo y tạm đứng qua một bên trước thì y hiểu. Y vò đầu rồi đột nhiên lại nói:
“A, còn có điểm không ổn!”
Thiếu hiên kia nói:
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, đám người này, có thêm mấy tên nữa ta cũng không đặt trong lòng. Ta đánh đuổi bọn chúng xong, còn có thể phụng bồi ngươi đấu một trận. Nếu trước tiên đánh ngươi, sau đó đánh bọn chúng, dù có thắng được nhưng cũng phải mệt mỏi cố hết sức”.
Uất Trì Nam liền xua tay, chuyển giận sang vui, nói lớn:
“Được, ngươi nói có lý. Tốt, ta sẽ an bài cuối cùng vậy!”
Đám cường đạo nghe hai người bọn họ, kẻ tung người hứng, tên nào cũng phẫn nộ. Ngoại trừ Kim Long bang phó bàng chủ là đã nếm qua bản lãnh của thiếu niên, còn những người khác, mỗi người trên giang hồ đều có địa vị, đều là kẻ rất tự phụ. Thiếu niên này muốn bọn họ cùng lên, bọn họ có chút chần chừ. Hai tên Hương chủ của Kim Long bang chợt nói:
“Có ngoại nhân nấp ở bên kia, chỉ sợ là đồng bọn của tiểu tử này. Để chúng tôi trước tiên qua đuổi bọn chúng đi”.
Nguyên lai bọn chúng đã phát hiện ra Niếp, Sử nhị nữ đang ở trên đại thạch nhìn sang.
Hai tên Hương chủ Kim Long bang này nói là muốn đi đuổi bắt đồng đảng của địch nhân, nhưng kỳ thật là do chúng đã từng biết qua sự lợi hại của thiếu niên, cho nên cố tình bỏ đi, để hòng chờ cho Tần gia huynh đệ với mấy người cùng thiếu niên kia động thủ xong, khi đó bọn chúng sẽ tùy tình thế mà hành động.
Ai ngờ bọn chúng còn chưa chạy khỏi vài bước, chợt thấy hai chân tê rần, kêu lên một tiếng rồi té nhào. Thiếu niên cười nói:
“Các ngươi trốn không thoát đâu, quay lại ngay! Ta đã nói rồi, muốn các ngươi nhất tề cùng lên, các ngươi còn chưa nghe rõ à?”
Tần gia huynh đệ thấy y chỉ xuất một ngón tay, cũng không biết là y đã dùng công phu “cách không điểm huyệt” đối phó với hai tên Hương chủ Kim Long bang, chỉ biết rằng y đột nhiên gây khó dễ. Bọn chúng sớm đã tập trung tinh thần, chuẩn bị động tác tựa như tên đã lắp vào cung. Lúc này không còn suy nghĩ gì nữa, hai huynh đệ một tả một hữu, hai ngọn Phán Quan bút hoành ngang sấn tới. Hán tử cao lớn ở xa cũng hét lớn một tiếng, quát:
“Mẹ nhà ngươi, lão tử còn chưa có động thủ, ngươi lại đã động thủ?”
Nguyên lai hắn cũng tưởng rằng thiếu niên kia đã phóng ám khí, không nhịn được để phân minh, một quyền đánh tới.
Thiếu niên bật nhanh song chỉ, “canh canh” hai tiếng, đã đánh cặp Phán Quan bút của Tần gia huynh đệ văng ra. Trở tay ấn xuống, nắm lấy quyền đầu của hán tử giữ lại, cười nói:
“Ngươi gấp cái gì, chờ cho người của các ngươi đều lên, ngươi đánh cũng không muộn. Ta bây giờ tặng trước cho ngươi một chiêu, để ngươi khỏi cho rằng ta nói khoác. Cần biết, người của các ngươi chưa lên một lượt mà ngươi đã động thủ là phải chịu tổn thất lớn đó”.
Hai tên Hương chủ Kim Long bang lồm cồm bò dậy, vừa thẹn vừa tức, không làm gì khác hơn là đành phải quay trở lại cùng chúng nhân hợp thành một nhóm vây công thiếu niên.
Thiếu niên đơn chưởng liền đẩy, hất hán tử cao lớn ra, cười nói:
“Tốt, người của các ngươi cùng lên! Lại đây, lại đây!”
Quần đạo thấy võ công của thiếu niên thần kỳ như vậy, lúc này không còn để ý đến thân phận nữa, quả nhiên đồng loạt xông lên.
Thiếu niên xoay người một vòng, trường kiếm rút ra khỏi bao, một kiếm chém đứt Liên Tử chùy của một tên, lại tiếp một kiếm đánh bay cương đao của tên khác, thân mình chớp động đã xuất hiện bên cạnh hán tử cao lớn.
Hán tử kia kêu lên:
“Không hay”.
Hắn thấy kiếm quang chói mắt, biết không thể tránh kịp, liền nhắm mắt quát lớn:
“Ta liều mạng với ngươi!”
Song quyền giơ nên, tựa như sừng trâu, khom người phóng đến. Thiếu niên kia đón lấy hắn, vỗ vai rồi nói:
“Ngươi chưa nghĩ thông suốt sao? Vừa rồi ngươi đã đáp ứng ta, muốn suy nghĩ một chút mà”.
Hán tử kia vừa mở hai mắt ra thì đã thấy thiếu niên sớm xẹt qua bên người, cùng với Kim Long bang Phó bang chủ tương đấu. Hán tử đứng ngây người phát ngốc, nói lớn:
“Ngươi đích xác là có điểm đạo lý, ta phục ngươi, không đánh với ngươi!”
Hắn nói xong liền chuyển thân, phi xuống núi. Thiếu niên cười nói:
“Tốt, Dương đại ca, ta kết giao với ngươi làm bằng hữu, chúng ta tại Kim Kê lĩnh sẽ tái kiến!”
Kim Long bang Phó bang chủ một trượng đánh tới, thiếu niên kia thu lại tiếng cười, quát lên một tiếng:
“Về phần tên dâm tặc ngươi, ta không thể tha cho ngươi được. Giữ cho ngươi một mạng, nhưng phế bỏ võ công ngươi!”
Lời còn chưa dứt, y đã xuất ra một kiếm xuyên qua xương tỳ bà của hắn. Quần đạo trông thấy cả kinh vô cùng. Nhất là hai tên Hương chủ Kim Long bang hoảng sợ đến xiêu hồn lạc phách. Phải biết tên Phó bang chủ Kim Long bang này cũng không phải là tay mơ, võ công của hắn trong bang được liệt danh đệ tam, chỉ dưới Thôi trưởng lão và Sử bang chủ, một bộ Cầu Long trượng pháp trên giang hồ cũng rất có danh tiếng. Vậy mà hắn còn chưa thi triển được đến ba chiêu đã bị thiếu niên một kiếm đâm thủng xương tỳ bà, quần đạo có thể không kinh hãi sao? Hai tên Hương chủ này đồng thời thầm nghĩ: “Nguyên lai hắn lần trước cắt đứt một nửa tai của Phó bang chủ, vẫn còn là hạ thủ lưu tình, Phó bang chủ còn không chịu nổi một kích, thì chúng ta còn đánh đấm cái gì?”
Hai tên Hương chủ không hẹn mà cùng vứt bỏ binh khí, đang muốn dựa theo quy củ giang hồ cầu xin tha thứ. Thiếu niên cười nói:
“Niệm tình các ngươi chỉ là tòng phạm, lại hối ngộ kịp thời, ta sẽ trừng trị nhẹ nhàng!”
“Viu, viu”, hai kiếm phóng ra, cắt bỏ một tên tai trái, một tên tai phải, rồi y lại nói:
“Cho các ngươi chịu đựng một chút thống khổ, để sau này nhớ kỹ, đi đi!”
Hai tên Hương chủ không bị phế bỏ võ công như tên Phó bang chủ, thì vô cùng hoan hỉ đâu còn dám oán thán, liền cùng nhau dìu tên Phó bang chủ xuống núi.
Võ công của Tần gia huynh đệ so với Kim Long bang Phó bang chủ thì cao hơn một bậc. Bọn hạ bình thường kiêu ngạo thành tánh, mặc dù lúc này trong lòng rúng động, nhưng cũng không chịu học theo hai tên Hương chủ kia hướng địch nhân van xin tha thứ. Hai huynh đệ tâm ý như nhau, đều quyết định liều mạng, triển khai đấu pháp lưỡng bại câu thương, cùng thiếu niên cận chiến, một đôi Phán Quan bút, chiêu tiếp chiêu đều hướng vào các huyệt đạo yếu hại của đối phương.
Bọn họ hai huynh đệ đã tập võ với nhau từ nhỏ, tâm ý tương thông, phối hợp chặt chẽ, nhịp nhàng ăn khớp, cẩn mật vô cùng. Chỉ thấy hai cây Phán Quan bút đan xen lồng vào nhau nhau, tựa như rồng bay phượng múa, vây lấy thân trước, thân sau, bên tả bên hữu thiếu niên, đâm vào phóng tới, quả thực kinh hiểm vạn trạng, khiến người sợ hãi nói không lên lời.
Sử Nhược Mai nhìn thấy khẩn trương, khe khẽ hỏi:
“Vị bằng hữu của tỷ vì sao chỉ có thủ không công? Y rõ ràng là thừa sức tấn công lại địch nhân”.
Niếp Ẩn Nương cười nói:
“Mỗi lần y hành sự đều ngoài ý liệu của người khác, ta cũng không rõ y có chủ ý cổ quái gì, nhưng tóm lại là có đạo lý của y”.
Chợt nghe thiếu niên cất cao giọng nói:
“Các ngươi khi áp ngư dân, luận tội không nhỏ, nhưng nhân phẩm của các ngươi so với Phó bang chủ Kim Long bang thì hơn một bậc, nếu như cũng đâm thủng xương tỳ bà các ngươi, ta cảm thấy hình phạt tựa hồ quá nặng, chà, chờ ta nghĩ nghĩ chút, xem xử trí các ngươi như thế nào?”
Y tự mình nói tự mình nghe, như đang thương lượng với chính mình, dường như không coi việc tấn công hung dữ của hai huynh đệ ra một chút nào.
Tần gia huynh đệ tức đến thất khiếu bốc khói, nhưng bọn họ đang chạm chán là đại cường địch từ lúc sanh ra cho tới nay mới gặp, dồn toàn bộ tinh thần đối địch mà vẫn còn chút lo lắng, do vậy mặc dù tức giận cũng không dám chửi lại, sợ phân tâm khiến địch nhân chớp lấy cơ hội.
Thiếu niên kia đột nhiên kêu lên:
“Có rồi, có rồi! Ta nhớ các ngươi vừa rồi đã nói qua, nếu ta tiếp được các ngươi năm mươi chiêu, các ngươi sẽ hướng ta dập đầu bái phục, các ngươi hãy hướng ta dập đầu bái đi. Bây giờ ước chừng cũng đã được năm mươi chiêu rồi đó”.
Uất Trì Nam cũng nói:
“Sớm đã quá năm mươi chiêu rồi!”
Thật là:
Hào khí can vân đấu quần đạo
Anh hùng vốn dĩ trọng anh hùng.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
43 chương
16 chương
12 chương
16 chương
104 chương