Lồng giam mật ngọt

Chương 6 : Giữa hai sự lựa chọn (2)

Đổng Nhược Lam ngậm ngùi, khóe mắt mang chút lệ quang, cô đưa tay ôm chầm lấy tấm lưng rộng của người đàn ông nọ. Sự hỗ thẹn trong lòng không ngừng lấn át lí trí, cô siết chặt tay, cố gắng cảm nhận chút ấm áp tìm về. Mọi thứ diễn ra bất ngờ hệt như một cuốn phim, mà tất cả những gì bây giờ cần làm chính là sửa chữa lại lỗi lầm. Nên buông tay nhau hay là cho mỗi người một cơ hội nữa? Giữa hai sự chọn lựa, thật khiến con người đau đầu. Bọn họ đều không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất hiện tại, cứ để cho thời gian quyết định, sống lại một đời, không thể tiếp tục sai lầm nữa. Cả hai ôm nhau thật lâu, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian, mãi cho đến lúc Đổng Nhược Lam phát hiện ra mình đang ở phòng tắm cô mới choàng tỉnh lại. Loáng thoáng trong trí nhớ Nhậm Tác Chính có bảo cô nên tắm rửa sạch sẽ một chút, còn hắn thì đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn lót dạ. Sự việc diễn ra quá nhanh, Đổng Nhược Lam cũng chẳng buồn để tâm. Mà cái khiến cô nặng đầu chính là gian phòng tắm ấm áp mang đầy hơi nước này. Vẫn như cũ trong kí ức của cô, gian phòng này rộng lớn và đầy đủ tiện nghi, dưới sàn lót đá trắng tinh sang trọng. Nhưng lớp đá trắng tinh thuần khiết này đã từng thấm đẫm màu máu đỏ tươi tanh tưởi của chính cô. Trong kí ức của Đổng Nhược Lam, đời trước mỗi ngày bước vào nơi này cũng giống như đang bước chân vào địa ngục. Cuộc sống giày vo đau đớn của trước đó đến tận bây giờ nghĩ lại cũng muốn bóp nghẹn tim cô. Đổng Nhược Lam rất kinh hãi những năm tháng đau khổ ấy, khi chính cô và Nhậm Tác Chính đều không thấu hiểu nhau. Hắn tàn bạo ép bức, cô cường ngạnh đối kháng. Tất cả đều chỉ vì một chữ "Tình"... Mỗi một món đồ trong phòng tắm này đều khiến Đổng Nhược Lam gợi lại những kí ức kinh khủng ấy. Nhậm Tác Chính đã từng đẩy ngã cô ở nơi này, khi đó đầu cô va phải bồn tắm nhuốm đầy máu tươi. Sở dĩ hắn ra tay tàn độc cũng bởi vì khi ấy cô nói với hắn cô muốn quay trở về bên cạnh Lãnh Thần. Nhắc đến khiến đầu coi ê ẩm đau, mà sự việc này dù đã trải qua một đời cũng có thể khiến cô vừa nghĩ tới đã không tránh khỏi rùng mình. Thủ đoạn của hắn tàn ác, không phải cô không biết, chỉ bởi vì khi ấy cô lại toàn tâm toàn ý muốn về với Lãnh Thần. Đổng Nhược Lam cứ nghĩ những ôn nhu yêu chiều của hắn khi ấy, hắn sẽ không nỡ ra tay với cô. Đổng Nhược Lam lẳng lặng đứng nhìn phòng tắm một lát, cô đến một ngón tay cũng không cử động nổi, toàn thân thể đều mỏi mệt, thần kinh cũng vô cùng căng thẳng. Chẳng biết phải trôi qua bao lâu, Đổng Nhược Lam mới có thể chậm rãi cởi ra quần áo của chính mình. Trên cơ thể của cô ngoài trừ có mấy đạo vết thương mờ nhạt, thì còn có cả những dấu hôn chói mắt mà Nhậm Tác Chính để lại. Đổng Nhược Lam đứng soi mình trong gương, trong gương cô gái thân thể trần trụi, từ cần cổ trắng nõn đến bầu ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ gọn đến hai chân thon gầy. Từng tấc, từng tấc da thịt đều lưu lại mấy dấu hôn đỏ tím bắt mắt vô cùng. Những ấn ký này như là Nhậm Tác Chính đang nhắc nhở cô, Đổng Nhược Lam chính là người của Nhậm Tác Chính. Cho dù là bất kì đâu trên cơ thể của cô, cũng không thoát khỏi dấu hôn đầy tính chiếm hữu của hắn. Đổng Nhược Lam nhìn thấy thế cũng không tức giận, cô đã chẳng còn như ngày xưa chán ghét những dấu hôn này. Cô ngắm mình trong gương một chút cũng cảm thấy đáng sợ, chẳng ngờ Đổng Nhược Lam lại có thể tàn tạ đến mức này. Vẻ mặt cô bơ phờ hốc hác, chẳng có chút sức sống gì cả. Quả thực... đời trước đối với Đổng Nhược Lam là một cơn ác mộng. Cô làm sao có thể vui vẻ sống bình thường được với hiện thực tàn khốc như thế? Đổng Nhược Lam thở dài, cô tiến tới mình dưới bồn nước hoa hồng, muốn thoải mái tận hưởng một chút cảm giác bình yên.