Lồng giam mật ngọt
Chương 7 : Ràng buộc đau đớn (1)
Nhậm Tác Chính sai người hầu chuẩn bị một chút thức ăn để lót dạ, hắn còn cẩn thận dặn dò nhà bếp nên nấu cháo loãng cho Đổng Nhược Lam.
Cô vừa tỉnh dậy không lâu, cơ thể còn rất yếu, thức ăn thông thường lại khô khan khó nuốt, húp chút cháo loãng vẫn tốt hơn nhiều.
Vốn định đi sửa lí chút công việc, nhưng Nhậm Tác Chính lại không an tâm để Đổng Nhược Lam ở một mình.
Có lẽ hắn đã bị quá khứ kinh hoàng kia ám ảnh đến bây giờ. Đổng Nhược Lam trong kí ức của hắn luôn một lòng muốn chết.
Nhậm Tác Chính sợ nhất không phải là Đổng Nhược Lam một mực bắt hắn chết, mà là cô nhất định muốn chết!
Dặn dò với thủ hạ thân cận Nhiếp Viễn thêm một vài thứ cần thiết Nhậm Tác Chính liền trở về phòng, đôi chân dài thẳng tắp vội vã sải bước trên bậc cầu thang lê thê, hắn không rõ vì sao trong lòng lại có cảm giác bất an thế này.
Rõ ràng khi nãy tâm tình hắn vẫn rất tốt, xúc cảm những ngón tay khi ấy chạm vào thân thể ấm áp của Đổng Nhược Lam vẫn còn đó, nhưng dường như đáy lòng hắn vẫn còn lo sợ điều gì.
Nhậm Tác Chính đẩy mạnh cửa phòng nặng nề bước vào, trên gương mặt mang đầy nỗi lo sợ đảo mắt quanh phòng tìm kiếm hình bóng Đổng Nhược Lam, thế nhưng người cần tìm trông mãi cũng không thấy, mà hiện tại phòng tắm đèn vẫn còn mở, nhưng im lìm không chút tiếng động.
Nhậm Tác Chính khô khan cổ họng, hắn bước vội đến trước cửa phòng tắm, muốn xông đến mở cửa, nhưng tay cầm bị khóa bên trong, vặn cách mấy cũng không có khả năng mở được, hắn siết chặt bàn tay lộ rõ gân guốc, biểu tình trên mặt chỉ còn lại sự khủng hoảng vô độ.
Hô hấp người đàn ông có chút trục trặc, hắn từ từ buông lõng bàn tay, im lặng vài giây đem sự bình tĩnh trở về, chắc có lẽ hắn đã quá đa nghi, Đổng Nhược Lam chỉ đang tắm rửa bên trong, cần gì phải sợ hãi như vậy.
Nhậm Tác Chính tự trấn an chính mình, hít sâu một hơi, người đàn ông đưa tay gõ cửa muốn xác minh Đổng Nhược Lam vẫn ổn bên trong."Tiểu Lam.", thanh âm hắn thấp thỏm lo sợ, tiếng cửa va chạm vang lên vài tiếng "cốc, cốc", hắn nhẹ giọng áp chế sự bối rối của mình mà gọi cô, nhưng bên trong ngoài sự im lặng cũng chẳng còn bất cứ biến sự gì, hắn lại cố gắng ép chính mình bình tĩnh tiếp nhận, nhưng sự chờ đợi này lại như hồi trống dồn dập trong lòng hắn, bức trái tim Nhậm Tác Chính liên hồi loạn nhịp.
Hắn áp tai lên cửa phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy dai dẳng.
Người đàn ông cuối cùng cũng không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cũng chẳng màng gọi tên Đổng Nhược Lam nữa, hắn trực tiếp đá văng của phòng xông vào.
Quả nhiên trực giác của Nhậm Tác Chính không sai biệt, khoảnh khắc nhìn thấy thân thể trần trụi mảnh mai của người nọ chìm dần xuống dòng nước lạnh ngắt, toàn thân hắn cũng tựa như đang đứng ở nơi lạnh lẽo nhất mà đóng băng mọi cử động.
Hắn cố gắng trấn tĩnh mình, đem cô từ bồn tắm ngập nước lan tràn ôm lên vào người, thiếu nữ ấy bờ môi tím ngắt xanh xao, mi mắt nhắm nghiền, càng khiến Nhậm Tác Chính sợ hãi hơn nữa chính là cơ thể của người này cứng ngắt không động.
Hắn kéo vội cái khăn bông trắng to lớn quấn quanh cơ thể Đổng Nhược Lam, đem cô rời xa địa phương ẩm ướt này.
Trái tim vẫn liên hồi đập mạnh, nỗi sợ không khác biệt ngày xưa lắm lớn dần.
Nhậm Tác Chính như mất trí gầm lên gọi Nhiếp Viễn, Nhiếp Viễn hiện tại vẫn đang xử lí vài vụ việc trong phòng của y, cô hầu ngoài hành lang nghe hắn bạo hống gào lên sợ đến run rẩy, cô gái trẻ tuổi nét đẹp thơ ngây sợ hãi cúi đầu nghe chỉ thị.
Mặc dù hiện tại Nhậm Tác Chính vẫn bận rộn chăm sóc Đổng Nhược Lam trên giường không quan tâm đến cô hầu nhỏ đứng ở kia, thế như khí thế áp bức này lại khiến thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi sợ đến muốn rơi lệ.
Nàng gắng gượng nghe lời hắn dặn dò, cúi đầu nhận lệnh lại vội vã chạy đi tìm Nhiếp Viễn.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
1988 chương
63 chương
7 chương
51 chương
145 chương
13 chương
67 chương