Lồng giam mật ngọt

Chương 5 : Giữa hai sự lựa chọn (1)

Lo lắng và mâu thuẫn trong lòng Đổng Nhược Lam có lẽ Nhậm Tác Chính nhìn ra được, nhưng hắn không vạch trần cô, cũng không muốn làm rõ ràng thắc mắc trong lòng hắn. Bản thân Nhậm Tác Chính hiểu rõ mình đã trọng sinh quay về khoảng thời gian hai năm trước. Nhưng còn Đổng Nhược Lam thì sao? Cô cũng giống như hắn, đã trọng sinh thật sao? Vì sao trong đôi mắt kia lại loé lên đầy sự nghi vấn như vậy, như thể Đổng Nhược Lam cảm thấy chuyện bản thân mình chưa xảy ra thương tích là chuyện hoang đường. Đôi bên rơi vào trầm mặc, Nhậm Tác Chính vẫn theo dõi mọi nhất cử nhất động của thiếu nữ nọ, còn Đổng Nhược Lam lại nỗ lực đem ánh mắt nhìn đi nơi khác. Cơ thể cô như thói quen né tránh đụng chạm thân mật với người đàn ông kia, cô hoàn toàn không dám đối mặt với hắn. Sự việc này quá đỗi đột ngột, thắc mắc trong lòng Đổng Nhược Lam chưa thể giải đáp rõ ràng, mà người trước mặt này vì sao lại nói ra những lời kia? Hắn đã gợi ý rõ ràng đến như thế, lẽ nào thật sự đúng như những gì cô nghĩ? Nhậm Tác Chính cùng Đổng Nhược Lam cô... cùng trọng sinh trở về đoạn thời gian trước sao? Bởi vì nếu không phải sống lại, thì còn là chuyện gì nữa đây? Những gì nên nói thì luôn phải nói, nếu không áp lực trong lòng quá lâu sẽ trở thành một gánh nặng, nhưng thời điểm hiện tại vẫn chưa phải là lúc đễ gỡ bỏ phần gánh nặng này. Chuyện hoang đường này, Đổng Nhược Lam tới giờ vẫn chưa thể chấp nhận được. Trong lòng của mỗi người đều đang mang một loại cảm giác tội lỗi và hổ thẹn. Những gì của đời trước đã trải qua, từng chút từng chút hiện hữu trong kí ức của họ, chẳng những không nhạt nhòa, mà lại rõ ràng như vừa mới hôm qua. Nếu như hiện tại bọn họ đối chất sự việc, đem chuyện cùng nhau trọng sinh trở về hai năm trước nói ra, nhất định đôi bên sẽ cảm thấy không thoải mái, như thể phơi bày lại mặt xấu xí của quá khứ ra một lần nữa. Chẳng thà như hiện tại đôi bên xem như không biết cái gì, chuyện trọng sinh sống lại coi là một giấc mơ, bắt đầu lại một cuộc đời mới xem ra lại tốt hơn rất nhiều. Đối với bầu không khí ngột ngạt áp bức này, chính Nhậm Tác Chính cũng cảm thấy khó chịu, sinh hoạt của đời trước đã hoàn toàn thay đổi, hắn cũng nhận ra chính mình đã mang những sai lầm gì dẫn đến kết cục như thế nào, vậy nên hiện tại hắn không dám một lần nữa phạm sai. Nhưng, Nhậm Tác Chính thật sự cảm thấy bất an, hắn nghĩ, nếu như ông trời thật sự cho hắn một cơ hội để sống lại khoảng thời gian trước kia, phải chăng là đang muốn hắn sửa chữa sai lầm? Đổng Nhược Lam sẽ tha thứ cho hắn sao... Hắn không dám nghĩ đến nhiều về việc này, hắn chưa từng chân chính đối xử tốt đối với ai, đời trước hắn nói yêu cô lại nhẫn tâm hủy hoại hết thảy mọi thứ của cô, hắn đã yêu đến mù quáng điên cuồng... Nhậm Tác Chính không biết phải bày tỏ như thế nào về tình yêu tận sâu trong đáy lòng hắn. Người đàn ông u sầu mày kiếm nhíu chặt, sau đó hắn lại nhìn đến mái đầu vẫn luôn cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn hắn, khóe mắt mang đậm tiếu ý bộc lộ. Cõi lòng lan tràn cảm giác hạnh phúc khó tả, dường như chỉ cần nhìn thấy người này an ổn bên cạnh, hắn lại thấy an toàn và ấm áp vô độ, bất kể Đổng Nhược Lam có từng yêu hắn hay không, nhưng chỉ cần nhớ đến đoạn thời gian trước khi cả hai hòa hợp bên nhau, hắn lại vô thức mỉm cười. Dù cho... cô đã đem cách thức đó để gạt hắn tin tưởng cô, đem tình yêu của hắn ra để đánh cược mạng sống của Lãnh Thần. Để rồi mọi thứ rơi vào bế tắc đường cùng, ái hận dây dưa không lối thoát. Nhậm Tác Chính đã từng hận đến thấu tận tim gan, từng chết tâm, từng muốn giết chết đi Đổng Nhược Lam. Thế nhưng hắn đã không giết cô, mà lại dùng cách nhẫn tâm đem cô dằn vặt, thương tổn từ tâm đến thân thể người mà hắn yêu nhất. Những vết thương trên cơ thể Đổng Nhược Lam... bất kể là dấu vết dù nhỏ hay lớn, cũng đều là do hắn gây nên. Nhậm Tác Chính thấy lòng mình đau thắt dữ dội, hắn vòng tay ôm choàng lấy thiếu nữ, nhận thấy thân thể có phần gầy yếu đó run rẩy, tâm hắn cũng giày xéo đớn đau. Hắn ghì chặt vòng lưng nhỏ nhắn, lại lưng chừng muốn buông lỏng tay, hắn sợ lại tổn thương đến cô gái này."Vết thương... vẫn còn rất đau sao?", hắn ôn tồn vuốt ve mái tóc vừa đen dài vừa mềm mại của cô, đem khí tức thanh thoát của thiếu nữ kia hít trọn vào lồng ngực, như một loại an ủi vỗ về. Đổng Nhược Lam không đáp, cô nhận ra sự biến đổi của hắn, cũng phát giác chính mình so với đời trước không hề mang cảm giác buồn nôn ghê tởm. Cảm xúc này y hệt đoạn thời gian kia, ở cạnh bên nhau hòa hợp và ấm áp. Tuy rằng khi ấy cô đã từng hận chính mình vì đã có cảm giác với Nhậm Tác Chính mà quên mất Lãnh Thần... Thế nhưng sau khi trải qua một đời đày rẫy cạm bẫy và tội ác, sự thật nằm sau sự thật, mọi thứ phơi bày ra trước mắt, thì ra có những thứ cứ ngỡ đã nắm rõ hết tất cả lại thành ra ngốc nghếch không hiểu chuyện.