“Sao thế? Không đành lòng phải không? Hay là không nỡ? Có cần mình giúp không?” Một dáng người yêu kiều nhìn qua cửa sổ, một mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Âu Dương Dị thu ánh mắt nhìn về phía dàn hoa dây leo lại, không thèm nhìn cô gái xinh xắn ở bên, sau khi lạnh lùng nói: “Việc mình hứa với cậu, mình đã làm rồi! Hãy nhớ sau này tránh xa Hạ Hạ ra!”, cậu đứng lên đi về phía quầy lễ tân của nhà hàng. Thu Hạ Hạ từ phòng vệ sinh bước ra, không nhìn thấy Âu Dương Dị ở chỗ ngồi, trong lòng cảm thấy thắc mắc, liền đi tới chỗ người phục vụ, sau khi cúi đầu lịch sự chào cô, phục vụ nói: “Thưa cô, người ngồi cùng bàn với cô đã thanh toán rồi. Lá thư này là thứ anh ấy nhờ chúng tôi giao lại cho cô.” Nói rồi anh ta đưa lá thư cho cô. Âu Dương Dị đang chơi trò gì vậy? Chơi trò trốn tìm sao? Thu Hạ Hạ băn khoăn nhận lấy lá thư. Lúc quay trở lại lớp học, mắt Thu Hạ Hạ đã đỏ mọng. Lúc đó là thời gian nghỉ trưa, trong lớp ngoài Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch ra chỉ còn lại hai, ba học sinh chăm chỉ đang thảo luận về bài tập. Trương Nhã Tuyên và Mạc Trần Bạch nhìn là biết Thu Hạ Hạ vừa khóc, lập tức quan tâm, vây lấy cô rồi hỏi. Trương Nhã Tuyên ấn cô ngồi xuống ghế rồi cầm chiếc khăn ưót giúp cô lau mồ hôi trên trán, quan tâm hỏi cô: “Hạ Hạ, có chuyện gì vậy?” “Hu…” Được người bạn thân hỏi han, những giọt nước mắt của Thu Hạ Hạ lại trào ra. Cô vừa khóc lóc ỏm tỏi vừa nói đứt quãng: “Âu Dương Dị… Âu Dương Dị… Cậu ấy muốn chia tay mình…”. “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ xem nào!” Mạc Trần Bạch chớp cặp mắt hoa đào, đầy quyến rũ, nghiêm túc nói. “Hu… Các cậu xem đi…” Thu Hạ Hạ khóc nức, đưa tờ giấy màu xanh nhạt đang bị nắm chặt trong tay cho Mạc Trần Bạch. Mạc Trần Bạch cầm lấy bức thư, cùng đọc với Trương Nhã Tuyên. Nội dung bức thư rất ngắn. Chỉ viết có mấy câu: Hạ Hạ, trải qua những ngày ờ bên nhau, mình phát hiện ra tính cách của chúng ta không hợp. Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè bình thường thôi. Xin lỗi cậu! Âu Dương Dị. Lý do chia tay như vậy, nếu là người khác thì Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên có lẽ còn có thể tin chứ nếu là Âu Dương Dị thì quá kỳ lạ. Rõ ràng Âu Dương Dị và Thu Hạ Hạ yêu nhau đến chết đi sống lại, hơn nữa những ngày qua, mọi người đều được chứng kiến tận mắt niềm hạnh phúc ngọt ngào của họ. Nếu lý do chia tay quái quỷ của hai người là do tính cách không hợp nhau thì chẳng có ai thèm tin ngoài Thu Hạ Hạ đã yêu đến u mê đầu óc. Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn bức thư một lúc rồi quay sang nhìn cô bạn thân và hỏi: “Hạ Hạ, gần đây giữa cậu và Âu Dương Dị có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”. Thu Hạ Hạ chấm nước mắt, lắc đầu: Không có, mấy ngày nay mình bận nghĩ cách trêu chọc An Tuyết Kỳ đến mức không còn thời gian mà đi tìm Dị. Hơn nữa, gần đây mình bị An Tuyết Kỳ hại tới mức toàn thân bầm dập nên chẳng dám đi gặp cậu ấy”. Trương Nhã Tuyên nhíu mày nghĩ ngợi nghi hoặc: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì Âu Dương Dị không thể viết thư như thế này cho cậu, nhất định là cậu đã để lọt mất thông tin quan trọng nào đó”. Lời nói của Trương Nhã Tuyên khiến Thu Hạ Hạ tạm ngưng khóc, nhớ lại từng chút một, cô mở to đôi mắt ầng ậng nước, lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mình nghĩ mãi mà không ra có gì không ổn! Lần gần đây nhất gặp nhau vẫn rất tốt đẹp, mình bị nghẹn, cậu ấy còn vội vàng lấy sữa ình uống.” “Lần gặp nhau gần đây nhất là lúc nào?” “Chính là cái hôm mình rủ cậu ăn cơm cùng bọn mình, cậu nói cậu không muốn làm cái bóng đèn ấy!” Trương Nhã Tuyên quay đầu lại, lặp tức nhớ ra. Như một tia lửa điện xẹt qua, một tình tiết vụt qua trong đầu cô. Mắt cô sáng lên, vội vàng nhìn Thu Hạ Hạ nói: “Mình nhớ hôm đó rồi! Mình vẫn còn nhớ từ hôm đó trở đi, An Tuyết Kỳ bỗng nhiên thực hiện một lô một lốc những trò chơi khăm cậu đúng không?”. “Không phải bỗng nhiên đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ ấm ức, “Hôm đó, lúc mình đưa hộp cơm cho Dị, cô ta cũng đang ở trong lớp. Cô ta lấy sự an toàn của mình ra để uy hiếp Dị. Trong lúc tức giận, mình đã cãi nhau với cô ta”. Đứng im lặng từ nãy tới giờ, cuối cùng Mạc Trần Bạch nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên ngắt lời của Thu Hạ Hạ: “Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao hồi đầu mình thấy An Tuyết Kỳ rất quen rồi!”. “Tại sao?” Trương Nhã Tuyên hỏi lại như một phản xạ. “Mình nhớ ra rồi! Trước đây, mình đã từng gặp cô ta!” Mạc Trần Bạch chóp mắt, khẳng định chắc chắn rồi quay sang, sững sờ nhìn Thu Hạ Hạ hỏi: “Cậu có còn nhớ buổi tối hôm đó của một năm trước không? Cô gái đã kéo mình đi ấy?”. “Ai cơ?” Thu Hạ Hạ ngây người hỏi, nhất thời không phản xạ kịp. “Mình đã từng nói với cậu rồi mà. Đó là cô bạn mình quen trên mạng, cô ấy bị vu oan là lấy trộm tiền của bạn học, sự việc bị làm ầm ĩ lên. Bạn bè tẩy chay, bố mẹ gây áp lực, nhà trường gây sức ép với cô ấy. Cô ấy sợ quá nên chạy tới nhờ mình giúp chạy trốn ấy, có nhớ không?” Mạc Trần Bạch sốt ruột nhìn cô, hỏi gấp gáp. Thu Hạ Hạ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó liền gật đầu, “Mình nhớ ra rồi!”. “Cậu có biết ai vu không cô ấy không?” Thu Hạ Hạ thất vọng lắc đầu. Lúc ấy cô không có mặt tại hiện trường, cô làm sao mà biết được? “Là An Tuyết Kỳ!” Lời nói của Mạc Trần Bạch như một quả ngư lôi rất có uy lực được ném xuống biển Thái Bình Dương, ngay lập tức dấy lên sóng to gió lớn. Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên kinh ngạc nhảy lên, không dám tin, nhìn chằm chằm vào Mạc Trần Bạch kêu lên: “Cậu nói có thật không?!”. Mạc Trần Bạch gật đầu, tiếp tục nhớ lại rồi nói: “Cô gái đó đem lòng thương thầm nhớ trộm Âu Dương Dị, âm thầm gửi cơm hộp cho Âu Dương Dị. Lúc bây giờ, An Tuyết Kỳ là bạn gái của cậu ta. Sau khi An Tuyết Kỳ biết chuyện này, cô ta ỷ thế có bố là chủ tịch hội đồng quản trị của trường đã vu không cô bạn đó ăn trộm tiền của bạn học, dùng thư nặc danh để gây áp lực tâm lý khiến cô bạn ấy thôi học. Hôm đó, cô ấy nhờ mình đưa đi trốn, mình không giúp mà đưa cô ấy đến phòng hiệu trưởng học viện Thanh Nhân để giải thích, sau đó nhìn thấy An Tuyết Kỳ”. “Không ngờ An Tuyết Kỳ xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác đến thế!” Thu Hạ Hạ rùng mình nhận xét. “Nhưng việc này có liên quan gì tới Thu Hạ Hạ cơ chứ?” Trương Nhã Tuyên chăm chú nhìn Mạc Trần Bạch, “Mạc Trần Bạch, cậu định nói gì phải không?”. “Ừ”, Mạc Trần Bạch gật đầu, quay sang nhìn Thu Hạ Hạ rồi nói: “An Tuyết Kỳ là người rất mưu mô, mình thấy là cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Âu Dương Dị đâu. Thêm vào đó là chuyện cậu vừa nói, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy có khả năng An Tuyết Kỳ đã dùng cách gì đó để uy hiếp Âu Dương Dị, buộc cậu ta phải chia tay với cậu”. Trương Nhã Tuyên đứng bên cũng gật đầu phụ họa theo: “Mình cũng nghĩ như vậy. Mình thấy Âu Dương Dị không phải là người vô trách nhiệm tới như thế. Bức thư chia tay này có lẽ là do An Tuyết Kỳ buộc cậu ấy phải viết”. “Như vậy thật sao?” Thu Hạ Hạ nghe xong thẫn thờ, nhất thời không có phản ứng gì với tình tiết mang tính chất bước ngoặt này. “Ừ!” Mạc Trần Bạch gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắc ngứ nói: “Tuy mình không thích tên tiểu tử Âu Dương Dị nhưng Trương Nhã Tuyên nói đúng đấy. Tính cách của hắn cũng tạm được, tuy cái vỏ bề ngoài trông có vẻ non choẹt mặt búng ra sữa và ẻo lả.” Sau khi nghe Mạc Trần Bạch và Trương Nhã Tuyên phân tích, Thu Hạ Hạ từ chỗ oán giận tới mức không thiết sống dần dần lấy lại tinh thần. Cô nhìn nghiêng Mạc Trần Bạch đang giả vờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lấy khuỷu tay huých vào lưng cậu, cười chế giễu: “Hey! Muốn khen ngợi Dị của mình thì cứ nói thẳng ra đi! Nam nhi đại trượng phu gì mà cứ thẹn thùng, ngượng ngùng như con gái, trông khó coi lắm!”. “Ai thèm khen cái tên ẻo lả ấy? Cậu đừng suy từ bụng ta ra bụng người có được không?” Mạc Trần Bạch giọng ồm ồm, tai đỏ lên tự tố cáo mình. Chứng kiến vụ cãi nhau nhạt nhẽo của hai người, Trương Nhã Tuyên không nhịn được cười, cầm cuốn tạp chí trên bàn đi về chỗ của mình, yên lặng đọc, không để ý tới câu chuyện của hai người bọn họ nữa. Hai người nhàn rỗi tiếp tục câu chuyện vô vị. “Mạc Trần Bạch, cậu thừa nhận đi! Mình sẽ không cười cậu đâu!” Thu Hạ Hạ chu mỏ nói mà không cười, nhưng thực tế thì mắt và môi đều không che giấu được ý cười nhạo. “Này! Nha đầu thối cậu có ý gì hả?!” Mạc Trần Bạch tức giận cúi xuống định tiến hành giáo dục kiểu bạo lực với cô. Thu Hạ Hạ linh hoạt lách người luồn qua cánh tay cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài lớp học, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ với cậu, cười hi hi nói: “Là ý hiện lên trên mặt đấy!”. “Nha đầu thối, cậu đừng có chạy!” Mạc Trần Bạch giận dữ, quay người đuổi theo. Hai người kẻ trước người sau chạy ra khỏi lớp, trên đường đuổi nhau vừa cười vừa chế giễu. Không ai chú ý ở góc hành lang bên kia, một cặp mắt đen láy đang lặng lẽ nhìn hai người. “Xem ra Thu Hạ Hạ cũng không thích cậu như tưởng tượng nhỉ? Cậu và cô ấy vừa mới chia tay mà bây giờ cô ấy đã mặt mày rạng rỡ chơi trò đuổi bắt với người con trai khác rồi.” An Tuyết Kỳ khoanh hai tay trước ngực đứng cạnh Âu Dương Dị, giọng giễu cợt. Âu Dương Dị không hề phản ứng lại lời nói rõ ràng có ý châm chọc của cô ta. Cậu lẳng lặng nhìn hai người đang náo loạn ở cách đó không xa, trong cặp mắt đen láy các sắc thái đau khổ, buồn bã, hài lòng lần lượt thoảng qua. Âm thầm quan sát một lúc, Âu Dương Dị khó khăn lắm mới thu được ánh nhìn về rồi kiên quyết quay người bước đi theo hướng ngược với hai người đó, động tác nhanh mạnh đó bỗng như dừng lại, cậu lại không thể rời xa được… An Tuyết Kỳ cười nhạt, buông hai tay xuông đi tới bên cậu, lạnh lùng chế giễu: “Sao thế? Không nỡ xa người yêu bé nhỏ của cậu phải không?”. Âu Dương Dị dừng bước, hai tay buông thõng rồi từ từ thu lại thành nắm đấm. Cậu nhẹ nhàng quay người sang, lạnh lùng nói: “Mình đã rời xa Hạ Hạ rồi, mong rằng cậu sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ không làm phiền cô ấy nữa!”. Nói xong, hai chân bước một mạch về phía trước, cũng không quan tâm xem An Tuyết Kỳ có theo kịp hay không. Đi một lúc rất lâu, cuối cùng dường như cậu cũng để sự giận dữ bên trong tuôn ra, bước hơi chậm lại. Hai tay đút túi quần, bước chậm rãi về phía trước. Cậu thở dốc nói với An Tuyết Kỳ ở đằng sau: “Mình định sau khi tốt nghiệp trung học sẽ nộp đơn đi du học. Nếu có thể thích ứng với cuộc sống bên đó, mình sẽ ở đó một thời gian dài để học cách quản lý công ty cùng bố. Cậu… hãy quên mình đi!”. “Mình sẽ đi cùng với cậu!” An Tuyết Kỳ nói không do dự. “Việc này không thể được! Mình không thể đưa cậu đi cùng.” Âu Dương Dị nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất chắc chắn. “Tại sao?!” An Tuyết Kỳ chạy mấy bước vòng qua trước mặt cậu, giận dữ nói, “Thu Hạ Ha đã không còn là bạn gái của cậu nữa rồi. Tại sao cậu vẫn không chịu tiếp nhận mình?”. Cuối cùng, Âu Dương Dị cũng dừng bước. Cậu lạnh lùng ngẩng đầu nhìn vào mắt An Tuyết Kỳ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cậu vẫn còn chưa hiểu sao? Kể cả không có Hạ Hạ thì mình cũng không thể ở bên cậu! Với tính cách ghê gớm, ngang ngược của cậu, mình hoàn toàn không thể chấp nhận. Một năm trước, chỉ vì một cô gái yêu đơn phương mình, cậu ỷ thế là con gái chủ tịch của trường vu không tội ăn cắp cho cô ấy. Hành động chiếm hữu mạnh mẽ của cậu khiến mình sợ, khiến mình ngột thở. Cậu không hiểu phải không? Bây giờ, mình có thể nói rõ ràng cho cậu biết, bất kể là có chuyện gì xảy ra thì Âu Dương Dị mình cũng không thể yêu cậu!”. Cô không hiểu! Cô không hiểu! Tất cả mọi thứ, cô đều không hiểu! Cô chỉ nghe thấy cậu nói, bất kể là có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không thể yêu cô! Có thật là bất kể là chuyện gì cũng không được không? Nếu là danh dự của cậu, tiền đồ của cậu, thậm chí là sinh mạng của cậu thì sao? Nêu là những điều này thì cậu còn dám nói chắc chắn là không được hay không? Cô thực sự rất muốn biết câu trả lời này! An Tuyết Kỳ nhếch mép, nặn ra một nụ cười kỳ dị.