Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 160 : Nghĩa sĩ trung trinh

Ngày hôm sau, sau khi mang theo hai người lên đường, ta cũng không chạy theo tốc độ, tốc độ chạy không thể quá nhanh, tuy rằng hai bên đều gấp gáp, ta cũng phải làm vài chuyện cho xong. Với lại… Lúc tới Hà cốc, trời đã rất tối, ta lấy cớ phải nhanh trở về, suốt đêm đi qua Hà cốc. Ba tâm phúc của Viên Thượng cũng không nói gì thêm, chỉ nghĩ ta làm là vì mục đích ấy. Sâu trong Hà cốc, không nghe thấy một hơi thở. Đi vào một đoạn rất lâu, một chút phản ứng cũng không có, ta bắt đầu hoài nghi Bàng Thống có lẽ đã rút quân. Ngay lúc ta đang thầm trách mình cả đêm tự mình chịu tội, trước mặt đột nhiên vọng tới tiếng vang. Thanh âm rất nhẹ, nhưng ở nơi yên tĩnh trống trải lại vang rất xa. Bốn người chúng ta lập tức dừng lại, động cũng không dám động. Qua một hồi thật lâu, một chút âm thanh cũng không nghe thấy, chúng ta đều nghi ngờ nhìn nhau, lại tiếp tục đi, nhưng động tác khẽ khàng hơn nhiều. Đi qua một ngã rẽ nhỏ, đột nhiên có người nhỏ giọng nói chuyện. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lúc này lại rất rõ ràng truyền vào lỗ tai chúng ta. Chúng ta sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống. “Thời tiết quỷ quái, lạnh quá. Huynh đệ, ngươi nói xem, xuân cũng tới lâu rồi, sao còn lạnh như thế?” Tiếng chà xát tay vang lên: “Đúng vậy, ban ngày còn đỡ, đêm đúng là chịu không nổi. Ôi, còn không bằng ở Nghiệp thành! Chỗ đó tốt xấu còn có lều tránh gió, ở đây đúng là uống sương đêm.” Một người khác trả lời: “Nghe ta nói, ngươi thỏa mãn đi! Ở lại Nghiệp thành, chắc chắn phải tham gia công thành. Đến lúc đó sống hay chết không phải do ngươi. Ở đây tuy ăn gió nằm sương lạnh giá, chưa nói giữ được mạng, còn có thể lập công.” Thanh âm người thứ ba vang lên: “Đại ca, huynh nói đi, các đại nhân nghĩ gì vậy? Bàng đại nhân là một văn nhân lại dám mang theo năm ngàn người chúng ta tới đây mai phục, mà Viên công tử nhát gan kia, nhân mã nhiều như vậy lại chẳng dám đi qua. Đúng là buồn cười!” Người lúc trước cũng cười: “Không phải nói Bàng đại nhân là người trí mưu sao? Bản lĩnh không có, Tào đại nhân chúng ta có thể tin tưởng trọng dụng sao? Bàng đại nhân chính là nhìn đúng Viên gia đần độn nhát gan, mới xin tới đây giết giặc. Quả nhiên chỉ cần cờ của Lữ Ôn hầu, đã hù sợ Viên quân. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, ta nghe nói, Bàng đại nhân cũng sắp đưa chúng ta trở về rồi.” Người bên cạnh tò mò: “Thế nào, sao lại muốn đi?” Vị đại ca kia thở dài một tiếng: “Ta nghe nói, là Tào đại nhân gọi chúng ta trở về. Nói sắp hạ được Nghiệp thành rồi, sợ cái kẻ nhát gan kia biết được Nghiệp thành không giữ được sẽ liều lĩnh trở về. Nói như thế, mấy ngàn nhân mã của chúng ta có thể ở đây sao, có thể không lùi sao? Đi thôi, đêm nay lạnh thế này, quỷ cũng không đến đâu, đừng nói là có người đi qua, chúng ta trở về nghỉ một lát đi.” Một loạt tiếng tán thành vang lên, tiếng bước chân dồn dập, dần dần hướng bên kia Hà cốc đi xa dần. Đợi tới lúc không còn âm thanh nào nữa, ta cố nén cười, lôi Lưu Tương ở bên cạnh đang giận run cả người, đứng dậy chạy về phía trước. Con chim con này đùa cũng hay thật, hoàn toàn phối hợp với ta. Đợi chúng ta đã chạy xa rồi, chỗ bụi cỏ vừa rồi vài người nhổm lên, nhìn thân ảnh chúng ta cười lớn: “Với mấy câu vừa rồi có thể uống rượu của Bàng đại nhân, đáng giá.” Một người lôi hắn: “Đi nhanh nào, còn phải về đốt củi vụn, để lại ít hơi nóng, làm cho người ta chút nữa tin tưởng chúng ta thật rút lui mới được. Thật là, chủ ý này của đại nhân thật quá tổn hại, trước dọa Viên quân nhiều ngày, sau đó nói thật, lại thành mai phục thật sự, Viên gia tiểu tử kia mạng để lại đây thôi.” Người kia lặng lẽ cười: “Cái này gọi là thật thật giả giả, đây là mưu chước, sao lại nói là tổn hại người?” Một người khác cười: “Khiến Viên tiểu tử trước khi chết còn tức giận gần chết, không phải tổn hại là gì? Được rồi, mau về thôi, lạnh quá.” Mang theo Lưu Tương về tới Tào doanh, nhỏ giọng dặn dò xong, ta cố ý nghênh ngang ra ngoài chào hỏi Phong Nguyên: “Ta nói này Phong ca, thuốc có tác dụng không, bệnh hết chưa? Huynh cũng đừng cảm ơn ta, thuộc hạ của ta cũng là lần đầu gặp trường hợp này, có chút sợ hãi, huynh giúp ta chiếu cố, ta đi gặp Tào đại nhân.” Phong Nguyên hiểu rõ, tự mình sắp xếp cho Lưu Tương. Ta vào tới doanh trướng của Tào Tháo vui mừng nói: “Thần lại về đây.” Tào Tháo cũng cười: “Tính ra thời gian ngươi phải về cũng không chênh lệch lắm. Thời gian vừa đúng, Phụng Tiên đã dẫn quân mai phục bên kia, ta ở đây chờ ngươi vào thành sẽ chuẩn bị.” Ta cười: “Thần biết. Chủ công không biết đâu, con chim nhỏ kia buồn cười muốn chết, bậy bạ phái người báo cho thám tử Viên Thượng thần dẫn theo, các ngươi mắc lừa ông rồi, tên kia tức giận đến mức ra ngoài rồi thiếu chút hộc máu.” Kể lại những lời ta nghe được trong Hà cốc cho Tào Tháo rồi nói tiếp: “Thần cảm thấy, Viên Thượng lúc này hẳn đã nhận được tin tức, Lưu Tương không hộc máu, nhưng hắn có thể. Hộc máu là tật xấu đặc hữu của Viên gia.” Tào Tháo cũng cười lớn: “Cái tên kia, Viên Thượng không lọt vào vòng mai phục của hắn mới lạ. Hắn đó, cũng biết ngươi đoán được hắn sẽ phái người phối hợp với ngươi, nên mới dùng chiêu thức ấy.” Cùng Tào Tháo nói mấy chuyện nhỏ nữa, ta mới đứng dậy cáo từ: “Chủ công, thần vào thành đây. Ngài đừng quá xúc động, Thẩm Phối không thể coi thường, khinh suất không được đâu.” Tào Tháo tất nhiên cũng dặn dò ta một phen, đơn giản là không cho hành động thiếu suy nghĩ linh tinh. Tiễn ta rời khỏi doanh trướng, Tào Tháo ra vẻ kiêu ngạo nói: “Triệu Như, bất kể Chính Nam tiên sinh có đồng ý mở cửa quy hàng hay không, ngươi đều không được vô lễ. Ngươi phải biết, ta rất coi trọng tài học của Chính Nam, nếu để ta biết ngươi bất kính với ông ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.” Ta đương nhiên mãnh liệt gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên, Triệu Như cũng rất kính trọng Thẩm đại nhân, sao lại vô lễ với ông ấy đươc? Tào đại nhân xin yên tâm, không cần ngài nói, Thẩm đại nhân cho dù không nghe tôi, tôi cũng vẫn tôn trọng ông ấy.” Mang theo Lưu Tương gọi mở cửa lớn Nghiệp thành, mới đi được nửa đường, Thẩm Phối đã vội ra đón. Nhìn thấy Lưu Tương, ông ta thở phào một hơi. Ta thi lễ: “Đại nhân, may không làm nhục sứ mạng. Triệu Như xin cáo từ.” Thẩm Phối cảm kích nhìn ta nói: “Bất kể nói thế nào, lần này đều cảm ơn ngươi giúp đỡ. Chuyện này qua rồi, công tử sẽ hậu tạ ngươi.” Ta mỉm cười, hậu ta ta? Vậy còn phải xem hắn còn mạng để gặp lại ta không: “Đa tạ đại nhân tiến cử.” Trở lại dược điếm, Tiểu Chu vội bẩm báo: “Công tử, chuyện ngài dặn đều đã làm xong, chúng ta đã đổi người đi ra. Ngài xem sắp xếp thế nào?” Ta thở dài một tiếng: “Hài tử vô tội, các ngươi tìm cho nó một nhũ mẫu, tạm thời chiếu cố mấy ngày. Chỉ mong Thẩm đại nhân đừng xuống tay thì tốt.” Thẩm Phối vội vàng mang theo Lưu Tương về phủ: “Công tử nói thế nào? Các ngươi trên đường trở về có thuận lợi không? Triệu Như ở chỗ Tào Tháo được hoan nghênh thật sao?” Lưu Tương gật đầu: “Triệu Như đúng là được chào đón, tiểu binh trong doanh lý rất nhiều người biết hắn. Tôi thấy hắn rất gần gũi với Tào Tháo, phân nửa là làm không ít chuyện để thu mua nhân tâm. Còn nữa, công tử mắc lừa Bàng Thống, cư nhiên bị hắn giả mai phục chặn lại mấy ngày, thật tức chết tôi.” Thẩm Phối cẩn thận hỏi thăm Lưu Tương hết thảy mọi chuyện, lắc đầu thở dài: “Thủ hạ của Tào Tháo quả nhiên có chút mưu mẹo. Ngươi khẳng định đó là mai phục giả sao? Ta vẫn thấy lo lắng.” Lưu Tương hừ lạnh một tiếng: “Tôi khẳng định. Thẩm đại nhân, lúc chúng tôi đi qua Hà cốc, rất rõ ràng, không hề có sát khí. Còn nữa, tôi ở trong Tào doanh đã nhìn thấy người của Lữ Bố, cho thấy cờ trong Hà cốc là gạt người.” Thẩm Phối vội hỏi hắn: “Ngươi tận mắt nhìn thấy Lữ Bố?” Lưu Tương lắc đầu: “Không có. Nhưng mà tôi thấy thân binh của Lữ Bố, rất kiêu ngạo, đến cận vệ của Tào Tháo cũng nể hắn vài phần. Nghe bọn họ nói chuyện, Lữ Bố vừa từ Lê Dương vận chuyển lương thảo tới.” Thẩm Phối gật đầu: “Tình hình không khác lắm so với tin tức chúng ta nhận được. Tào Tháo quả thật không yên tâm để Lữ Bố một mình mang binh. Một viên đại tướng vô địch lại lạc bước thành kết cục đi tải lương, cũng là do hắn chuốc lấy. Nếu vậy, không tới vài ngày nữa quân của công tử đã có thể tới ngoài thành. Chúng ta liên hệ thế nào?” Lưu Tương vội nói: “Ý công tử là sau khi tới bên kia sông, sẽ gửi thư báo cho đại nhân, chậm nhất vào buổi tối ba ngày sau, công tử sẽ thả đèn lồng ở bờ sông, đại nhân trong thành bắn tiễn lửa lên là được. Công tử nói, tín hiệu thả xong, lập tức cùng nhau tấn công đại doanh Tào Tháo. Lần này nhất định phải cho Tào Tháo biết tay.” Thẩm Phối hỏi gấp một câu: “Phương pháp này Triệu Như biết không?” Lưu Tương lắc đầu: “Triệu Như là một thương nhân, công tử nói, người này có thể lợi dụng, không thể tin tưởng, cho nên cách làm này chỉ có công tử, đại nhân và tôi biết. Ngài yên tâm, hai tên lính đi theo chúng tôi tới Hà cốc cũng sẽ không trở về ngay, mà cẩn thận điều tra mọi sự trong Hà cốc rồi mới về bẩm báo. Công tử nói, nếu sau khi tôi vào thành bốn ngày còn chưa thấy công tử bắn tín hiệu, chứng tỏ Tào quân thật sự mai phục, đại nhân hãy cẩn thận phòng thủ Nghiệp thành, công tử sẽ đi U châu điều binh tới.” Thẩm Phối lên tiếng hỏi mọi chuyện, rốt cục cũng yên tâm. Cho Lưu Tương đi nghỉ ngơi rồi, tự mình đi chuẩn bị cho việc xuất thành giáp công Tào Tháo. Ngay sau ngày chúng ta trở về thành, Thẩm Phối hạ lệnh sớm bắt giữ cả nhà Tân Bình vào nhà giam. Tân Bì cũng thật kỳ quái, không ở lại Tào doanh mà chờ đợi, tự nhiên có ý nghĩ kỳ lại muốn tới khuyên Thẩm Phối mở cửa thành quy hàng, hại tính mạng một nhà huynh trưởng. Kỳ thật, Thẩm Phối đối với huynh đệ Tân Bì cùng Quách Đồ là hận thấu xương, dù Tân Bì có đi theo địch hay không, ông ta cũng không buông tha cả nhà Tân Bì. Nhưng mà, lúc ta nhìn thấy thi thể và máu tươi đầy đất, chỉ có thở dài, Thẩm Phối quả thật theo lời Tuân Úc, cần mẫn mà vô mưu, đối với người khác độc, với mình cũng độc, tại sao phải chặn hết lối thoát như vậy. Lại nói, hai thám báo của Viên Thượng đúng là rất tài giỏi, nhanh chóng nắm rõ tình hình phục binh trong Hà cốc, vội vàng trở về cẩn thận bẩm báo với Viên Thượng, cả câu chuyện được nghe lúc đó cũng kể lại không lọt một chữ, khiến Viên Thượng nổi giận, mỗi người nhận phải một cước. Ngày hôm sau, Viên Thượng hạ lệnh toàn quân lập tức khởi hành, suốt đêm chạy về Nghiệp thành. Hành động thật mau chóng, ngày thứ ba, đúng hẹn đã tới bờ sông Đạt Chương, cách Nghiệp thành không tới tám dặm. Viên Thượng đến đích, nhìn bờ sông trải dài trước mắt, trong lòng cười lạnh, đêm hôm nay sẽ bất ngờ đánh Tào doanh, nhất định phải lấy cái mạng già của Tào Tháo. Mà Thẩm Phối trên tường thành, nhìn Tào doanh bên ngoài toàn vật dễ cháy, binh sĩ qua lại không ngớt, liền cười lạnh, kiên trì gần một tháng, cuối cùng cũng tới lúc phản kích. Còn ta ngồi ở đại sảnh dược điếm, ra lệnh: “Sau khi Thẩm Phối rời thành, chúng ta lập tức vào Thẩm phủ, bảo vệ vợ con Thẩm đại nhân, tuyệt đối không để quân binh vào trong.” Thẩm Phối sau khi loại trừ toàn bộ những mầm mống tai họa trong suy nghĩ của mình, mang tất cả binh mã ra khỏi thành. Ông ta không ngờ tới, chính là người ông ta để lại ở Nghiệp thành trấn giữ, cũng là cháu ruột Thẩm Vinh của mình, đã trở giáo hàng giặc, an bài ổn thỏa lại thành một đao trí mạng. Chuyện này ta cũng có phần, đương nhiên, ta cũng chỉ bi quan nói với Thẩm Vinh về sức mạnh của Tào quân cùng tiền đồ ảm đạm của Viên gia tại Nghiệp thành. Không có tư liệu của Vũ ca ca, ta cũng không biết người lợi hại như Thẩm Phối, lại có một điệt nhi kém cỏi như vậy. Đèn lồng và hỏa tiễn trên bầu trời, không chỉ nói cách tám dặm đường, cho dù là mười dặm cũng nhìn thấy rất rõ. Tào quân sớm đã chuẩn bị xong, ánh mắt không chớp dán chặt vào đại môn Nghiệp thành. Thẩm Phối mang theo quân cấp tốc đánh về phía quân doanh Tào quân, Thẩm Phối đã hạ lệnh, xông vào Tào doanh, có thể giết chết Tào Tháo, thưởng trăm cân vàng. Phát hiện Viên quân tiến vào, quân sĩ trong Tào doanh vô cùng hỗn loạn, hô lớn chạy về hậu doanh, vừa chạy vừa đánh đổ doanh trướng, có vẻ thất kinh. Rất nhanh chóng, doanh trướng đổ xuống liền cháy sáng, Viên quân thấy Tào quân còn đang chạy về hậu phương, tiền phương cũng truyền đến tiếng hét hò chấn động. Thẩm Phối vô cùng cao hứng, không suy nghĩ nhiều, toàn bộ hứng phấn truy kích tới hậu doanh. Rất nhanh, một đuổi một chạy, đại quân xuyên qua nơi đóng quân của Tào quân. Lưu Tương lúc này hưng phấn hô lớn: “Mau đuổi theo Tào quân, công tử ở phía trước cũng đang đánh tới, vây Tào quân lại, đừng để Tào Tháo thoát.” Viên quân nghe thấy nhiệt huyết sôi trào, kêu to xông tới. Nghe tiền phương truyền đến tiếng hét, lại nhìn lều trước bị thiêu cháy ở hậu doanh, ngẫm lại hình như không gặp phải chống cự nên có, cái đầu nóng của Thẩm Phối rốt cũng kịp phản ứng, vội hạ lệnh lui về thành. Lưu Tương nghe được mệnh lệnh ngẩn người, ngăn đầu ngựa Thẩm Phối hỏi: “Đại nhân vì sao hạ lệnh lui quân, chúng ta lui về, công tử phải làm sao?” Thẩm Phối gấp gáp nói: “Sợ là chúng ta mắc mưu rồi. Xâm nhập thuận lợi như thế, đừng nói lính tốt Tào quân gần như không chống cự, đến một viên đại tướng chúng ta cũng không thấy, chứng tỏ Tào doanh căn bản không có ai. Bọn chúng đâu rồi? Ta đoán không phải đi đánh lén Nghiệp thành thì là chặn đường công tử. Tào quân người đông thế lớn, bất luận là thế nào, chúng ta đều gặp nguy hiểm, chỉ có thể cấp tốc trở về thành, chuẩn bị đón tiếp công tử trở về mới là thượng sách.” Thẩm Phối đang nói dở, đột nhiên xung quanh dấy lên vô số ngọn đuốc, đồng thời một tiếng cười dài vang lên: “Thẩm tiên sinh quả nhiên cao minh, nhanh vậy đã biết mình trúng kế. Đáng tiếc, ngài không về được nữa, Nghiệp thành bị chúng ta hạ rồi. Tiên sinh sao không đầu hàng, giữ lại tính mạng binh sĩ.” Trong ánh lửa chiếu rọi, Điển Vi, Trương Liêu, Tào Thuần vây lấy Tào Tháo hiện ra trước mặt Viên quân. Thẩm Phối nhìn tình hình xung quanh, cười khổ nói: “Tào công thật coi trọng Thẩm Phối. Xem ra đại nhân không đi tập kích Nghiệp thành, càng không có bao nhiêu quân chặn đánh công tử, mà nhìn trúng binh mã của Thẩm Phối.” Tào Tháo vuốt râu mỉm cười: “Tiên sinh nói đúng phân nửa. Quân ta có đội tập kích Nghiệp thành, cũng có đội chặn đánh Viên tam công tử. Đương nhiên, binh mã hai cánh này đúng là không nhiều, binh mã trong tay tiên sinh tuy ít, nhưng bản lĩnh của tiên sinh khiến Tháo không thể coi thường.” Thẩm Phối đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Phối được Tào công đối đãi như thế, cũng coi như thỏa mãn. Đáng tiếc, ngài muốn bắt Thẩm Phối lúc này, không có khả năng. Mấy vạn nhân mã của công tử đang tới, đến lúc đó Tào công sợ là sẽ bị quân ta bao vây. Về phần Nghiệp thành, không có quân lệnh của ta, các người lừa bịp thế nào cũng không vào được.” Tào Tháo thở dài: “Tiên sinh tài hoa hơn người, chỉ tiếc sinh không đúng thời gặp không đúng người. Nói thật cho tiên sinh biết, chặn đánh Tam công tử chính là Lữ Ôn hầu, hắn chỉ dẫn theo một vạn nhân mã mai phục tại bờ sông, năm vạn nhân mã của Tam công tử đã tan vỡ rồi. Tiên sinh nghe được tiếng hò hét, chính là Ôn hầu dẫn quân ta truy kích bại binh của Tam công từ. Tiên sinh nghe thử xem, âm thanh càng ngày càng xa. Ta đã nhận được tin thám báo, thi thể Tam công tử đang trên đường trở lại đây. Về phần Nghiệp thành, chúng ta có lẽ không vào được, nhưng tiên sinh cũng không về được. Đợi trời sáng, biết ông và Tam công tử đều thất bại, còn có tâm tình và năng lực thủ thành sao? Với lại, trong thành cũng không có bao nhiêu người có thể chống cự quân ta công thành!” Thẩm Phối nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Tương: “Ngươi không phải nói, ước định giữa ta và công tử chỉ có chúng ta ba người biết thôi sao? Sao lại thế này?” Lưu Tương làm sao mà nói rõ được. Tào Tháo lại vì hắn giải vây: “Hắn nói không sai, chỉ có ba người các ngươi biết. Ta là được đại tướng bên cạnh Tam công tử đầu hàng nói cho biết, mới biết các ngươi có liên hệ. Tháo chẳng qua là tương kế tựu kế thôi. Tiên sinh, Viên tam công tử chết rồi, Viên gia không thể cứu vãn, tiên sinh còn muốn chống cự sao?” Tào Tháo thầm nói, Triệu Như, công lao của ngươi ta chỉ đành gán cho tên hỗn đản nào đó. Thẩm Phối ngửa mặt lên trời thở dài: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không thể nói gì hơn. Tào công, Tam công tử tuyệt đối chưa xảy ra chuyện, nếu không, ngài đã đem thi thể công tử đưa ra đây, tiểu xảo này không dùng được với Thẩm Phối ta đâu. Thủ hạ của Thẩm Phối cũng không phải loại người ngài muốn giữ là giữ, còn phải xem bản lĩnh thủ hạ của ngài. Các huynh đệ, chúng ta chỉ có thể liều chết trở về thành mới có đường sống. Vì người nhà của các ngươi, vì người thân trông mong các ngươi trở về, mọi người xông lên đi.” Viên quân cơ hồ đã lâm vào tuyệt vọng vừa nghe lời Thẩm Phối nói xong, đều dấy lên hy vọng, người nhà già trẻ đều ở trong thành, phải liều mạng chạy về thành thôi. Chỉ có Lưu Tương, nhìn theo hướng âm thanh vọng lại, cười một tiếng: “Công tử, Lưu Tương đi gặp chủ công trước.” Hắn một mình thúc ngựa chạy về hướng Tào Tháo. Bị hành động liều chết của hắn làm cảm động, Điển Vi nhìn Tào Tháo, Tào Tháo gật đầu một cái, Điển Vi để lại thị vệ ở bên bảo vệ Tào Tháo, bản thân xông ra đón Lưu Tương. Vẻn vẹn một lần quay ngựa, Lưu Tương đã ngã. Điển Vi xuống ngựa, tới bên cạnh Lưu Tương sắp chết nói: “Ta tên Điển Vi, là Kiêu Kỵ đô úy Đại Hán. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ lập bia cho ngươi.” Lưu Tương mỉm cười, nói tiếng cảm ơn, cứ vậy nhắm mắt qua đời. Điển Vi ra lệnh cho thủ hạ đưa thi thể hắn đi an táng tử tế, lập bia thờ, để hậu nhân của hắn tới tế bái. Ở bên kia, nhìn thấy Viên quân ập vào, cung tên của Tào quân không chút thương tiếc bắn tới. Trong máy mắt, cả đám người ngã xuống, mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ một mảnh. Viên quân không bị cung tên hù dọa, khao khát trở về thành bên người thân đã giúp họ chống đỡ, khiên chắn vô dụng, nhưng tốc độ liều mạng, mã quân ở phía trước, tiếp tục xông tới. Thẩm Phối huấn luyện binh lính đúng là có tinh thần liều mạng, sau khi tổn thất một phần ba nhân mã, bọn họ phá tan tiễn trận của Tào quân, tiếp tục xông ra. Cùng lúc ấy, tướng lĩnh Tào quân cũng phát động, uy lực Hổ Báo kỵ được phát huy, những nơi thiết kỵ đi qua, bám theo từng dòng máu nóng, văng ra bốn phía. Viên quân dưới sự chỉ huy của Thẩm Phối, một bộ phận binh lính dùng trường thương xếp thành hàng ra sức chống cự Hổ Báo kỵ, đại bộ phận dùng trường thương đánh vào thế trận của Tào quân trước mặt, chỉ tấn công vào một vị trí, không ngừng có Viên quân ngã xuống, lại có Viên quân khác nhào lên. Tào quân bốn phía cũng không ngừng xông lên lấp vào chỗ trống. Tình huống vô cùng kịch liệt, đến Tào Tháo cũng không đành lòng quay đầu đi. Đêm nay không trăng, dưới ánh đuốc chiếu rọi, kịch chiến càng trở nên vặn vẹo, quái dị trong mắt người xem, không có tiếng gào thét, không có chửi bới, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ hấp hối. Gần một canh giờ kịch chiến qua đi, Viên quân cuối cùng mở được một đường máu, còn không đến hai ngàn người che chở Thẩm Phối xông về Nghiệp thành. Viên quân còn đang thở dốc vội gọi lớn: “Thẩm đại nhân về thành, mở cửa nhanh.” Trên tường thành đột nhiên đuốc sáng một mảnh, Tuân Du đứng trên cao nhìn xuống tàn binh phía dưới có vài phần bội phục: “Thẩm đại nhân, Nghiệp thành này đã là của chúng ta, đại nhân về trễ rồi. Du cùng đại nhân cũng xem như quen biết, thúc thúc ta muốn khuyên đại nhân, chim khôn chọn cành mà đậu. Viên gia đã mất thế lớn, bốn châu sắp thay người chủ trị, đại nhân vẫn nên đầu hàng đi!” Thẩm Phối quát to một tiếng, thiếu chút ngã xuống ngựa: “Thẩm Vinh đâu? Các ngươi làm sao vào thành?” Tuân Du có chút không đành lòng, thở dài vẫn nói ra: “Chính là điệt nhi của Thẩm đại nhân tự mình đón chúng ta vào thành. Đại nhân, hắn là một vãn bối biết câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đại nhân đừng khăng khăng cố chấp nữa!” Thẩm Vinh cũng hiện ra trên tường thành, khổ sở nhìn Thẩm Phối khuyên: “Thúc phụ, Tam công tử cùng Đại công tử đều đã chết rồi, Nghiệp thành sớm đã là một tòa thành cô độc. Người trong thành đều muốn quy phục, thúc phụ đừng cố chấp nữa. Người trong nhà còn đang chờ thúc phụ trở về, người đừng chống cự nữa, đầu hàng đi!” Thẩm Phối khó thở ngược lại cười: “Được, được, được, Thẩm gia ta sao lại có kẻ sợ chết như ngươi, bôi nhọ tổ tông. Ta chỉ hận không thể tự tay giết ngươi.” Thân binh bên cạnh Thẩm Phối vội vàng khuyên nhủ: “Đại nhân nhanh quyết định, Tào quân đã đuổi tới nơi rồi. Đại nhân nếu không hàng, chúng tôi liều chết cũng bảo vệ đại nhân rời đi, đi tìm Tam công tử được không?” Thẩm Phối nhìn những người bên cạnh đều vết thương chồng chất, vẫn cố chống cự, nước mắt tràn ngập hốc mắt: “Vốn định mang theo các ngươi ra khỏi thành, đánh tan Tào quân, báo đáp ân nghĩa của chủ công, bảo vệ dân chúng Nghệp thành, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ngược lại khiến các ngươi mất đi người thân, mất đi gia đình. Các ngươi đã hết sức rồi, Tào quân bao vây bốn phía, chúng ta có thể đi đâu đây? Các ngươi vẫn nên đầu hàng đi, còn có thể giữ lại một mạng trở về thành gặp người già con trẻ.” Thân binh kia vội hỏi: “Chúng tôi về thành, đại nhân thì sao? Chẳng lẽ…” Thẩm Phối cười to mấy tiếng: “Phối mang theo hơn một vạn binh sĩ ra khỏi thành, trở về không tới hai ngàn, còn mặt mũi nào vào thành gặp thân nhân bọn họ? Chưa nói tới, trung thần không thờ hai chủ, Phối cô phụ nhờ vả của chủ công, chỉ có lấy cái chết tạ tội. Các ngươi chỉ cần nhớ rõ đem ta an táng bên cạnh mộ chủ công, coi như đã tận trung với ta.” Trong lúc thân binh của ông ta còn đang kinh hãi, Thẩm Phối đã hướng phương bắc hô lớn một tiếng: “Chủ công, Phối đến đây.” Trường kiếm trong tay vung lên, tự sát bỏ mình. Tuân Du đứng trên tường thành thở dài thật lâu, lệnh quân sĩ mở cửa, thu lại di thể của Thẩm Phối, đồng thời tiếp nhận Viên quân đầu hàng. Sau khi cửa thành mở ra, Viên quân liều chết trở về đại bộ phận buông vũ khí, đi vào trong thành. Hai mươi ba thân binh hộ vệ của Thẩm Phối lại đứng bất động một chỗ. Sử Hoán đang lệnh cho binh lính tiến lên thu nhận di thể của Thẩm Phối, chợt nghe thân binh vừa nói kia hướng lên Tuân Du trên thành thỉnh cầu: “Đại nhân chắc đã nghe được di ngôn của đại nhân nhà tôi, ngài có thể đưa đại nhân an táng tử tế không?” Tuân Du gật đầu: “Thẩm đại nhân phẩm hạnh cao, Du rất kính nể, chắc chắn tôn trọng ông ấy, sẽ đem di thể đại nhân an táng trọng thể bên cạnh mộ Viên công.” Thân binh kia vái Tuân Du một vái nói: “Đa tạ đại nhân.” Nói xong, giơ trung đao lên hướng đến cổ mình. Mọi người còn đang kinh hô, hai mươi ba người dường như đã sớm hẹn trước, đồng thời hành động, tự sát trước di thể Thẩm Phối. Truy binh Tào quân vừa đuổi tới, thấy một màn này cũng thổn thức không ngừng. Tào Tháo hạ lệnh, toàn quân vào thành, đồng thời sai người thu nhận thi thể Thẩm Phối cùng các thân binh, an táng trọng thể. Công nguyên 203 đầu xuân tháng ba, sau khi đại quân Tào tiến vào Nghiệp thành, cuối cùng trời cũng sáng.