Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 1
Giá y màu đỏ trải trộng trên mặt đất, giống như một đóa hoa sen máu nở rộ. Yêu dị mà thê lương, khiến một nữ tử một đầu bạc trắng như tuyết phá lệ chói mắt.
Dung nhan nữ tử cực mỹ lệ. Da mặt như trăng rằm, mi mắt anh dung như núi, con ngươi ngươi sáng như sao. Điểm đặc biệt là đôi mắt phải hàm chứa vui sướng hạnh phúc thuần lương, nay lại lóe ra tia bi thương thấu xương.
Thánh chỉ màu vàng đậm rơi ở bên cạnh người nữ tử, chữ viết trên đó nhiễm đầy máu cùng nước mắt của nữ tử, hiện lên từng chữ hết sức rõ rang.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lạc thị Khuynh Hoàng, cô phụ thiên ân, không trinh không khiết, vướng vào thất xuất chi đều*, đúng là ác độc vô cùng. Nay niệm công lao ngày xưa, miễn cho tội chết, tước bỏ phong hào, biếm vào lãnh cung, tự mình tu tâm.
*Thất xuất chi đều: bảy trường hợp được quy định dưới thời phong kiến mà nếu người vợ phạm phải một trong những trường hợp đó thì chồng có quyền bỏ vợ. Theo điều 108 Bộ luật Gia Long, đó là các trường hợp: 1) Vô tử (không có con); 2) Đố kị (ghen tuông); 3) Ác tật (có việc tế tự, người vợ không làm được cỗ để cúng tế); 4) Dâm dật (dâm đãng); 5) Không kính cha mẹ; 6) Bất hoà (không hoà thuận với anh em); 7) Trộm cắp (không bỏ thì vạ lây đến chồng). Pháp luật thời nhà Lê mà điển hình là Bộ luật Hồng Đức coi các trường hợp TX trên đồng thời là các trường hợp của nghĩa tuyệt (ân nghĩa vợ chồng bị đoạn tuyệt), bắt người chồng phải bỏ vợ nếu người vợ phạm phải một trong bảy trường hợp trên. Trong khi đó, theo Bộ luật Gia Long, nếu người vợ phạm phải một trong bảy trường hợp trên thì người chồng có quyền xét xem có nên bỏ vợ hay không, Bộ luật Gia Long phân biệt rạch ròi giữa TX và nghĩa tuyệt. Tuy phạm vào một trong những trường hợp của TX, nhưng nếu người vợ ở trong trường hợp tam bất khứ (ba trường hợp người chồng không thể bỏ vợ được) thì người chồng không được phép bỏ vợ.
Mùa đông, thời tiết rất lạnh. Phía trên truyền đến hàn ý lạnh lẽo thấu xương, một tấc một tấc, theo tứ chi lan dần đến từng lỗ chân lông, rót vào nội tâm. Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy nàng giống như đặt mình vào trong hầm băng, không có một tia ánh sáng, không có một tia ấm áp.
Đích nữ đại tướng quân, một khi phong hậu, uy phong thế nào. Không biết khi nào hạnh phúc ôn nhu nhất biến thành bi kịch tàn khốc nhất. Phu quân của nàng, từng đối với nàng thề vĩnh viễn không bao giờ phụ bạc nàng, thế nhưng ngay ngày đại hôn đó lấy lý do không trinh phế đi nàng, đem nàng biếm lãnh cung, hơn nữa cưới thứ muội của nàng.
Hé ra một nụ cười mang theo thê lương, bày tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve mái đầu bạc trắng.
Năm đó nàng vì thay hắn giải độc, ôm t quyết tâm hẳn phải chế, cùng hắn ái ân đem độc dời đến trên người chính nàng, tuy rằng may mắn bảo vệ tánh mạng, cũng là một đêm đầu bạc. Khi đó, hắn từng nắm sợi tóc của nàng, thề với trời, cuộc đời này không phụ nàng. Nhưng mà, cái gọi là không phụ, chính là hắn lấy tội danh không trinh phế truất nàng!
Nàng không trinh? ! Nàng xác thực không phải tấm thân xử nữ, nhưng mà, kia đều là vì thay hắn giải độc, mà phá nàng thân nhân, cũng là chính hắn a! Hắn hiện tại thế nhưng nói nàng không trinh? !
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng nói thái giám mang chút khinh thường trong lãnh cung vang lên rõ rang.
Như người chết vớt được bè gỗ, ánh mắt ảm đạm của Lạc Khuynh Hoàng trở nên sáng ngời, giãy dụa đứng dậy. Hắn rốt cục vẫn nhớ kỹ cũ tình sao? Hắn rốt cục, vẫn là tới gặp nàng sao? !
“Ôi, tỷ tỷ như thế nào ngồi dưới đất đâu? Bây giờ là mùa đông , đừng đông lạnh đến hỏng rồi a.” Tiếng nói xinh đẹp quyến rũ của Lạc Khuynh Thành chui vào trong tai Lạc Khuynh Hoàng, mùi son phấn nồng đậm khiến cho Lạc Khuynh Hoàng nâng lên đôi mắt.
Đập vào trong mắt là một dạo ánh sáng màu hồng.
Phu quân của nàng cùng thứ muội của nàng, mặc hỉ phục sắc đỏ thẫm. Hỉ phục trên người Lạc Khuynh Thành thậm chí so với của nàng còn muốn hoa lệ xinh đẹp hơn. Căn bản là bọn họ đã an bài mọi việc diễn ra đi!
Bọn họ vì sao muốn đối với nàng như vậy? ! Nàng Lạc Khuynh Hoàng rốt cuộc có điểm nào thực xin lỗi bọn họ? ! Nàng đối Quân Kiền Linh thâu tâm đào phế, không tiếc lấy mệnh cứu giúp, lại đổi lấy hắn vô tình vứt bỏ! Nàng đối Lạc Khuynh Thành mọi cách thủ hộ, không tiếc thay nàng bị phạt, lại đổi lấy của nàng hoành đao đoạt ái!
“Kiền Linh, ta sợ hãi.” Lạc Khuynh Thành nhìn đến ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng mang đầy hận ý, ra vẻ nhu nhược trốn phía sau Quân Kiền Linh, làm ra một bộ dáng lạnh run.
Quân Kiền Linh đem Lạc Khuynh Thành ôm vào trong lòng, ôn nhu an ủi nói, “Đừng sợ, Khuynh Thành. Có ta ở đây, độc phụ này không dám đối với nàng như vậy !”
Lạc Khuynh Thành ghé vào trong lòng Quân Kiền Linh, khiêu khích nhìn phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt tràn đầy đắc ý cùng khiêu khích.
“Độc phụ? !” Lạc Khuynh Thành nghe được lời nói Quân Kiền Linh, rốt cục nhịn không được cười lạnh ra tiếng. Là ai từng ôm nàng nói nàng là nữ tử đẹp nhất, thiện lương nhất trên đời này? ! Nay, nàng trở thành độc phụ ? ! Nàng thật sự rất muốn hỏi một chút, nàng rốt cuộc làm sao độc ? !
Quân Kiền Linh lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt tràn ngập xem thường cùng khinh thường, hiện lên ý cười lạnh như băng mà tàn khốc nói, “Chẳng lẽ không đúng sao? ! Ngươi cho là mấy năm nay chuyện tình ngươi ở thừa tướng phủ ngược đãi Khuynh Thành, trẫm cũng không biết? !”
Lạc Khuynh Hoàng không thể tin nhìn Quân Kiền Linh, nguyên bản con mắt ôn nhu như nước, nay làm sao còn có nửa phần ôn nhu đáng nói? ! Có chính là vô tận xem thường cùng chế nhạo. Nàng ngược đãi Lạc Khuynh Thành? !
Nàng gần như lớn như vậy chưa từng nghe qua sự chê cười như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nở nụ cười ra tiếng, nàng cười như khàn cả giọng, cười đến khóe mắt đều chảy ra nước mắt. Phụ thân thân là đại tướng quân, hàng năm bên ngoài mang binh đánh giặc. Đại tướng quân phủ toàn bộ giao nhị di nhương cầm giữ. Nàng thân là đích nữ, đều tránh không được chịu khi dễ, Lạc Khuynh Thành thân là thứ nữ, địa vị tự nhiên lại thấp.
Nhưng là nàng cho tới nay đối với Lạc Khuynh Thành đều là thương yêu bảo hộ, thậm chí không tiếc vì nàng liên tiếp đối đầu với nhị di nương. Nhưng đến cuối cùng, đổi lấy được là mối hận đoạt phu không nói, còn nói nàng thành độc phụ ngược đãi Lạc Khuynh Thành! Thật sự rất buồn cười? !
Quân Kiền Linh trên cao nhìn xuống nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt không có nửa phần thương xót, lạnh lùng phun ra hai chữ tự, “Điên phụ*!”
*Điên phụ = đàn bà điên
“Ta là điên phụ? !” Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên mang theo một chút âm lượng đứng lên, bởi vì đứng quá mau, suýt nữa đứng không vững, lảo đảo vài bước, mãn nhãn thống khổ nhìn Quân Kiền Linh, chất vấn nói, “Lúc trước là ai đối với ta – điên phụ này thề với trời, nói cuộc đời này không phụ ta ? ! Quân Kiền Linh! Ngươi từng nói qua, có vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt !”
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ dùng hết khí lực trong người quát. Trời tru đất diệt bốn chữ lại chui vào lỗ tai Quân Kiền Linh, thần sắc hắn có vài phần dao động, cuối cùng hóa thành tàn khốc càng sâu.
Lãnh liệt* nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Quân Kiền Linh khóe môi nở ra một chút ý cười tàn nhẫn, nói, “Lạc Khuynh Hoàng, ngươi liền như vậy luyến tiếc ta sao? Một khi đã như vậy, tối nay, ta ngay tại nơi này cùng ngươi.”
*Lãnh liệt = lạnh lẽo + mạnh mẽ
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Kiền Linh nói như thế, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giật mình nhìn Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh cũng là tàn nhẫn câu môi nói, “Bất quá thân thể của ngươi sắp chết, ta nghĩ cả đời cũng không còn cơ hội gặp mặt . Tối nay ta cùng Khuynh Thành ngủ lại nơi này, ngươi liền thay ta canh chừng đi. Cần phải quý trọng cơ hội lần này nga, đây chính là cơ hội một lần cuối cùng nhìn thấy thân mình ta a!”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Kiền Linh nói như thế, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giật mình nhìn Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh cũng là tàn nhẫn câu môi nói, “Bất quá thân thể của ngươi sắp chết, ta nghĩ cả đời cũng không còn cơ hội gặp mặt . Tối nay ta cùng Khuynh Thành ngủ lại nơi này, ngươi liền thay ta canh chừng đi. Cần phải quý trọng cơ hội lần này nga, đây chính là cơ hội một lần cuối cùng nhìn thấy thân mình ta a!”
Lạc Khuynh Thành nghe Quân Kiền Linh nói như thế, đáy mắt xuất hiện một tia oán độc, cũng là ra vẻ chần chờ nói, “Như vậy được chứ? Tỷ tỷ có thể hay không không muốn a?”
“Vô phương. Ta thấy tỷ tỷ nàng thực nguyện ý!” Quân Kiền Linh câu môi cười nói, thân thủ ôm qua vòng eo mảnh khảnh của Lạc Khuynh Thành, đi đến phía trước.
Lạc Khuynh Hoàng trơ mắt nhìn Quân Kiền Linh ôm ấp đi qua Lạc Khuynh Thành trước mặt nàng, nhìn bọn họ đi lên giường của nàng, Lạc Khuynh Thành còn ghét bỏ nhìn thoáng qua, nói, “Này giường lãnh cung tệ hại như thế, tỷ tỷ như thế nào ngủ quen?”
Nàng đứng ở tại chỗ, bất động giống như một pho tượng bị phong ấn, vẫn không nhúc nhích. Con mắt đen như mực sớm đã không còn tinh hoa như ngày xưa, chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch.
“Như thế nào? ! Còn không lại đây? ! Còn cần trẫm tự mình mời ngươi? !” Quân Kiền Linh ôm Lạc Khuynh Thành lạnh như băng nói, “Xem ra phế hoàng hậu là muốn muốn vĩ hạ phạm thượng ? Kia trẫm không ngại kêu phủ đại tướng quân đến cùng ngươi chôn cùng!”
Lạc Khuynh Hoàng nguyên bản con ngươi đang tĩnh mịch nghe đến ” Phủ đại tướng quân đến cùng ngươi chôn cùng!” lúc này đột nhiên hiện lên một chút hận ý. Nàng từng bước một đi tới bên giường, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, quỳ xuống.
Lạc Khuynh Thành đắc ý liếc mắt nhìn Khuynh Hoàng một cái, Quân Kiền Linh cũng thản nhiên quét mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, liền đem Lạc Khuynh Hoàng thành người tang hình, cùng Lạc Khuynh Thành cá nước giao hoan một phen.
Nam tử thở dốc kết hợp với tiếng rên rỉ của nữ tử ở bên tai Lạc Khuynh Hoàng liên tục không ngừng, nàng bắt buộc chính mình mở mắt ra nhìn hết thảy hình ảnh trước mặt, đôi mắt đen như mực từ từ, một chút một chút ngưng tụ hận ý.
Lạc Khuynh Thành, nàng chính là báo đáp nàng (Lac Khuynh Hoàng) như vậy! Nàng nhớ rõ kia một năm vì Lạc Khuynh Thành không chịu phạt, nàng ở trước mọi người bị nhị di nương đánh hai bàn tay, mất hết mặt mũi. Lạc Khuynh Thành cầm hai tay nàng đang bị thương áp vào hai má, nói rằng cả đời sẽ đối với nàng tật tốt.
Cả đời đối với nàng thật tốt? ! Chính là như vậy sao? ! Chính là cướp đi nam nhân của nàng, bức bách nàng xem bọn họ cá nước giao hoan? !
Không biết quỳ đến giờ nào, Lạc Khuynh Hoàng cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi hôn mê bất tỉnh. Thời điểm tỉnh lại, đầu gối đã muốn xanh tím một mảng, cơ hồ ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
Lãnh cung ngày nào cũng lạnh như băng vào mùa đông. Trời lạnh thấu xương, thời gian rất dài. Mỗi ngày ngủ ở trên giường Lạc Khuynh Thành cùng Quân Kiền Linh ngủ qua, hình ảnh trong đầu trở về kí ức ngày đó của bọn họ , làm cho nàng ghê tởm muốn phun.
Ở lãnh cung ước chừng ngây người ba tháng. Chịu được Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành mọi cách chế ngạo cùng tra tấn, rốt cục chờ được hi vọng sự trở về của phụ thân nàng cùng huynh trưởng, cũng hi vọng vào đứa nhỏ của nàng.
Lạc Khuynh Thành vuốt ve bụng có chút hở ra, lộ ra tươi cười đầu tiên trong ba tháng này. Ánh sáng tươi cười đem hai mà ngọc của nàng không còn tức giận làm nổi bật sự xinh đẹp mỹ lệ, quay trở về thời điểm diễm lệ của đệ nhất mỹ nhân Cẩm Quốc ngày xưa.
“Con yêu, ông ngoại cùng cậu đã trở lại. Rất nhanh mẫu thân sẽ mang con rời đi nơi này.” Lạc Khuynh Hoàng ôm lấy bụng ôn nhu ý cười nói. Nàng vẫn oán hận, nhưng mà nàng dù sao bất lực. Hiện tại nàng chỉ có một nguyện vọng, là mang theo đứa nhỏ của nàng, rời đi lãnh cung đáng sợ này thôi.
Nhưng mà, sự thật vĩnh viễn tàn khốc thực.
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiếng nói thái giám lại một lần nữa vang lên.
“Nô tì cung nghênh hoàng thượng.” Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng đứng dậy, hướng phu quân của nàng, Cẩm quốc hoàng đế – Quân Kiền Linh hành lễ.
Âm thanh yên lặng. Yên lặng đến ngay cả một cây châm rơi xuống thanh âm đều có thể nghe được rành mạch.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn duy trì hành lễ tư thế chưa từng thay đổi, mà Quân Kiền Linh chính là lạnh lùng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, vẫn chưa từng mở miệng.
Đứng một hồi, Lạc Khuynh Hoàng giữa trán dần dần chảy ra mồ hôi, nàng nâng lên đôi mắt, hi vọng nhìn vào trong mắt Quân Kiền Linh, đáng tiếc đôi mắt trước kia từng tràn ngập nhu tình, giờ phút này chỉ còn lại có một mảnh lạnh như băng. Nhịn xuống khóe miệng ý cười chua sót, Lạc Khuynh Hoàng vừa cúi người vừa nói, “Hoàng thượng, nô tì có thể đứng lên không?”
“Làm hoàng hậu lâu như vậy còn không hiểu quy củ ? ! Trẫm chưa từng nói cho ngươi đứng lên!” Con ngươi Quân Kiền Linh hẹp dài bên trong hiện lên một tia mỉa mai, tựa hồ lấy quẫn bách của Lạc Khuynh Hoàng làm giải trí bình thường.
Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt nhẹ nhàng run lên, khóe miệng tươi cười càng phát ra tự giễu, nàng cung kính nói, “Hoàng thượng giáo huấn phải. Nô tì tiện thể không đáng giá nhắc tới, nhưng mà còn thỉnh hoàng thượng niệm tình đứa nhỏ trong bụng nô tì!”
“Đứa nhỏ trong bụng?” Quân Kiền Linh mâu trung ý mỉa mai càng đậm, khóe môi tươi cười càng phát ra mãnh liệt, hắn dùng một bàn tay nắm lấy cằm Lạc Khuynh Hoàng, lạnh giọng nói, “Nói rất đúng! Trẫm hôm nay vì đứa nhỏ trong bụng ngươi đến!”
Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Kiền Linh niết sinh đau, cũng không dám giãy dụa, Quân Kiền Linh đột nhiên trên tay dùng sức, đem Lạc Khuynh Hoàng trong tay mình đẩy đi rất xa, Lạc Khuynh Hoàng mâu trung hiện lên kinh hoảng, hai tay che bụng, ngã ngồi dưới đất. Nàng kinh ngạc nâng đôi mắt lên, nhìn Quân Kiền Linh.
Quân Kiền Linh có chút không kiên nhẫn nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, đôi mắt hiện lên ba phần xem thường bảy phân ghét cay ghét đắng, nói, “Ngươi cho là ngươi xứng hoài thượng đứa nhỏ của trẫm sao? ! Trẫm hôm nay đến, chính là đến trừ bỏ nghiệt chủng này!”
“Ngươi nói cái gì? !” Lạc Khuynh Hoàng không thể tin nhìn Quân Kiền Linh, thanh âm đều mang theo run run, “Ngươi muốn giết nó? ! Nó là của cốt nhục ruột thịt của ngươi a!”
Nàng nghĩ đến hắn cho dù đối với nàng tuyệt tình nhẫn tâm, nhưng ít ra vẫn là có một chút lương tri . Lại thật không ngờ, hắn thế nhưng ngay cả cốt nhục ruột thịt chính mình cũng chưa từng có chút thương tiếc! Hắn quả thực không phải người! (Kim: vô cùng chính xác, lấy gạch chọi chọi >”
Quân Kiền Linh cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, thần sắc lạnh lùng nói, ” Cốt nhục ruột thịt thì như thế nào? ! Đứa nhò đầu tiên của trẫm chỉ có thể từ Khuynh Thành mà ra, ngươi thì kiếp sau đi!”
“Viên thuốc này là trẫm thay ngươi chuẩn bị .” Quân Kiền Linh ôn nhu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chính là kia ôn nhu bên trong lại hỗn loạn làm người ta xương cốt đầy hàn ý, hắn nói, “Trẫm biết ngươi sợ khổ, ngươi xem, trẫm cho người chuẩn bị riêng cho ngươi viên thuốc,mau ngoan ngoãn uống!”
Bốn chữ cuối cùng cơ hồ là từ khẽ răng phát ra, mâu quang hắn đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.
Lạc Khuynh Hoàng thất kinh lui về phía sau, bắt buộc chính mình bình tĩnh, nàng nâng lên đôi mắt, nhìn phía Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, “Cha ta đã muốn hồi thành, ông ấy sẽ không nhìn ngươi đối với ta như vậy !”
“Phế hoàng hậu không trinh, cả nước đều biết. Đại tướng quân đã trước mặt mọi người tuyên bố cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ cha và con gái, hiện tại trẫm tự tay trừ bỏ nghiệt chủng này, có vấn đề gì? !” Quân Kiền Linh hờ hững nói, đột nhiên tay hắn nắm cằm Lạc Khuynh Hoàng, không lưu tình chút nào đem viên thuốc nhét vào, Lạc Khuynh Hoàng liều mạng giãy dụa, lại thủy chung giãy dụa không được với Quân Kiền Linh.
—— đôi lời nói với người xa lạ ——
Truyện mới nói rằng ——. Nữ cường + trọng sinh + sủng văn. Tiếp tục phong cách cùa ta: cả đờichỉ một đôi.
—–Ngoài lề————
Kim: ta chém, ta chém. Làm chương này ta ngán quá, chỉ thích sủng văn, làm ngược văn là đang hành hạ ta. *Khóc ròng*
Edit: Kim Kim
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
29 chương
126 chương