Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 144 : Chặn đánh
Ta ở Hồ quan sắp xếp đường đi cho Thư Hộc, dám cam đoan tên gia hỏa này vẫn chưa biết mình đã mắc mưu chịu thiệt, lại có thể yên tâm ở Hồ quan đặt kế hoạch hành động tiếp theo. Đợi Trương Yến cùng Trương Liêu lấy được thành Hồ quan rồi, ta có thể thoát thân, một số việc vẫn phải đích thân đi làm mới được.
Thời gian lại qua thêm nửa năm, không biết Bá Phù thân thể khôi phục thế nào, có chút nhớ bọn họ.
Lúc ta phục kích Thư Hộc,
Trương Yến mang theo đại quân cũng gặp được Cao Can. Cao Can lợi hại hơn ta nghĩ, không biết hắn tâm tư kín đáo hay sợ binh lực không đủ, dẫn theo bốn vạn rưỡi quân lên đường, trong đó có một vạn rưỡi là kỵ binh.
Trương Yến âm thầm tặc lưỡi, may mình không phải đối mặt tác chiến, nếu không…
Kiêng kỵ kỵ binh của Cao Can, Trương Yến mang quân không dám lại gần Cao Can quá, dứt khoát phái một tiểu đội mấy ngàn người, luân phiên tác chiến cùng đại quân của Cao Can. Trong thời gian vài ngày, song phương giao chiến nhiều lần, lại chưa từng thấy mặt nhau, vì Hắc Sơn quân luôn chọn ban đêm tới đánh.
Đám tiểu binh Hắc Sơn lúc trời tối đột nhập vào doanh trại của Cao Can đều cảm thán, chẳng trách tướng quân đại nhân bảo chúng ta trời tối đến phóng hỏa, thì ra đại quân Cao Can người ta không có đội tuần tra đêm, vào rất dễ dàng, không chơi cho đã thật xin lỗi người ta quá! Đợi Cao Can bị tiếng ngựa hí người kêu kéo từ trong mơ tỉnh lại, đã thấy khói cuồn cuộn trong quân doanh, lửa chiếu sáng rực cả nửa đại doanh.
Lửa rất nhanh bị dập tắt, hỏi lại không biết ai đốt lửa, chắc là ban đêm nhóm lửa sưởi ấm không dập hết thôi. Cao Can tức giận đem tiểu binh phụ trách tuần tra buổi tối đến, mỗi người đánh hai mươi trượng, phạt bọn chúng không cẩn thận khiến đại doanh bị cháy.
Nhớ kỹ
Trương Yến dặn dò, bộ binh không thể đấu với kỵ binh, phải chạy thật nhanh, mấy tên lính Hắc Sơn quân trong lúc trốn chạy lại chẳng thấy kỵ binh đuổi theo như dự kiến, trở về kể lại, Trương Yến trầm ngâm một chút, bảo Bạch Tề mang vài tên lính trở lại lần nữa, tìm người quen thăm dò tin tức. Kết quả liên hệ được với Quản Hợi, hóa ra đại tướng quân
Cao Can người ta tưởng rằng thời tiết khô hanh gây cháy, nếu vậy cứ tới làm thêm vài lần nữa.
Hai đêm tiếp theo, đêm nào lửa cũng cháy, Cao Can dù ngốc cũng cảm thấy có vấn đề. Đến đêm thứ tư, ra nghiêm lệnh tăng tường cảnh giới, quả nhiên phát hiện có người lẻn vào phóng hỏa, nhưng mà đám người này vô cùng nhanh nhẹn, bắt lúc nửa đêm, không giết được mấy người, đa số chạy hết. Cứ vài ngày như vậy, Viên quân tổn thất không lớn, nhưng mỗi đêm đều bị sức ép không thể ngủ ngon, ban ngày cũng không có tinh thần hành quân, vài ngày mới đi được hơn hai mươi dặm đường.
Tới cách Thượng Đảng một trăm dặm,
Cao Can hạ trại lúc ban ngày chửi Trương Yến ầm ĩ. Vài ngày thức đêm, khiến hắn kiệt sức không nói, hôm qua, giặc Hắc Sơn càng quá đáng, không biết làm sao chúng chui vào được mã doanh, lại hạ thuốc trong thức ăn cho ngựa, hôm nay gần như toàn bộ chiến mã đều ốm, tiêu chảy không đứng lên nổi. Cao Can chẳng có cách nào đành hạ lệnh dựng trại nghỉ ngơi, tăng cường cảnh giới, còn phái ra hai đội nhân mã mai phục trái phải ngoài doanh, buổi tối bắt giặc.
Cho chiến mã uống thuốc xổ, là Bạch Tề thủ hạ của Trương Yến làm, hắn cũng bị ép thôi, kỵ binh
Tịnh châu thật sự không tồi, mấy hôm trước ban đêm lẻn vào doanh, chẳng qua là phóng hỏa đón gió, lại bị kỵ binh đuổi chạy suýt chết, nếu không có Quản Hợi âm thầm giúp đỡ, không chừng đã mất nhiều huynh đệ. Sau đó, một tiểu binh liền hiến kế hạ dược chiến mã, cái này so với chạy trốn
Hắc Sơn quân chiếm ưu thế hơn. Vốn định cùng nhau hạ dược lên cả người, nhưng mà không có đủ thuốc, Bạch Tề nghĩ đến là thở dài, chuyện chọc giận người ta tốt đẹp như vậy, mà chẳng có cách nào thực hiện, đành suốt đêm đi gấp, tới phía trước bày trò chơi mới.
Trương Yến rất nhanh chóng nhận được tin Cao Can mai phục nhân mã chuẩn bị bắt giặc, cười lớn mang theo đại đội nhân mã ở cách đại doanh Cao Can khoảng ba mươi dặm bắt đầu đào hầm, đi Thượng Đảng tất phải qua đây, để Cao
Can thức đi, ngày mai mới biết thế nào là khổ! Một tên đội trưởng vừa ra sức đào hố vừa quát lớn: “Hố không được đào quá dày, quá sâu, rộng một chút, một lần sập được mười mấy người là vừa, động tác mau lên, còn phải lên phía trước đào nữa.”
Mấy tên lính vừa đào vừa cười: “Bình thường đào hố săn heo rừng, giờ là săn người, chuyện này thì ra vui vẻ như vậy? Đội trưởng, có phải nên thả thêm mấy thứ vũ khí đầu nhọn xuống đó không, chọc thủng người đấy!” Đội trưởng lườm lắn một cái:
“Ngươi tưởng tướng quân không muốn sao? Nhưng tìm vũ khí ở chỗ nào đây?
Vót nhọn đầu gỗ còn phải mất tới hai ngày, nguyên liệu rất khó tìm, nghĩ lại đành phải bỏ qua.”
Tiểu binh kia đúng là thích động não: “Đội trưởng à, gỗ không đủ, đem binh khí gẫy bỏ vào là được. Đều là đả thương người, cắm vào đám Viên quân kia là được rồi.” Đội trưởng kia nói: “Dùng binh khí hỏng cũng được, nhưng mà không có nhiều, không có bao nhiêu tác dụng.”
“Hì hì, đem đao kích của chúng ta đều bẻ gãy cắm hết vào đi. Chúng ta tìm cơ hội tới Viên doanh lấy tiếp vũ khí. Hôm đó tôi cầm mấy cây kích của chúng theo, dùng mạnh hơn của chúng ta nhiều.”
“A, tiểu tử ngươi thông minh lắm.
Được, các huynh đệ, cứ vậy đi, cho tên hỗn đản Cao Can chịu khổ.” Đám lính cười lớn, thẳng tắp đào hố dọc đường đi thành Hồ quan.
Đợi suốt một đêm, vành mắt Cao Can đen sẫm, ngựa không cưỡi được, hắn rất tức giận, vất vả tìm hai con ngựa coi như đã khôi phục, tròng xe ngựa vào, Cao Can lên xe hùng hùng hổ hổ khởi hành. Đương nhiên dù mệt mỏi cũng không quên dặn binh lính chú ý tình huống xung quanh, nhưng một bóng giặc cũng không thấy. Gần giữa trưa Cao Can nhận được tin Hổ Lao quan thất thủ. Hắn vội hỏi thăm hướng đi của Tào quân, thám báo trả lời: không biết, không nhận được tin. Lại hỏi trên đường có thấy bóng giặc
Hắc Sơn không? Thám báo vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, Cao Can tức giận muốn một phát đạp chết kẻ kia. Vẫn may mưu sĩ bên cạnh nói một câu: không có tin tức chính là tin tốt, Cao Can mới tĩnh tâm lại.
Suy nghĩ thế cục trước mắt, Cao Can đoan chắc Tào quân muốn chiếm Hổ Lao quan là để ngăn cản hắn hội quân với Viên Thiệu, cho nên hắn phải nhanh chóng đoạt lại Hồ quan, thông đường tới Nghiệp thành. Chỉ hận Trương Yến không chịu cùng hắn đối chiến, lại phá rối trong bóng tối, lúc này cuối cùng cũng hiểu, bọn chúng đang trì hoãn thời gian hắn tiến quân. Từ Tấn Dương đến thành Hồ quan, bình thường mất mười ngày, lúc này hắn cách
Thượng Đảng không tới trăm dặm, đã bị trì hoãn năm sáu ngày, vậy thì sao, hắn cũng chẳng có cách nào với Trương Yến. Nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Trương Yến một hồi, Cao Can quyết đoán hạ lệnh, toàn quân để lại kỵ binh đợi ngựa hết tiêu chảy sẽ đuổi theo, hắn mang theo bộ binh cấp tốc đi trước tới thành Hồ quan.
Ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm ấm áp chiếu rọi khắp nơi, hồn nhiên dâng hiến tình yêu thương của mình. Đáng tiếc, không phải ai cũng cảm nhận được tình yêu
ấy, Cao Can đang đắm chìm trong sự ân sủng như vậy lại mang vẻ mặt vô cùng buồn bực. Một đêm qua, phục binh Cao Can sắp xếp hai bên doanh cùng đội tuần tra trở thành vật bài trí, hoàn toàn khác với mấy đêm trước bị tập kích, hai đêm nay yên tĩnh kỳ lạ. Chẳng lẽ Trương Yến đã biết phương pháp đánh đêm không hữu dụng nữa, cho nên đã chuồn mất? Dễ dàng vậy sao? Nhưng mà thám báo phái ra xung quanh quả thật không nhìn thấy bóng dáng giặc Hắc Sơn, Trương Yến rốt cục đang làm gì? Trong lòng nghi thần dọa quỷ, Cao Can xoa xoa vành mắt đen thẫm của mình, hạ lệnh cấp tốc lên đường.
Ngay lúc Cao Can đang gà gật trên xe ngựa, tiền quân đột nhiên hô lớn, Cao Can bừng tỉnh khẩn trương nhìn tiểu binh xông tới báo tin: “Đại nhân, tiền quân gặp mai phục, thương vong mấy trăm huynh đệ.” Cao Can nghe xong, gãi đầu, mai phục? Thương vong vài trăm? Cái gì mà mai phục, thương vong lớn như vậy sao? Trên đường bằng phẳng, sao lại có mai phục? Còn nữa, tại sao không có âm thanh gì ngoài tiếng gào khóc? “Ngươi nói cho rõ ràng, mai phục cái gì?
Sao lại như thế?”
Tiểu binh thở dốc một hơi mới nói tiếp được: “Tiền quân gặp bẫy, đủ cả lớn nhỏ, không biết có bao nhiêu, không ít huynh đệ đi tới liền ngã xuống, trong hố đều là binh khí hoặc mộc côn sắc nhọn, huynh đệ chúng ta ngã xuống không lên nổi nữa.” Cao Can sửng sốt, cạm bẫy? Con mẹ nó, chẳng trách hai ngày không đánh đêm, thì ra đi đào hầm. Biết rõ Trương Yến nhất định kéo dài thời gian hành quân của mình, vẫn phải chậm rãi mà đi thôi: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho tiền quân chậm rãi dò đường, ngoài ra phái tả quân lên phía trước kiểm tra, đại quân ở tại chỗ đợi lệnh.” Hôm nay chưa tới hai canh giờ lại phải dừng.
Đợi tiền quân thăm dò hết đoạn đường bảy tám cái hố phía trước, đại quân lại lên đường, đã hơn hai canh giờ sau. Đi chưa tới mười dặm đường, lại gặp hố bẫy, lại mò, lại lấp, tới lúc đêm xuống đại quân chưa đi quá được hai mươi dặm đường. Nhìn màn đêm đen thẫm, Cao Can cũng hiểu không thể hành quân đêm, trước mặt không biết có bao nhiêu hố nữa, đành hạ lệnh hạ doanh. Viên quân than thở bắt đầu dựng trại, tinh lực bị hao tổn mạnh, lúc này nếu Hắc Sơn quân ở phía trước đào hố, vậy chúng ta cũng có thể ngủ ngon giấc rồi.
Lúc này còn chưa tới đêm, nhìn Viên doanh không khí trầm lặng trong giấc ngủ, Hắc Sơn quân trong bụng cười lật trời. Kỳ thực ngoại trừ chỗ bẫy đầu tiên, những nơi khác chỉ có một vài hố, chỉ để tiêu hao tinh thần
Viên quân. Vì thế, Cao Can trong lúc ngủ mơ lại bị địch nhân tập kích mà bừng tỉnh. Cao Can mặt tối sầm nhìn tình hình trước mắt: hơn mười lều trại bị bắt lửa trong gió cháy đùng đùng, khắp quân doanh thấy binh sĩ chạy loạn. Rối ren hơn một canh giờ, cả quân doanh mới yên tĩnh lại một chút. Gọi thiên tướng tới hỏi thăm, hắn cười khổ: “Có giặc lẻn vào doanh, giết không ít huynh đệ, phóng hỏa thiêu mất ba phần lều trại.
Quân ta thương vong gần hai ngàn. May mà một huynh đệ đi tiểu đêm phát hiện có kẻ phóng hỏa, hô lớn kêu tỉnh mọi người, nếu không…” Cao Can đầu muốn nứt ra, chiến thuật gây rối thế này hắn thật không có cách nào đối phó, liền thở dài dặn mọi người thu thập tàn cuộc, tiếp tục nghỉ ngơi, sáng mai lại đi, đương nhiên, phải tăng cường cảnh giới.
Cao Can trở về ngủ tiếp, Viên quân trải qua một ngày giày vò càng thêm mệt mỏi, nghĩ kẻ địch tối nay náo loạn đã đủ, cũng đều đi ngủ. Xa xa, nhìn thấy đại doanh Viên quân dần dần an tĩnh, Bạch Tề che miệng cười sướng, chỉ huy ba ngàn huynh đệ chậm rãi áp sát quân doanh. Không lâu sau, lính gác, đội tuần tra đều đi đời, Hắc Sơn quân tản mát khắp nơi tiếp tục giết người.
Bạch Tề chui vào lều của Quản Hợi đánh thức hắn dậy. Nhìn thấy Bạch Tề, Quản Hợi không ngừng nhỏ giọng oán trách:
“Ngươi đi làm việc của ngươi, đến làm phiền ta làm gì? Còn ngại mấy ngày nay ta không ngủ được mấy sao?” Bạch Tề bật cười: “Tìm huynh vì có việc gấp, mấy thứ lần trước nhờ huynh lấy thế nào rồi?”
Quản Hợi cười cười: “Lấy được lâu rồi, tuyệt đối là hàng thật, nhưng mà cách làm lần này khiến người ta thật mệt mỏi, ngươi cầm lấy đi nhanh lên, ta muốn ngủ.” Nói rồi lấy trong người ra một cái bọc nhỏ đưa cho Bạch Tề.
Bạch Tề nhận lấy cười cười: “Đừng oán trách ta, đây là chủ ý của quân sư. Ta còn muốn cho huynh biết, quân sư bảo huynh chú ý một chút, đừng bỏ mạng trong loạn quân.”
Quản Hợi ngạc nhiên: “Quân sư nào thế? Chủ ý này thật hại người.” Bạch Tề cười: “Không biết, quân sư đột nhiên xuất hiện, Trương đại tướng quân không cho chúng tôi hỏi thăm lai lịch ngài ấy, mặt cũng chưa nhìn rõ bao giờ, có điều, rất tài giỏi.
Đúng rồi, quân sư bảo tôi chuyển lời cho huynh, bảo huynh tận lực bảo vệ tính mạng cho Cao Can, ngài ấy còn nói, sau này lúc cần tới huynh, sẽ phái quản gia tới liên hệ với huynh, còn nói, huynh quen biết người đó, gọi là Tần Dũng.”
Quản Hợi nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn Bạch Tề, chợt nghĩ ra liền ngồi trở về: “Trời ạ, thì ra là… Hảo huynh đệ, ngươi trở về nói với quân sư, nói lão Quản ta sẽ nghe lời, bảo ngài ấy yên tâm, những việc ngài ấy nói ta đều sẽ làm thật tốt. Đúng rồi, vừa rồi ta chưa nói gì hết, ngươi trở về đừng nói linh tinh.”
Bạch Tề a một tiếng: “Huynh quen biết quân sư sao? Trông huynh có vẻ kinh hãi về hắn, kể cho huynh đệ nghe đi.” Quản Hợi sầm mặt: “Kinh hãi cái gì? Ngươi đừng nói lung tung. Quân sư rất lợi hại, ta không thể nói cho ngươi biết đâu, đừng có hỏi. Không còn sớm nữa, ngươi đi nhanh đi, để ta ngủ thêm một lát.” Bạch Tề bĩu miệng đi ra ngoài.
Không lâu sau, đại doanh Viên quân lần nữa vang lên tiếng binh lính kêu thảm thiết, cả đại doanh nhất thời lại ầm ĩ tiếng báo động. Nhìn lại đa số lều trại đã bị thiêu cháy, “Quả thực là… quá đáng thật, tặc tính không đổi, tặc tính không đổi!” Kẻ địch đi rồi còn quay lại khiến Cao Can nổi trận lôi đình, hướng về đám thiên tướng gào thét: “Đã nói phải tăng cường cảnh giới, tăng cường cảnh giới, các ngươi ăn cái gì mà không biết thế? Hai đêm liền chịu thiệt hại y hệt nhau? Cút hết đi, mỗi người lĩnh một đội nhân mã mai phục bốn phía doanh trại, bắt được bọn chúng ta sẽ đem bầm thây vạn mảnh, Trương Yến, ta và ngươi không đội trời chung!”
Chúng tướng vô cùng mệt mỏi, nhìn thấy bộ dạng tức giận của chủ soái, đành phải nhận lệnh mà đi. Một đêm này tiếp theo tất nhiên không xảy ra chuyện gì, Cao Can tức giận không ngủ nổi ngồi tới tận bình minh. Quản
Hợi theo đội thân binh bảo vệ Cao Can đi tuần ngoài doanh hai vòng rồi tìm một chỗ kín gió ngủ tiếp, hắn không ngu ngốc, biết hôm nay sẽ không có chuyện gì nữa, sao không tranh thủ ngủ cho lại giấc?
Lúc trời sáng rõ, Viên quân cơ hồ mặt ai cũng đen sạm, ánh mắt mệt mỏi tới cực điểm. Cơ thể người là máu thịt, không phải làm bằng sắt, không ăn một bữa là đói, vài ngày không ngủ… Không đợi Cao Can hạ lệnh nhổ trại khởi hành, thám báo vọt tiến vào: “Bẩm đại nhân, lương thảo quân ta bị thiêu, quân nhu bị cướp rồi.”
Cao Can qua một hồi thật lâu mới phản ứng kịp: “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Thám báo dừng một chút, lặp lại một lần: “Hậu quân vận lương bị đánh lén, lương thảo bị đốt, quân nhu bị cướp, đội vận lương thương vong gần một nửa.”
Cao Can nhảy dựng lên: “Địch từ đâu tới? Sao lại ở phía sau chúng ta…” Thám báo nuốt chút nước miếng nói: “Bẩm đại nhân, là, là quân Hắc Sơn.”
“Trương Yến, lại là Trương Yến, ta muốn lột da ngươi.” Cao Can không để ý hình tượng giậm chân mắng lớn. Phát tiết một trận rồi, Cao Can bình tĩnh trở lại, nghĩ một hồi gọi thám báo tới hỏi: “Các ngươi xác định là Hắc Sơn quân? Có bao nhiêu nhân mã?”
Thám báo gật đầu: “Chúng tiểu nhân xác định, bọn chúng dùng cờ hiệu của Hắc Sơn quân. Chúng tiểu nhân cũng nghe được, sau khi cướp bóc quân nhu, đám lính này rút vào trong rừng. Nhân số không ít, những huynh đệ bị tập kích nói chí ít cũng vạn người.” Kỳ thực không nhiều lắm, chỉ khoảng sáu ngàn, còn phân công hành động. Có điều tập kích ban đêm (cũng bắt chước theo), khí thế phóng lớn, đánh hậu quân không kịp trở tay, giết được hai ngàn người rồi cầm quân nhu chạy mất.
“Gần vạn người? Hắc Sơn quân?
Quân của bọn chúng làm gì có quy mô lớn thế, lá gan cũng không lớn như vậy. Gần vạn người sao? Mấy hôm trước, Thư Hộc nói hắn cũng sẽ xuất binh đến Hồ quan, Trương Yến muốn bảo vệ Hồ quan, vừa tập kích phía sau ta, cướp quân nhu, vậy đám quân giở trò trước mặt ta còn có thể có bao nhiêu đây? Chẳng trách không dám cùng ta minh đấu.” Suy nghĩ rõ ràng, Cao Can lập tức hạ lệnh: phái người truyền lệnh tới hậu quân, lệnh cho năm ngàn kỵ binh nhanh chóng lên đường, tuần tra dọc đường đi, nếu Hắc Sơn quân còn dám đến cướp lương thảo quân nhu, nhất định triệt để tiêu diệt; lại phái người đi xuyên qua núi liên hệ với Thư Hộc, hỏi quân bọn họ đi tới đâu rồi; đồng thời phái người cấp tốc tới thành Hồ quan truyền quân lệnh của hắn, triệu tập binh lính đóng quanh thành Hồ quan, cùng hắn hai mặt bao vây tiễu trừ giặc Hắc Sơn phía trước; đem đại quân chia làm ba đội, luân phiên hành quân, sớm tối đều tuần tra, nghiêm mật phòng thủ, không thể để giặc Hắc Sơn đánh lén thành công nữa. Các tướng lĩnh mệnh mà đi. Đương nhiên, sắp xếp này bằng con đường đặc biệt cũng lọt vào tai
Trương Yến.
Nghe sắp xếp của Cao Can, Trương Yến cười lớn: “Quả nhiên như lời quân sư nói, Cao Can, trò đùa của chúng ta vẫn còn ở phía trước. Truyền lệnh cho ta, bảo đại quân nhanh chóng tản ra, tránh tai mắt quân canh phòng, cấp tốc tập kết cách phía nam thành Hồ quan mười dặm. Bạch Tề, ngươi mang theo ba trăm huynh đệ, cầm vật này, thế này thế này. Cho ngươi biết, diễn hỏng vai, đem đầu tới gặp ta.”
Bạch Tề hưng phấn kêu lớn: “Tướng quân đại nhân yên tâm, cam đoan không hỏng.” Hắn chạy nhanh như gió. Trương Yến vừa lòng nhìn lưng ảnh hắn xa dần, mang theo thân binh nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.
Quân Cao Can tiếp tục lên đường, không ngoài sở liệu liên tục hai ngày gặp cạm bẫy. Cạm bẫy cũng không nguy hiểm như hai ngày trước, có điều hố to hơn một chút thôi, xem ra có vẻ đào vội vàng, Hắc Sơn quân quả nhiên số lượng không còn nhiều. Hai ngày này, vì tăng cường tuần tra phòng thủ ban đêm, Hắc Sơn quân đại khái chắc thấy Viên quân phòng thủ cẩn mật, không tới giở trò nữa, tuy rằng vẫn cảnh giác vạn phần, nhưng vẫn còn ngủ được, hơn nữa ngựa khôi phục rồi, một vạn kỵ binh cũng đã đuổi tới, đại quân Cao Can cuối cùng cũng khôi phục lại khí thế.
Ngay lúc đại quân Cao Can đang vội vã trên đường, tướng thủ thành Hồ quan nhận được quân lệnh của Cao Can, vội triệu tập hơn một vạn nhân mã, hướng phía đại quân Cao Can đi nghênh đón. Dọc đường bọn họ đều để ý, nhưng ngoại trừ bốn phía đều là dân chúng chạy loạn (đa số là Hắc Sơn quân đóng giả), không thấy bóng dáng giặc Hắc Sơn, hai quân gặp nhau ở cách thành Hồ quan khoảng bốn mươi dặm. Cao Can thấy hội quân thuận lợi như vậy, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng, nhưng dọc đường nếu không thấy giặc Hắc Sơn, chắc hẳn bọn chúng đã lui về phía Hồ quan. Cao
Can thả lỏng bất an trong lòng, lệnh cho quân cấp tốc hành quân về Hồ quan, định nhanh chóng đoạt lại nơi này.
Đại quân của
Cao Can còn chưa tới dưới thành Hồ quan, tin tức như sấm đánh giữa trời quang đã tới: thành Hồ quan thất thủ, bị Tào quân chiếm mất. Nhận được tin Cao Can sững sờ cả phút mới có thể nói chuyện: “Sao lại thế này, ai có thể nói cho ta biết sao lại thế này? Tào quân ở chỗ nào tới?”
Tào quân ở chỗ nào tới? Đương nhiên là hai vạn nhân mã của Từ Hoảng, Trương Liêu từ Hổ Lao quan giết tới, hơn nữa còn có hai vạn nhân mã của Trương Yến, lúc này đang vững vàng đứng trên tường thành Hồ quan. Nghỉ ngơi chỉ một ngày sau khi lấy được Hổ Lao quan, Tào quân liền đánh vào phía nam Thượng Đảng, hành quân cấp tốc tới thành Hồ quan, ta cũng không ngờ bọn họ nhanh như vậy. Không có quân phòng thủ tại các thành trì nhỏ của
Thượng Đảng, dưới khí thế mạnh mẽ của Tào quân, lính trong các thành không trốn thì hàng, thời gian chưa đầy hai ngày, Tào quân đã tới cách thành Hồ quan không xa, vừa đúng lúc hội quân với Trương Yến. Hai quân hợp nhất mở màn công chiếm Tịnh châu.
Về chuyện chiếm thành Hồ quan, đương nhiên là do Bạch Tề lập công. Có Quản Hợi trộm được bút tự do chính tay Cao Can viết, rất dễ dàng đem lệnh của Cao Can cho
Bạch thiên tướng thủ hạ của mình mang binh tới thủ thành Hồ quan, đề phòng Hắc Sơn quân tập kích, lại bắt chước vẽ lại con dấu thủ dụ của châu mục, hơn nữa Quản Hợi trộm chính là lệnh bài phủ Tịnh châu mục, lừa được tướng thủ thành Hồ quan, phá thành là chuyện quá dễ dàng. Lúc Tào quân tới dưới thành Hồ quan, Bạch Tề đột nhiên làm loạn, nhanh chóng giết tướng thủ thành, mở cửa thành đón Tào quân. Thái thú thành Hồ quan còn chưa kịp phản ứng, đất đã đổi chủ rồi.
Cao Can tức muốn hộc máu liều lĩnh dàn trận dưới thành Hồ quan, bất kể đối phương là ai, không đoạt lại được thành Hồ quan, coi như mất quận Thượng Đảng không nói, liên hệ giữa hắn với Viên Thiệu hoàn toàn bị cắt đứt, Tịnh châu sớm tối sẽ gặp nguy. Hành động triển khai chiến trường này của Cao
Can không ngờ đã nằm trong dự liệu của đối phương. Ta vạch kế cho Trương Yến ở Hồ quan đã đoán được hắn sẽ làm vậy, nên dặn Trương Yến chuyển cáo nhóm Từ Hoảng một câu: một trận định càn khôn, nhưng phải thả Cao
Can sống chạy về Tấn Dương.
Thấy Cao Can bày trận,
Trương Liêu cười khinh miệt, nhanh chóng dẫn đại quân rời thành đối chiến, quân kỳ vươn cao đón gió, mấy chữ Tào, Từ, Trương, Cam to lớn bắt mắt. Không đợi quân Cao Can hết kinh sợ trước khí thế của đại quân từ trong thành ào ra, Tào quân đã tấn công, đúng vậy, một trận định càn khôn, khiến quân Tịnh châu nhìn thấy uy lực của Tào quân chúng ta, Tịnh châu, chúng ta tới rồi đây.
Hơn một vạn Tào quân trong tiếng trống trên tường thành thúc giục, đánh thẳng vào giữa đại quân Cao Can. Xông lên phía trước, chính là kẻ thích đánh giặc đến nghiện Cam
Ninh. Đối mặt với tình huống quyết chiến, máu trong người hắn nóng rực lên, trường kích hạ xuống, dưới ánh mặt trời tạo nên từng vòng máu đỏ, mang theo rất nhiều sinh mệnh. Dưới sự dẫn dắt của hắn, hai ngàn người tiên phong như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng vào đại quân Cao Can sắp hàng ngũ chỉnh tề, nhất thời máu tươi tràn ra, tưới lên bản thân họ cùng địch nhân xung quanh, mùi tanh nồng không khiến người ta thoái chí, ngược lại kích thích mọi người càng điên cuồng chém giết, tiếng kêu gào trộn lẫn, toàn bộ chiến trường lâm vào hỗn loạn.
Từ
Hoảng theo sát phía sau Cam Ninh lúc này cũng không cần nói gì nữa, chỉ huy vạn người tận lực giết địch là ý nghĩ duy nhất của hắn, bản thân cùng hai trăm thân binh đặc biệt xông tới gần Cao Can ở trung quân, cơ hồ không ai có thể ngăn chặn, không ai chịu được quá hai hiệp với hắn, trên đường hai trăm người này đi qua, để lại ngoài thi thể cũng vẫn là thi thể. Thấy nhóm người dũng mãnh này lao tới, Cao Can ở trung quân không dám chậm trễ, hai ngàn người lập tức chặn Từ Hoảng lại, nhân số chiếm ưu thế cuối cùng đem khí thế mãnh hổ ngăn lại bên ngoài. Giết, giết, giết, ngươi không giết địch, địch sẽ giết ngươi, không còn gì khác, chỉ có chiến đấu, không ngừng chiến đấu. Tinh thần đại quân Cao
Can lại dâng lên, bốn vạn đấu hai vạn, hai đánh một chẳng lẽ không nổi sao? Trong nhất thời tình thế chiến trường lâm vào thế giằng co.
Trương Liêu cũng không vội vã tham chiến, đối với bản lĩnh của Cam Ninh và Từ
Hoảng, hắn rất tin tưởng. Nhìn bốn phía chiến trường, không ngoài dự kiến thấy sau lưng đại quân Cao Can xuất hiện đại kỳ “Bình Bắc tướng quân, Trương”, hai vạn đại quân Trương Yến cuối cùng cũng từ chỗ mai phục xuất hiện. Nhìn thấy đại quân Cao Can rõ ràng có chút rối loạn,
Trương Liêu giơ tay phất một cái, ba ngàn Hổ Báo kỵ nghỉ ngơi dưỡng sức bao lâu liền xuất trận, mục tiêu đương nhiên là một vạn kỵ binh đang bao vây Từ Hoảng phía trước.
Gặp phải kẻ địch đột nhiên xuất hiện phía sau, Cao Can nhất thời có chút hoảng loạn, sau khi trấn định lại nhìn thấy cờ “Bình Bắc tướng quân, Trương”, phía sau còn có cờ
Hắc Sơn quân, hắn âm thầm cắn răng, Trương Yến quả nhiên đầu phục Tào
Tháo. Quan sát trong chốc lát, hắn quyết đoán mệnh lệnh toàn bộ kỵ binh ra trận: “Kỵ binh của chúng ta đông gấp hai ba lần đối phương, không thể chưa đánh đã thua, huống chi chúng ta có ưu thế về số lượng, chỉ cần tiêu diệt Tào quân trước mắt, trận này nhất định sẽ thắng.” Lúc hạ lệnh, còn không quên lên tinh thần. Hắc Sơn quân cũng tạo ra áp lực không lớn, trước tiên giải quyết Tào quân trước mặt, Hắc Sơn quân không có khả năng đối chiến với hắn nữa.
Ý nghĩ không tồi, hai quân đối đầu, dũng mãnh sẽ thắng, lời của người xưa cũng là thật, nhưng dũng mãnh phải đến từ thực lực, từ lòng tự tin, không có thực lực, không có tự tin, sao dám nói tới hai chữ dũng mãnh. Không có thực lực, nhân số đông hơn làm được gì? Chẳng qua thành món ngon cho đối phương nhắm rượu thôi. Vỏn vẹn vạn kỵ binh có thể là đối thủ của ba nghìn Hổ Báo kỵ sao?
Đại đao Trương Liêu xoay tít, từ cổ họng vang lên tuyên bố tử vong, trầm thấp mà mạnh mẽ: “Tìm chết.” Kỵ binh Cao Can rất nhanh trở thành vong hồn dưới đao, mỗi đao là một sinh mệnh, để lại là sự sợ hãi. Theo tiếng thét trầm thấp của hắn, dưới vũ khí của mỗi một kỵ binh Hổ Báo kỵ, vạn kỵ binh Cao Can như món đồ chơi không chịu nổi một đòn mà nát vụn, tình cảnh từ ngoài nhìn vào, không phải vạn người vây ba ngàn, mà giống như ba ngàn người vây khốn một vạn, kỵ binh Cao gia trong mấy tiếng chém giết, bi ai nhìn kỵ binh bên mình ngã xuống hoặc chính mình nằm trong vũng máu.
Đối mặt với Tào quân gần như điên cuồng giết chóc, đại quân Cao Can nhìn ba ngàn kỵ binh Hổ Báo kỵ đánh tan nát một vạn kỵ binh bên mình, tay chùn, hoảng hốt, tâm muốn thắng biến thành khát vọng giữ mạng. Mắt thấy Hổ báo kỵ hùng hổ xông tới trung quân, không biết ai là người đầu tiên quay đầu, đại quân Cao Can trên chiến trường rất nhanh chóng tản ra bốn phía chạy loạn, thành mục tiêu truy kích của Tào quân, chiến cuộc đã ngả về một phía.
Thấy tình thế không ổn, người bên cạnh Cao Can góp lời xin đại nhân mau rút lui. Lúc này Cao Can cũng chỉ có một ý nghĩ: núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Liền gấp gáp kéo thân ngựa, chuẩn bị chạy trốn. Quản
Hợi sớm đã muốn đi, thấy hắn quay ngựa, lập tức xung phong nhận việc:
“Đại nhân theo sát tiểu nhân.” Rồi thúc ngựa chạy phía trước Cao Can, hướng Hắc Sơn quân phía sau chém giết.
Bạch Tề nhìn thấy liền hiểu ra, một mặt hô to không để Cao Can chạy, một mặt cố ý tiến lên làm ra vẻ cản trở. Hắn đương nhiên không phải đối thủ của Quản Hợi, rất nhanh bại trận, binh sĩ phía sau lập tức mượn cơ hội tản ra, tránh đường cho Cao Can chạy trốn. Cứ vậy, Quản Hợi mở đường, thân binh Cao
Can vây lấy hắn hộ tống rời khỏi chiến trường, hướng Tấn Dương mà chạy.
Tào quân đuổi tượng trưng một chút rồi trở lại tiếp tục thu thập Viên quân còn sót lại.
Thành Hồ quan chỉ một trận chiến, Tào quân thương vong bốn ngàn, tiêu diệt gần ba vạn nhân mã của Cao Can, tàn quân Cao Can chỉ còn hai ngàn người về lại thành Tấn Dương. Trở lại thành Tấn Dương, Cao Can cũng nhận được tin Viên quân từ Hàm Đan gặp phục binh ngoài Hồ quan, buộc phải rút về Hàm Đan. Không tới vài ngày, tin kho lương của Viên Thiệu cũng gặp thiệt hại, thành Lê Dương thất thủ cũng truyền tới Tấn Dương. Biết là không ổn, Cao Can lập tức phái thủ hạ liên lạc các vùng quanh Tịnh châu, mời các thế lực nhỏ liên hợp, bắt đầu chống cự lại chính sách từng bước xâm chiếm của Tào quân. Đồng thời, cũng tăng cường liên hệ với Lương châu, nói môi hở răng lạnh, mời Lương châu phát binh từ Trường An, đánh chiếm Ung châu, trợ giúp Tịnh châu, khai chiến với Tào Tháo.
Đương nhiên, đối với hộ vệ
Triệu Thọ (tên giả của Quản Hợi) dũng mãnh mở đường, vô cùng trung thành, Cao Can mười phần thưởng thức, đề bạt hắn làm thủ lĩnh thân vệ, thời khắc mấu chốt cũng tiện bảo vệ tính mạng của mình.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
27 chương
265 chương
26 chương
119 chương
398 chương
115 chương
76 chương