Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Chương 113 : Giang Đông nội loạn
Trong lúc đám người
Tam ca đều tin Tào Tháo sẽ tiêu diệt được Lưu Bị, chỉ có ta hiểu rõ Lưu
Bị chân dài thế nào, chạy sẽ rất nhanh, Tào Tháo đến bóng người cũng không thấy, ta tất nhiên cũng không lo Vân ca ca sẽ giết tướng lãnh của chúng ta. Như vậy cũng tốt, ta có thể thực hiện theo kế hoạch, bởi vì
Tào Tháo không còn lựa chọn nào khác. Giải quyết xong tâm bệnh của Lữ
Bố, ta tới tìm Khổng Dung bắt lại quan hệ, đang cần gặp Hoàng đế mà! Rất nhanh chóng, thông qua Khổng Dung ta lại lần nữa tới gặp Hoàng đế, có điều, dọc đường phải nghe Khổng Dung lải nhải không ngớt. Người này thật đáng ghét, không ngừng nói thủ hạ của Tào Tháo thật đại nghịch bất đạo, nghĩ ra mưu kế xấu xa bắt giam Hoàng đế, nếu ông ta biết người này là ai, chắc không thể nào mắng một tràng như vậy được. Ta thấy phiền vô cùng, trong lòng bắt đầu nghĩ kế hoạch đưa người này ra khỏi Hứa Đô, ông ta chính là mầm họa, phải diệt tận gốc mầm mống này, không phải vì hai người con trai kia của ông ta, ta thật đúng là không muốn lo cho ông ta.
Hoàng đế nhìn thấy ta thật sự rất vui vẻ, bộ dáng háo hức không thể chờ thêm, ôi, thật sự là tự làm mất mặt. Ta đương nhiên cười hì hì tiến lên quỳ lạy: “Bái kiến bệ hạ.” Lưu Hiệp vội vàng nói miễn lễ, vẫy tay gọi ta.
Trong lòng ta hiểu rõ, bước lên vài nước nói: “Bệ hạ, tiểu dân mới từ
Nhữ Nam trở về, bên đó đánh nhau rất náo nhiệt, đều nói trung tâm vì nước.” Lưu Hiệp thở dài, tiếp theo nhíu mày: “Nhưng mà trẫm nghe nói, ở đó rất loạn, không cẩn thận sẽ mất mạng.” Ta cười nhạt: “Bệ hạ an tâm, người có bản lĩnh trong lúc hỗn loạn vẫn có thể tự bảo vệ mình. Có điều, muốn trở thành lương đống cuộc gia, phải gặp nhiều khảo nghiệm khó khăn, không thể thành công một sớm một chiều. Bệ hạ phải kiên nhẫn chờ đợi mới được.” Lưu Hiệp thở dài một tiếng: “Chờ đợi, chờ đợi, muốn trẫm đợi tới lúc nào đây?” Ta cười: “Bệ hạ, người chưa nghe qua câu nói này sao? Không lên tiếng thì thôi, đã cất một tiếng gáy thì ai nấy đều kinh ngạc. Có vị hiệp khách chỉ để một chiêu tất trúng, phải mài kiếm mười năm! Chuyện này liên quan tới tính mạng, không thể qua loa, không thể gấp gáp!” Lưu Hiệp im lặng gật đầu không nói. Ta cúi đầu lùi xuống: “Bệ hạ phải học được cách bảo vệ chính mình. Tiểu dân lần này mang ít thuốc về tặng bệ hạ bồi dưỡng thân thể, người phải thường xuyên dùng mới được. Người cứ yên tâm, tiểu dân chỉ cần tới nơi nào trở về sẽ đem những chuyện nhìn thấy nói cho bệ hạ nghe giải khuây.” Lưu Hiệp gật đầu: “Vậy thì phiền ngươi. Có thời gian chịu khó tới đây.” Ta đồng ý rồi cáo lui.
Rời khỏi hoàng cung, nhìn tường cao cao vây tứ phía, chính là kiệt tác của ta. Xem ra, Hoàng đế đã bắt đầu tín nhiệm ta, chỉ cần ta thành công cho hắn cùng Lưu Bị tiến vào cái bẫy, ta nắm chắc có thể thực hiện kế hoạch của mình. Về phần Tào Tháo, dù sao Hoàng đế đối với Tào Tháo là một vật cản, đến lúc đó dù ông ta không đồng ý ta cũng làm. Vì Vân ca ca, ta đành ích kỷ một lần. Nghĩ tới Vân ca ca, trong lòng ta thật bất an, huynh ấy đi theo Lưu Bị, đã tới Kinh châu chưa, ta cũng muốn sớm đi, để gặp ca ca, để gặp Tứ ca Từ Thứ. Không chờ Tào Tháo trở về, ta liền lên đường Nam hạ, đi cùng ta còn có Tần Dũng và Lý Ký.
Có điều, trước khi tới Kinh châu, ta còn muốn tới một nơi, chính là thôn trang nhỏ kia, ta muốn tìm vị cô nương kia nói cho nàng biết, chúng ta đều ổn, thuận tiện để Lý Ký đưa nàng về Hứa Đô. Sâu trong nội tâm ta, đối với nàng luôn có sự áy náy. Đáng tiếc, lúc ta phấn chấn vui vẻ bước vào gian nhà kia, người đã không còn. Người trong thôn thấy rất lạ vì sao có người tới tìm nàng, bởi vì nàng không kết giao với bên ngoài. Có điều, bọn họ vẫn có trách nhiệm nói cho ta biết, cô nương ấy đi từ lâu rồi, không ai biết nàng đi nơi nào, đi làm gì. Chuyện này đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ta.
Nếu không tìm được người, ta quyết định sẽ đi Đan Đồ một chuyến, ta thật sự không bỏ được
Tôn Sách, thương thế của hắn nặng như vậy, thời gian hiện giờ mới qua hai tháng, vết thương chắc chưa lành hẳn, ta tới xem thế nào. Lại nói, khẳng định bọn họ cũng muốn gặp ta. Mang theo ý nghĩ như vậy, chúng ta rất nhanh đã tới Đan Đồ. Có điều, gia nhân ở hiệu thuốc nói lại cho ta,
Tôn Sách đã về Khúc A, nghe nói Khúc A xảy ra việc, hắn không để ý thân thể chưa khỏe đã trở về. Ta nghe được rất ngạc nhiên: Khúc A xảy ra chuyện? Ở đó có chuyện gì, có thể khiến Chu Du đồng ý để Tôn Sách trở về? (trong tình thế Tôn Sách bị thương thế này, Chu Du sao có thể để hắn rời khỏi nơi này chứ?) Nhưng mà, theo tin tức nhận được, ta cũng cảm giác chuyện này khá nghiêm trọng, bởi vì bọn họ chỉ biết Khúc A có chuyện phát sinh mà không nghe ngóng được đó là chuyện gì.
Đông Ngô thật sự phát sinh nội loạn, hơn nữa lúc này thật sự là rối loạn. Có điều, khiến Tôn Sách cùng Chu Du không để ý thân thể mà vội vã chạy về
Khúc A, là loạn trong gia tộc, đây là điều mọi người không ai nghĩ tới.
Trình Phổ và Chu Du không ra sức giấu diếm tin tức Tôn Sách bị trọng thương mất tích trên chiến trường, đây chính là vì thiếu kinh nghiệm.
Trước khi Trình Phổ bất đắc dĩ rút lui về Đan Đồ, tin tức chủ soái Ngô quân đại bại mất tích đã truyền khắp trên dưới Đông Ngô, việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu lại truyền nghìn dặm! Khúc A sau khi nhận được tin, Trương Chiêu là người đầu tiên kịp phản ứng, cho phong tỏa tin tức, đáng tiếc đã muộn, trong ba ngày, cơ hồ tất cả mọi loại người đều tụ tập quanh phủ Ngô hầu xì xào bàn tán. Đám người Trương Chiêu, Cố Ung bận đến chóng mặt, ứng phó với đám người tới hỏi đáp án.
Quan viên ở Khúc A rối loạn, Dư Hàng ở phía Nam cũng rất nhanh náo loạn. Ta đã sớm nói với Gia Cát Cẩn, lúc này vọng tộc Giang Đông chưa tâm phục sự lãnh đạo của Tôn thị, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động tìm cơ hội ào lên, tin tức Tôn Sách trọng thương mất tích chính là cơ hội này. Vốn tất cả các gia tộc quyền thế đều dùng thái độ xem chừng chờ tin tức tiếp theo, nhưng vẫn có người luôn chờ cơ hội, sao có thể bỏ lỡ? Mấy tùy tùng cũ của Vương Lãng cùng Nghiêm Bạch Hổ rất nhanh chóng lại cấu kết với nhau thành một nhóm, thế lực này không nhỏ. Dưới sự kích động có ý đồ riêng của bọn chúng, không ít gia tộc quyền thế hoặc cựu binh công khai chống đối, mỗi ngày đều có tin tức phát sinh bạo động ở Dư Hàng, Phú
Xuân, Hội Tịch, Ngô quận truyền tới Khúc A.
Giang Hạ nhận được tin Tôn Sách mất tích, Ngô quân đại bại không hề chậm (ta nghĩ có rất nhiều sĩ tộc ở Giang Đông ngầm trao đổi tin tức với Kinh châu), cơ hội tốt như vậy, Hoàng Tổ sao có thể buông tha, chưa nói mối thù hai năm trước mất người thân, hao binh tổn tướng hắn vẫn muốn báo, lúc này chính quyền ở Giang Đông không ổn định, các đại tướng như Chu Du, Trình
Phổ lại không có mặt, Hoàng Tổ lập tức thương lượng với Lưu Biểu, phát động tấn công Lư Lăng và Cửu Giang, quân tình như tuyết rơi bay về Khúc
A.
Trong lúc thù trong giặc ngoài, quần thần vô chủ,
Trương Chiêu bắt đầu không trấn áp được mọi người. Lúc này, tin tức Tôn
Sách và Chu Du sống chết vẫn không rõ, không chỉ có quần thần trong triều rõ ràng phân làm mấy phe, đến bên trong Tôn gia ở Khúc A mâu thuẫn cũng bắt đầu lộ ra. Tôn Sách có ba đệ đệ, lão nhị Tôn Quyền, lão tam
Tôn Dực, lão tứ Tôn Khuông. Lúc này Tôn Khuông còn bé, Tôn Quyền, Tôn
Dực đều làm Hiếu liêm, bên cạnh đã có người phò trợ. Tôn Sách bình thường xem trọng Tôn Quyền, Tôn Quyền bình thường lại giỏi kết giao người tài ba dị sĩ, đối với sĩ tộc và vọng tộc cũng có giao tình, được các phần tử trí thức xem trọng, Gia Cát Cẩn kia là một trong số đó. Dưới sự lôi kéo của bọn họ, vài sĩ tộc phương bắc tới phương nam định cư bắt đầu tụ tập quanh Tôn Quyền, hình thành một thế lực không thể bỏ qua.
Nhưng mà trong mắt Trương Chiêu cùng người bản địa, đặc biệt trong mắt các cựu thần từng theo Tôn Sách chinh phạt Giang Đông, Tôn Quyền vẫn có chút yếu nhược, không bằng Tôn Dực. Tôn Dực tuy mới mười sáu tuổi, lại có phong tư của Tôn Sách, tính cách cũng hào sảng, chân thành giống hắn, cho nên được Trương Chiêu, Cố Ung, Tôn Phụ ngưỡng mộ.
Tình thế này chủ yếu là do ta mang theo Tôn Sách chạy nạn. Ta cùng hắn chạy nửa tháng, Chu Du mang Tôn Sách trở lại Đan Đồ mất thời gian năm sáu ngày. Hai mươi ngày đủ cho Giang Đông hỗn loạn, đây chính là chó ngáp phải ruồi, ta không nghĩ tới. Các quan viên ở Khúc A rất lâu không biết tin tức của Tôn Sách, kiên nhẫn chờ đợi mười ngày, tin tức Ngô quân đại bại ở Bát Kiều trấn được chứng thực, tin báo nguy ở Cửu Giang cũng đến, đám người Trương Chiêu biết rõ hậu quả nghiêm trọng của nội loạn lại thêm ngoại xâm, sau khi trưng cầu ý kiến của Ngô quốc thái, đưa cả Tôn
Quyền và Tôn Dực thượng đài. Tôn Quyền lo đối nội, Tôn Dực lo đối ngoại. Đây cũng là phương pháp bất đắc dĩ để dung hòa mâu thuẫn hai bên. Tôn
Dực không nói gì nữa, lập tức điểm hai vạn quân từ Lư Giang trực tiếp cứu viện Cửu Giang. Tôn Quyền cũng lập tức truyền lệnh cho quan viên ở
Dư Hàng, áp dụng lệnh giới nghiêm, phòng vệ chặt chẽ các cổng thành, không có quân lệnh không được tự tiện hành động.
Vốn dĩ theo suy nghĩ của đám người Trương Chiêu, phương pháp này là một hòn đá ném hai chim. Thứ nhất, có thể tạm thời ổn định thế cục, dù sao cũng là một nửa đương gia trong tộc; thứ hai, coi như một phen khảo sát. Sinh tử của Tôn Sách chưa rõ, lỡ có chuyện gì, việc lần này là muốn lựa chọn một trong hai người, xem biểu hiện của bọn họ trước quần thần. Nghĩ rất tốt, rất chu đáo, đáng tiếc không phải ai cũng hiểu cách làm của bọn họ. Huống chi Tôn Quyền trên thực tế nắm giữ quyền lực trung tâm. Hắn bất động thanh sắc, trong hai bộ quan trọng nhất đã sắp xếp hơn mười người của mình. Trương Chiêu trước hết cảm giác có gì đó không ổn, nhưng nhìn không ra, lúc này đúng là đang cần dùng người, ít nhiều đều có chỗ hữu dụng, ông ta không nghĩ nhiều.
Thời gian lại trôi qua thêm mười ngày, lúc Chu Du đưa Tôn Sách về tới Đan Đồ, mọi người gần như đã tuyệt vọng. Thương thế Tôn Sách vốn đã nặng, tuy rằng ta đã toàn lực trị liệu, chạy trốn liên tục, vết thương của hắn không chuyển biến xấu đã là tốt. Trở lại Đan Đồ, Trình Phổ rốt cuộc cũng buông được gánh nặng trong lòng, mặc dù biết thương thế của Tôn Sách rất nghiêm trọng, nhưng vẫn vội vàng hồi báo tình hình trước mặt. Tôn Sách là người tính tình nóng nảy, sao có thể nghe nổi mấy chuyện này, cho nên một mặt dặn Trình
Phổ chuẩn bị trở về Khúc A, mặc khác bảo Chu Du lập tức tới Cửu Giang.
Chu Du sao có thể nghe hắn, càng không yên lòng cho hắn về Khúc A, khuyên can mãi mới giữ được Tôn Sách ở lại Đan Đồ chữa bệnh, cho Hoàng
Cái, Chu Trị nhanh chóng tới Cửu Giang nghênh chiến Hoàng Tổ, lệnh cho
Trình Phổ, Chu Thái tức tốc tới Dư Hàng trấn áp phiến loạn.
Đúng lúc mọi người nhận được tin tức Tôn Sách bình an trở về đều thở phào nhẹ nhõm, Trương Chiêu nhận được một phong thư báo tin, lại thêm một công văn. Tình thế nghiêm trọng ông ta không một chút do dự, vội tới Đan Đồ. Lúc Chu Du cùng Tôn Sách xem phong thư này, vô cùng kinh hãi. Tôn
Sách không có cách nào ở yên tại Đan Đồ nữa, Chu Du cũng chỉ có thể theo hắn về Khúc A. Nhưng mà, bên ngoài nhiều lời đồn, để thể hiện bản thân tuyệt đối không có việc gì, vẫn nắm cục diện Giang Đông trong lòng bàn tay, Tôn Sách kiên trì cưỡi ngựa về Khúc A, hành động này đã đánh bạt mọi tin đồn, củng cố lòng quân, lòng dân, hậu quả khiến vết thương của
Tôn Sách sắp lành lại vỡ ra, thương thế càng nặng.
Trở lại Khúc A, Tôn Sách chỉ nghỉ ngơi một ngày, lập tức bắt tay xử lý chuyện khó giải quyết kia. Chuyện này người liên lụy chủ yếu là Tôn Phụ, Tôn Quốc Nghi, chú ruột của Tôn Sách. Tôn Phụ vốn là em ruột của Tôn
Bí, Tôn Bí tên tự là Bá Dương, cha ông ta là Tôn Khương tự là Thánh Đài, là ca ca của Tôn Kiên. Tôn Sách lập Tôn Phụ là thái thú Lư Giang, an định các thuộc thành, cất đặt trưởng lại. Sau lại làm Bình Nam tướng quân, Giả tiết, lĩnh chức thứ sử Giao Châu. Tôn Phụ là thúc thúc của Tôn Sách, cũng chỉ phục một mình Tôn Sách. Sinh tử của Tôn Sách chưa rõ, trong lòng ông ta cũng lo lắng vạn phần. Nhưng mà cách làm của Trương
Chiêu khiến Tôn Phụ cảm thấy tuyệt vọng, đặc biệt Tôn Quyền ở bên trong chỉ vài ngày cơ hồ đã nắm hết toàn cục. Hơn nữa lời đồn Tôn Sách chết ngày càng nhiều (di chứng Hãm Trận doanh bắt đầu thể hiện), trong lòng
ông ta thất vọng lại thêm tuyệt vọng càng lúc càng lớn. Lúc này, mang theo cảm giác không thích và không tín nhiệm Tôn Quyền, Tôn Phụ làm một việc khiến ông ta không kịp hối hận: phái sứ giả tới Quan Độ, tùy cơ ứng biến tiếp cận với phe dành phần thắng. Như ông ta thấy, Tôn Sách đã chết, Giang Đông sớm muộn cũng mất, mà hai bên ở Quan Độ bất kể ai thắng cũng sẽ xuôi nam, mà vị trí ông ta đóng giữ – Lư Giang chính là nơi đứng mũi chịu sào, sớm tìm đường rút lui chính là suy nghĩ thường tình.
Nhưng mà ông ta không nghĩ tới, sứ giả của ông ta không tới Quan Độ, mà lại tới Khúc A, đem thư của ông ta giao vào tay Tôn Quyền. Tôn Quyền lập tức giao thư cho Trương Chiêu, về khả năng tận lực lung lạc nhân tâm, trong mấy huynh đệ Tôn gia, Tôn Quyền là giỏi nhất.
Nhìn Chu Du,
Trương Chiêu, Cố Ung, Tôn Quyền đứng trước giường, Tôn Sách nhíu chặt mày (trên người rất đau): “Tử Bố tiên sinh, Quốc Nghi thúc khi nào về?”
“Hai ngày nữa sẽ tới.” Chu Du vội vàng hỏi: “Bá Phù, huynh định xử trí thế nào?” Đối với Tôn Phụ, Chu Du rất có cảm tình, từ lúc theo Tôn Sách khởi sự, Tôn Phụ vẫn luôn ở bên cạnh. Có thể nói, ông ta cùng Tôn Sách,
Chu Du bọn họ lấy được Giang Đông, cống hiến nhiều công sức. Tôn Sách thở dài: “Ta không tin Quốc Nghi thúc phản bội ta. Ông ấy làm như vậy nhất định có ý nghĩ riêng, đợi ông ấy về rồi tính!” Trương Chiêu tiến lên nói: “Ngô hầu, cho dù Tôn Quốc Nghi có nỗi khổ khó nói, Lư Giang là nơi yếu đạo, không thể để ông ta ở đó nữa.” Tôn Sách gật đầu. Chu Du nhìn Tôn Quyền nãy giờ không nói gì, nghĩ một chút rồi nói: “Bá Phù,
Trọng Mưu cũng lớn rồi, nên để đệ ấy ra ngoài rèn luyện thêm. Lần này đệ ấy làm rất tốt. Ta thấy, hay để Trọng Mưu tới đó! Như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm, người ngoài cũng không nói được gì nữa.” Đề nghị này của hắn, mọi người trong phòng đều gật đầu, có điều Chu Du vẫn chú ý thấy trong mắt Tôn Quyền có một tia sáng thoáng hiện lên.
Chuyện như vậy đã định, ba ngày sau, Tôn Quyền mang theo thủ hạ tới Lư Lăng nhậm chức trước. Mà Tôn Phụ sau khi gặp Tôn Sách, xấu hổ không chịu nổi, lập tức ăn ngay nói thật. Tôn Sách cũng không làm khó ông ta, dù sao cũng là cốt nhục thân tình, chỉ tước đoạt binh quyền, cho dưỡng sức ở
Khúc A. Năm năm sau, Tôn Phụ bệnh chết, Tôn Sách càng đối xử tốt với con gái ông ta. Chuyện của Tôn Phụ nhắc nhở Tôn Sách, với sự giúp đỡ của
Chu Du cùng Trương Chiêu, hắn bắt đầu giải quyết mâu thuẫn bên trong. Mị lực của Tôn Sách vô cùng lớn, tin tức hắn binh an vừa truyền ra ngoài, cục diện náo động lập tức được khống chế. Phiến loạn ở Dư Hàng dưới sự dàn xếp của Trình Phổ, rất nhanh tan thành mây khói. Tôn Sách thừa cơ thu thập rất nhiều phần tử đối lập, chí ít là thể hiện ra bên ngoài, ổn định toàn bộ phương nam. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Lúc ta tới Đan Đồ, Hoàng Tổ nhận được tin Ngô quân tăng cứu viện, Tôn Sách bình an trở lại Khúc A, vội vàng thu binh, hắn rất có ý thức tự mình hiểu mình. Ta ở Đan Đồ không nghe được sự kiện của Tôn Phụ, Tôn Sách bọn họ thu nhỏ mâu thuẫn, tuân thủ nguyên tắc chuyện xấu trong nhà không đồn ra ngoài, công tác bảo mật làm rất tốt. Suy nghĩ nửa ngày, ta vẫn không yên lòng, dù sao cũng còn thời gian, sau khi bảo Tần Dũng tới
Tương Dương cùng Chu Lạc bố trí mọi việc, bản thân ta đánh ngựa tới Khúc A. Về phần Lý Ký, đương nhiên cho nàng đi theo Tần Dũng, vì bọn họ tạo ra cơ hội ở chúng hai người, hì hì, ta chính là một người rất tốt mà!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
27 chương
265 chương
26 chương
119 chương
398 chương
115 chương
76 chương