Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 110 : Giải cứu Điền Phong

Cuộc sống ở dịch trạm vô cùng nhàm chán, ta vừa ở lỳ bên trong tính toán thời gian Viên Thiệu trở về, vừa từng bước thực hiện kế hoạch hành động của mình. Cứu Điền Phong khả năng thành công rất lớn, gần như không có gì trở ngại, vấn đề là làm sao thuyết phục ông ta đầu quân cho Tào Tháo. Tính cách Điền Phong cương nghị, thẳng thắn lại lẫm liệt, nói cách khác, là người không sợ chết, ta sợ nhất ông ta không thuận theo chúng ta mà tự sát. Tuy rằng Vũ ca ca từng nói, sau khi rời khỏi Viên Thiệu ông ta về phe chúng ta, nhưng ta không nắm chắc. Ôi, những người này vì sao luôn chú trọng xuất thân của một người như vậy? Nhàm chán tới cùng cực, ta dứt khoát bảo Tần Dũng kiểm tra võ nghệ của mười người kia. Không thể chê vào đâu, đúng là không tồi, đặc biệt Lý Ký khiến ta giật mình, nàng có thể đánh với Tần Dũng lúc dốc toàn lực công kích tới sáu mươi hiệp, đúng là lợi hại. Thu tay về, Lý Ký thấy ta mỉm cười nhìn nàng, mặt đỏ bừng vội chạy về phòng. Ta cười nói với Tần Dũng: “Về sau ngươi đối xử dịu dàng với Lý Ký một chút, đừng nghiêm khắc quá!” Tần Dũng nghe không hiểu: “Công tử, nếu không nghiêm khắc với bọn họ, lỡ gặp cường địch, tính mạng bọn họ khó bảo toàn, đây không phải do cậu nói sao?” Ta cười lớn: “Ta bảo ngươi dịu dàng với Lý Ký, không phải với mọi người. Được rồi, đừng nói gì nữa, võ nghệ hắn không tồi, nếu nhập ngũ cũng có thể làm tới thiên tướng. Đúng rồi, hai ngày trước ta đã nói với Lý Ký rồi, hắn và ngươi cùng ở bên cạnh ta, đợi về tới Hứa Đô, để hắn lại phủ của ta, không về thương đội nữa.” Tần Dũng gật đầu đồng ý. Lúc này ta không muốn nói rõ ra, sau khi trở về hãy nói. Ở Lê Dương, Viên Thiệu sau khi chuẩn bị trở về Nghiệp thành xong xuôi, luôn nghĩ về Thư Thụ. Thư Thụ theo Viên Thiệu nhiều năm, lần này đại chiến chưa bắt đầu đã bị tước đoạt binh quyền, tiếp theo vì khuyên Viên Thiệu phòng bị đường lui lại bị bỏ tù, chiến sự thất bại, bị Tào Tháo bắt được lại trở về được, khiến Viên Thiệu thật không dễ hiểu. Quách Đồ đã hai lần góp ý, ám chỉ phải giết Thư Thụ. Tên gia hỏa này căn bản không an lòng, cùng Điền Phong, Thư Thụ tranh đấu nhiều năm, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, chắc chắn muốn đẩy Thư Thụ vào tử địa. Nhưng Thẩm Phối trái lại nói giúp cho Thư Thụ, cực lực khẳng định Thư Thụ quyết không phản bội. Bình thường Thẩm Phối cùng Thư Thụ cũng có bất hòa, nhưng đó là do hai người bất đồng trong cách lý giải sự việc, đối với ân oán cá nhân, Thẩm Phối không để tâm, càng không làm việc bỏ đá xuống giếng. Viên Thiệu là lo lắng Thư Thụ bị Tào Tháo làm cho cảm động, nhưng cũng thấy Thẩm Phối nói có đạo lý, sau hai ngày do dự, quyết định thạm thời giam lỏng Thư Thụ, sau này xử trí. Thư Thụ từ đầu tới cuối đối với nghi ngờ và quyết định của Viên Thiệu đều không nói một lời, không ai hiểu trong lòng ông ta nghĩ gì? Tạm thời giải quyết xong vấn đề Thư Thụ, vấn đề Điền Phong lại tới trước mặt Viên Thiệu. Vốn dĩ, Viên Thiệu nhất thời không nghĩ tới Điền Phong, nhưng có người lại muốn nghĩ đến, chính là Quách Đồ cùng Phùng Kỷ. Hai người kia đều bất hòa với Điền Phong, mà Điền Phong đúng là xem thường bọn họ, trong lời nói bình thường cũng có nhiều châm chọc, lấy sự ác độc của Quách Đồ và nhỏ mọn của Phùng Kỷ, sao có thể buông tha cho ông ta, cho nên, hai người kia không hẹn mà cùng đem lời gièm pha. Lúc bọn họ tới, Tưởng Nghĩa Cừ vừa tới khóc với Viên Thiệu nói: “Bên ngoài binh sĩ đang truyền nhau, nếu nghe lời Điền biệt giá, sẽ không tới mức này!” Viên Thiệu trong lòng đang hối hận cùng không tự nhiên. Thấy hai người tiến vào, y thở dài: “Hôm đó ta không nghe lời Điền Phong, đến nỗi hôm nay gặp bại này, giờ trở về gặp hắn thật xấu hổ.” Quách Đồ cười lạnh không nói gì, Phùng Kỷ lên tiếng: “Thần đang muốn giải thích với chủ công chuyện này.” Viên Thiệu cười khổ: “Người Ký châu nghe tin ta bại trận, đều đang trách ta, chỉ có Điền biệt giá trước đây ngăn cản ta, không giống người thường, ta gặp cũng thấy thẹn.” Phùng Kỷ tiện thể liền nói: “Chủ công lúc này tự trách, bên kia Điền Phong đang cười vậy.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của Viên Thiệu, Phùng Kỷ nhìn Quách Đồ rồi nói tiếp: “Điền Phong trong ngục, nghe chủ công bại liền vỗ tay cười lớn, hiển nhiên không ngoài dự tính của hắn.” Quách Đồ bên cạnh lạnh lùng nói: “Thần cũng nghe vậy.” Viên Thiệu lập tức nổi giận: “Tên hủ nho đó dám cười ta sao?” Liền nảy sinh ý muốn giết Điền Phong, lớn tiếng gọi người tới. Lúc thân binh của Viên Thiệu tiến vào, y đem bội kiếm trên mình giao cho hắn nói: “Ngươi cầm kiếm này, lập tức tới nhà lao Nghiệp thành truyền lệnh của ta, Điền Phong phạm thượng, lệnh cho hắn tự sát.” Thân vệ kia sửng sốt, vẫn phải nhận kiếm xoay người đi ra. Viên Thiệu nhìn hắn đi rồi, trong mắt không có chút tình cảm nào. Bên ngoài khoan dung, bên trong nghi kỵ, thân tiểu nhân xa quân tử, Viên Thiệu nhất định không thể có vai diễn trên võ đài lịch sử. Tần Dũng lựa chọn địa điểm rất chính xác, nơi này là trạm dịch duy nhất thông tới Nghiệp thành, lúc này, sứ giả của Viên Thiệu không bình tĩnh đứng dậm chân trong sân. Hắn tới đã nửa ngày, tùy tùng vào trong tìm người không ai đi ra. Đang lúc hắn chửi ầm lên, bỗng cảm giác được một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền tới, hắn quay đầu lại nhìn, bên ngoài có ba người bước vào, lạnh lùng nhìn hắn, chính là bọn người Tống Vạn. Về phần hai tùy tùng của sứ giả lúc này đang lạnh run trong phòng, sao có thể không run, trên cổ mỗi người đều có vũ khí kề sát. Thân vệ này của Viên Thiệu cũng có chút bản lĩnh, nếu không cũng không trở thành thân vệ. Thấy tình hình trước mắt, lại thấy tùy tùng không tung tích, hắn lập tức hiểu ra dịch trạm này có chuyện. Hít một hơi thật sâu, hắn vội vã thối lui mười bước, rút kiếm giơ tới trước mặt ba người Tống Vạn. Bọn Tống Vạn vẫn lạnh lùng nhìn hắn, không có hành động tấn công nào. Mà ở sau lưng sứ giả, lại xuất hiện ba người nữa, cũng không nhúc nhích nhìn lưng hắn. Cảm nhận được nguy hiểm, hắn quay ngược lại phía sau thấy người đột nhiên xuất hiện, trong lòng biết hôm nay tuyệt đối không giành được lợi thế. Hắn cũng coi như là một nhân vật, chậm rãi hạ kiếm hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao làm thế này với ta?” Tống Vạn lạnh nhạt trả lời: “Chúng ta là ai ngươi không cần biết. Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện.” “Nói đi.” Sử giả buộc mình phải tỉnh táo. Tống Vạn vẫn lạnh nhạt nói: “Ngươi có phải là sứ giả của Ký châu Viên đại nhân, muốn về Nghiệp thành không?” Sứ giả sửng sốt, sau đó cắn răng gật đầu: “Không sai. Các ngươi biết mình đang làm gì không? Chặn đường sứ giả Viên đại nhân chính là…” Không đợi hắn nói xong, Tống Vạn ngắt lời: “Chúng ta mặc kệ, nếu không biết mình làm gì còn dám tới chặn đường ngươi sao? Nói đi, có phải ngươi phụng mệnh đến giết Điền Phong đại nhân?” Sứ giả nghe xong câu này liền hiểu ra: “Các ngươi là người của Điền Phong, muốn làm gì?” Tống Vạn cười gian ác: “Ngươi rất thông minh, phải biết chúng ta muốn làm gì chứ.” Sứ giả do dự, hắn biết rõ đám người này muốn làm gì. Sống chết của Điền Phong vốn không liên quan tới hắn, hắn phụng mệnh làm việc cũng không sai, nhưng mà tình hình hôm nay, tính mạng của hắn có thể bảo vệ hay không, lại liên quan tới Điền Phong, hắn cũng không biết phải làm gì. Lúc này, trong phòng có một người đi ra, tới trước mặt Tống Vạn nói thầm gì đó, sắc mặt Tống Vạn tươi lên, nhìn sứ giả cười. Sứ giả thấy bộ dáng cười hì hì của hắn cũng tự phát run, cười như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt, mạng ta không giữ được sao? Ta không cam lòng! Không đợi hắn hành động, Tống Vạn đã mở miệng: “Tùy tùng của ngươi phối hợp rất tốt, từ chỗ bọn họ chúng ta đã biết tin tức về cha mẹ vợ con ngươi. Được, ngươi còn một hài tử ba tuổi, không tồi!” Sứ giả mở to mắt nhìn, nửa ngày mới phản ứng được, hắn quát to một tiếng hướng Tống Vạn đánh tới: “Ta liều mạng với ngươi.” Hắn nào phải đối thủ của bọn Tống Vạn, chưa đầy hai chiêu đã bị chế phục. Tống Vạn nhìn hắn vẫn là bộ dáng người cười trong không cười: “Vẫn còn tinh lực liều mạng, không bằng nghĩ cách giữ lại tính mạng mình cùng người nhà.” Bị chế trụ gắt gao, sứ giả lúc này đã không còn nghĩ được vấn đề của hắn với Điền Phong, bản tính của người làm cha lập tức trỗi dậy. Hắn ngẩng đầu hổn hển nhìn Tống Vạn: “Tráng sĩ, cầu xin ngài, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, đừng tổn thương người nhà của ta.” Tống Vạn phất tay để đồng bọn thả sứ giả ra, rồi mới nói: “Chúng ta cũng không muốn liên lụy người vô tội, chỉ cần ngươi phối hợp với chúng ta, ta cam đoan cả ngươi và gia đình của ngươi đều an toàn. Không chỉ có vậy, ta còn có thể cho các ngươi một cuộc sống tốt đẹp.” Sứ giả vừa nghe xong, không còn nửa điểm do dự: “Các ngươi không phải muốn cứu Điền đại nhân sao? Ta không đi truyền lệnh nữa. Ta cũng không muốn giết đại nhân.” Tống Vạn cười gian: “Ngươi cũng không muốn hại Điền đại nhân? Vậy càng tốt. Chỉ cần ngươi phối hợp thật tốt, chúng ta nói sẽ giữ lời.” Tống Vạn đem kế hoạch của chúng ta nói với sứ giả, sau đó cho hai gã đồng bọn đổi y phục với tùy tùng của sứ giả, sau khi đoàn người rời khỏi dịch trạm, ta cùng Tần Dũng mới từ góc tường bước ra. Nhìn ánh mắt hài lòng của ta, Tần Dũng cười nói: “Huynh đệ Tống gia đều rất lợi hại. Tống Liệt quan hệ chu toàn với Tiên Ti, Hung Nô, Ô Hoàn, hàng hóa qua lại, tiền vốn xoay vòng trong mắt hắn chính là hỉ sự, được hắn vận hành trơn tru, nếu không có hắn, mã trường của chúng ta sao có quy mô như hiện tại? Nạp Nhĩ Khang nói, sớm biết Tống Liệt giỏi như vậy, năm đó hắn đã quy hoạch mã trường lớn gấp đôi, lúc này đỡ phải hao tổn tâm trí. Tống Vạn này cũng là cao thủ, tôi thấy công tử có thể đem hắn theo bên cạnh, mấy việc kiểu này hắn giỏi hơn tôi nhiều.” Ta gật đầu đồng ý: “Không sai, ta cũng có ý nghĩ này. Thế này đi, công việc ở Kinh châu cũng sắp phải bắt đầu rồi, lần này trở về, ngươi sắp xếp Tống Vạn tới Kinh châu, bảo hắn cùng Tô Phi đem việc làm ăn của trà hành vực lên. Đúng rồi, việc mở Đức Dụ tửu lâu ở Tương Dương thế nào rồi?” Tần Dũng trả lời: “Đã khai trương, tháng trước thương đội có chuyển lời, bên kia mọi yêu cầu của cậu đều đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, Chu Lạc đã tới hiệu thuốc Đức Tường ở Tương Dương, tiện thể báo với tôi, người của Trương Sưởng đều đã vào vị trí, mọi việc đều thuận lợi. Cửa hàng tơ lụa của chúng ta ở đó cũng đã mở, theo yêu cầu của cậu, một mình Trương Sưởng liên hệ với bọn họ.” Ta ừ một tiếng: “Tốt lắm. Đúng rồi, vẫn chưa biết Hứa Quần đi đâu sao? Không có tin tức gì?” Tần Dũng lắc đầu: “Tạm thời chưa. Có điều, theo năng lực của Hứa Quần chắc không có vấn đề gì hết, cậu cứ yên tâm!” Ta áy náy nhìn Tần Dũng: “Tần huynh, chỗ này có nhiều chuyện toàn bộ đều do ngươi xử lý, ta biết ngươi rất khổ cực, nhưng ta không có cách nào khác. Ngươi cũng hiểu nguyên nhân ta muốn ngươi tham gia vào mọi chuyện từ đầu tới cuối. Trong chiến loạn, thân phận của ta như vậy, một khi ta có chuyện xảy ra, mọi chuyện đều sẽ tới tay ngươi. Quả thật khổ cho ngươi. Thật ra, Chu Lạc cũng là một nhân tài, đáng tiếc hắn là do Tào công cấp cho ta, nếu không ta rất muốn để hắn gánh một phần công việc của ngươi.” Những việc bí mật trong thương đội, ta lúc này còn chưa muốn để Tào Tháo biết, đương nhiên, lỡ như ta chết thật, khẳng định phải giao lại cho Tào Tháo, tới lúc đó hãy nói! Chuyện thế gian phức tạp, ta phải chừa lại đường lui cho mình. Nhà lao Nghiệp thành, chính là nơi Điền Phong bị cầm tù đã hơn nửa năm. Bởi vì bình thường ông ta là người không rành đạo lý đối nhân xử thế, luôn luôn chính trực, đắc tội nhiều người, Phùng Kỷ kia chính là hận ông ta không chết ngay lập tức, cho nên, Viên Thiệu hạ lệnh xích Điền Phong lại, bọn họ thật sự đeo gông cho ông ta, giam giữ nghiêm cẩn trong lao. Thời gian nửa năm trôi qua, thân thể Điền Phong bị tổn hại không ít, cũng may ngục tốt ở đó coi như có lòng kính trọng ông ta, hơn nữa ta đã lệnh cho thủ hạ hối lộ ngục tốt thật nhiều, người trong nhà cũng qua lại thường xuyên, Điền Phong trong ngục mới không phải chịu thiệt thòi quá lớn. Hôm nay, quan coi ngục vội vã chạy tới nói: “Điền đại nhân, có tin tốt!” Điền Phong nhìn hắn không hiểu rõ. Quan coi ngục cười: “Bên ngoài truyền tin quân ta bị Tào quân đánh bại, Viên đại nhân sẽ sớm trở về.” Điền Phong cả người run lên: “Quân ta đại bại? Chủ công sắp trở về? Vậy có thật quân ta thất bại nặng nề không?” Quan coi ngục vội nói: “Đúng vậy, nghe nói mười vạn đại quân chỉ còn lại mấy ngàn. Còn nữa, hai vị tướng quân Trương, Cao đã đầu hàng Tào Tháo, Thuần Vu tướng quân tử trận rồi.” Điền Phong thở dài một tiếng không nói gì nữa. Quan coi ngục vẫn liến thoắng không ngừng: “Đại nhân, đợi Viên đại nhân trở về, ngài có thể ra ngoài rồi. Người ta đều nói, Viên đại nhân về rồi, tất sẽ hối hận đã đối xử thế này với ngài, nhất định sẽ thả ngài ra, trọng dụng trở lại. Chuyện này không phải chuyện vui sao?” Điền Phong cười lạnh: “Quân ta nếu như thắng, chủ công vui mừng, sẽ thả ta ra, cùng lắm nhục nhã ta một phen; lúc này đại bại trở về, trong lòng không vui, thấy ta chẳng qua vô cùng xấu hổ, chắc chắn sẽ sai người lấy mạng của ta, sắp chết rồi, có gì vui đây?” Quan coi ngục kinh ngạc không nói nên lời. Hai ngày sau, quan coi ngục quả nhiên thấy thân tín bên cạnh Viên Thiệu tới, cầm trong tay bội kiếm của Viên Thiệu, truyền khẩu lệnh của y: “Điền Phong kiêu ngạo phạm thượng, trước lúc đại quân xuất chinh lại nói điềm xấu, khiến lòng quân hoảng loạn, gặp phải thất bại. Nay đặc biệt lệnh áp giải tới Lê Dương, trảm trước ba quân để răn đe.” Nói xong vội dặn dò: “Tức tốc giải lên đường, không thể trì hoãn.” Rồi dẫn người ra ngoài. Trong nhà giam mọi người nghe được lệnh này đều run rẩy. Người đi theo sứ giả chỉ vào hai gã ngục tốt hỏi: “Ngươi, cả ngươi nữa, còn đợi ta hầu hạ Điền đại nhân đi sao?” Hai gã ngục tốt đáp ứng, cùng tên gia hỏa ác nô vừa ra lệnh như hổ lang đem Điền Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ tống lên xe chở tù, trong nháy mắt, cửa nhà giam chỉ còn lại mấy tên ngục tốt vẫn đang trợn mắt há mồm. Cửa thành Nghiệp thành, lính gác cổng thấy xe áp tải Điền Phong chạy khỏi cửa, đều lắc đầu than tiếc. Một lát sau, một thương đội cũng bắt đầu rời thành. Lính thủ thành cười chào hỏi một người trong số đó: “Ồ, Tiểu La, thương đội các ngươi lại xuất phát sao? Vẫn là các ngươi làm ăn thư thái hơn.” Người được xưng là Tiểu La cười lấy trong mình ra một ít bạc: “Lão ca, chúng tôi có gì mà thư thái? Chỗ nào cũng đánh nhau, tôi chỉ muốn ngây ngốc ở nhà mỗi ngày, tiền cũng không cần kiếm. Chỗ này coi như mời các ca ca uống rượu.” Vừa nói vừa đặt tiền vào tay binh sĩ kia, cười ra khỏi thành.