Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 187 : Giá lạnh nữ nhân

Gã hắc y liền há to miệng mình ra, rồi một tia điện màu đen lóe lên trước mặt hắn, một ánh kim loại sắc bén chui vào trong miệng gã, Vương Lăng chĩa thẳng mũi kiếm vào trong mồm của hắc y nhân. Hắn hai mắt đầy oán độc nói: -Muốn tự sát, không dễ dàng thế đâu. Hắn liền lấy tay giơ ra, một tia sáng màu đỏ chiếu vào miệng của hắc y nhân, từ trong miệng gã xuất hiện một viên đan dược nhỏ đủ nhét kẽ răng màu đen tỏa ra khí tức tà dị. Hắn nhướng mày, dùng tay bóp nát, ánh mắt chuyển lại tên hắc y nhân lạnh nhạt nói: -Mau nói đi, nếu không ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Vương Lăng rút mũi kiếm ra, đạp hắc y nhân rớt xuống mái nhà, gã ngã xuống rơi trên đất cũng không bị thương gì. Vương Lăng liền nhảy lên đạp lên thân người gã, mũi kiếm đâm lên bàn tay gã khẽ siết khiến gã rú lên đau đớn hét lên: -Ngươi mau chóng giết ta đi. -Đã nói ngươi muốn chết khó lắm mà. Hắn đem ngọn lửa màu đen ấn lên bụng dưới của hắc y nhân khiến gã càng đau đớn, Vương Lăng cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, cứ tạo vô số vết thương trên người của hắc y nhân, gã rú lên đau khổ nhưng vẫn ngoan cường không nói gì. Hắn liền lạnh lùng chỉa mũi kiếm xuống phần hạ bộ của gã cười khỉnh: -Nghĩ xem, nếu một nam nhân mà bị đau ở đây thì như thế nào. -Ngươi muốn làm gì. Hắc y nhân run rẩy, gã dần dần mất hết sức lực vì chống chọi đau đớn, mà linh lực lại không thể phát động cũng vì bị Vương Lăng một chưởng phế đi, gã chỉ biết chịu đựng thống khổ thế nhưng vị trí mà Vương Lăng chuẩn bị đâm thì thốn khỏi nói, gã liền sinh hoảng sợ. Vương Lăng không thèm đợi đâm luôn xuống một nhát, gã hắc y nhân liền rú lên hơn cả heo chọc tiết, nỗi đau hơn bao giờ hết, mặt mày nhăn nhó, đau đến muốn khóc ra máu. Gã run rẩy nói: -Dừng lại, ta nói ta nói. -Nói đi, ta nghe. Vương Lăng vẫn xoáy xoáy mũi kiếm vào vết thương ở hạ bộ gã, không chịu dừng tay, hắc y nhân mồ hôi chảy ướt người liền lập cập nói. -Là Quang Minh giáo hội của Nữ Chân đế quốc. -Hử, thật vậy sao. -Ta nào dám nói dối. Gã liền sợ hãi mà nhìn Vương Lăng, ánh mắt cầu khẩn Vương Lăng giết ngay gã đi, Vương Lăng bình thản rút mũi kiếm ra nhìn vào mắt gã hắc y nhân nói: -Vậy mà ta còn nghĩ là người của Minh Tôn giáo cơ đấy. -Ngươi nói cái gì. Ta không hiểu... Khuôn mặt hắc y nhân hiện lên nét hoảng hốt cố tránh vẻ sát khí từ người Vương Lăng. Vương Lăng quay người đi nói: -Thôi kệ đi, ta tự mình hiểu rồi. Hắn liền cất bước đi, hắc y nhân lấy làm kỳ lạ tưởng hắn tha cho mình thì tự dưng cảm thấy thống khổ toàn thân, đau đớn tột cùng so với trước đó Vương Lăng hành hạ còn hơn trăm lần. Gã cả người bị một ngọn lửa màu đen đốt cháy, không chỉ cơ thể mà còn linh hồn cũng bị đốt cháy, thống khổ trong đau đớn cố nhìn Vương Lăng lần cuối hét lên: -Vương Lăng,ta thề ngươi sẽ đau khổ suốt đời này, chắc chắn sẽ còn đau hơn ta gấp vạn lần. Dứt lời thì gã liền rú lên lần cuối, cả người bị cháy ngay cả mảnh xương cũng không còn. Phần Vương Lăng hắn không thèm bận tâm đối phương nói gì, thế giới này vô cùng tàn khốc, đối với kẻ thù không tàn khốc thì chỉ nhận cho mình những đau đớn thống khổ mà thôi. Hắn hiểu rõ nó, việc nhân từ với kẻ thù, sự hối hận muộn màng khi để kẻ thù mình còn sống. Nhớ lại một khoảng thời gian trước, khi còn là thiếu chủ tập đoàn Lưu thị, lần đầu tiên nắm quyền sinh sát hắn từng mắc sai lầm tha cho kẻ thù, vì thế mà dẫn tới hắn mắc nợ một người, dù có thế nào cũng không thể bù đắp cho nàng, nếu muốn nói thứ gì làm hắn bận tâm tại thế giới cũ thì cũng chỉ có người đó mà thôi. Có thể nghe tiếng rú từ một khoảng cách xa, liền có mấy đệ tử chạy ngay tới nhìn thấy thảm cảnh máu me kia thì kinh hãi, lại nhìn hấy Vương Lăng vẫn bình an thì mới an tâm, một đệ tử tên Hà Thanh tiến lên nói: -Bang chủ, những kẻ này là bang chủ giết. -Đúng vậy, ngươi phân phó người dọn dẹp xác của chúng, tốt nhất là làm việc bí mật chút. Ta còn có việc. -Rõ rồi. Hắn vỗ vỗ vai Hà Thanh rồi rời đi, nhìn lại y phục nhuốm máu thở dài, đành phải lần nữa tắm rửa rồi. Một lúc sau tại phòng hắn Long Hiên cùng Hồ Tuyết Nghi bộ dạng thân thiết tới gặp hắn, hắn nhìn hai nữ nhân thân như tỷ muội mà thầm cảm thán, Hồ Tuyết Nghi thật là có bản lĩnh thu lòng người. Long Hiên liền nhìn hắn vừa tắm rửa xong thì hỏi: -Rốt cuộc là kẻ nào trắng trợn phái sát thủ trong lảnh địa tông môn như vậy. Ta đi giết hắn. -Ta cũng không rõ, việc này là ai cũng có khả năng. Hắn chỉ biết lắc đầu thở dài, tuy nói là nhìn ra dị thái của hắc y nhân kia nhưng hắn vẫn chưa thể biết rõ được là kẻ nào muốn giết hắn. Cứ dựa vào cái thân phận Vương thiếu chủ này thì cũng đủ để kiếm kẻ thù rồi. Nhìn hắn nhăn trán khổ sở suy tư, hai nàng nhìn nhau cũng không làm phiền mạch suy nghĩ của hắn. Hắn tạm thời bỏ vấn đề này sang một bên, là ai muốn giết hắn thì sẽ sớm lộ diện mà thôi, chỉ đợi cá đến tìm mồi, việc chính bây giờ hắn vẫn chưa làm. Hắn liền nhìn qua Hồ Tuyết Nghi nói: -Được rồi Tuyết Nghi, muội mau dẫn ta đi gặp … sư phụ nàng. Hắn đang nói lại thấy Long Hiên nhìn hắn chằm chằm liền đổi giọng nói, Long Hiên nhìn hắn thoáng nét giấu giếm nảy ý nghi ngờ quay qua Hồ Tuyết Nghi hỏi. -Tỷ định dẫn hắn đi đâu. -Tỷ dẫn huynh ấy đi gặp sư phụ tỷ. Hồ Tuyết Nghi che miệng cười, nàng hiện đã bỏ ra lớp mạng che mặt, dáng cười thật thu hút, Long Hiên tuy biết là hai người nói dối nhưng cũng không hỏi nữa, Vương Lăng liền nhân lúc này kéo tay Hồ Tuyết Nghi rời đi để lại Long Hiên ánh mắt ám muội nhìn hai người. Hồ Tuyết Nghi dẫn hắn đến một chỗ người đông đúc thì dừng lại, nàng quay qua nhìn hắn tỏ vẻ trịnh trọng. -Huynh nên đứng đây, để muội dẫn sư phụ ra ngoài, như vậy huynh mới có cơ hội gặp sư tỷ. -Cảm ơn muội. Thấy hắn nhìn nàng như cảm kích muôn vạn khiến nàng không khỏi tò mò vì sao hắn lại trịnh trọng vậy. Nàng không hỏi, liền nhanh chân bước vào nhà trọ, đợi một lúc thì thấy nàng ta dẫn theo sau là một nữ nhân thành thục hấp dẫn, không biết bằng cách nào mà nha đầu này dẫn dụ sư phụ nàng ra ngoài, hắn liền biết thời cơ là lúc này. Băng Một Tuyết ngồi khoanh chân thiền ở trên giường, hai mắt nhắm lại ngưng tịnh, cả người lạnh như khối băng, không khí xung quanh cũng bị nàng làm cho giá rét. Vương Lăng đứng trước cửa, cả người căng thẳng, rốt cuộc vẫn quyết định đẩy cửa bước vào. Băng Mộ Tuyết cảm nhận có người bước vào, hai mắt liền mở ra giọng êm dịu. -Tuyết Nghi, muội về rồi sao. Nghe thanh âm thanh thúy dịu ngọt của nàng làm Vương Lăng như chảy mỡ, hắn run run biết chắc đây là nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong, hắn liền cất bước đến gần nhìn khuôn mặt thiên tính như tuyệt tác của tạo hóa, giọng hơi trầm: -Không phải là muội ấy, là ta. Nghe thanh âm thanh xa lạ của nam nhân, Băng Mộ Tuyết liền tỏa ra hàn khí mạnh mẽ, khiến hắn càng thêm lạnh lẽo nhưng vẫn cất bước tới gần. -Nàng vẫn nhớ ta chứ. -Ngươi tại sao lại ở đây, làm sao ngươi lại biết ta ở đây. Băng Mộ Tuyết thu lại hàn khí, khuôn mặt trở lại băng lãnh như bình thường, hắn nghe giọng nàng giá lạnh không chút cảm xúc, lòng như bị đóng băng, khó chịu vô cùng. Hắn muốn nói nhưng vẫn không thể lựa được lời nào để nói, hắn biết việc mình làm trước đó là rất sai, nếu nàng hận hắn thì hắn cũng không oán trách, hắn nắm chặt lòng bàn tay nhẹ nhàng đứng trước mặt nàng. -Chỉ là ta muốn gặp nàng mà thôi, là Tuyết Nghi nói cho biết nàng ở đây. -Ra vậy, muội ấy ngốc như vậy dễ dàng bị ngươi lừa như vậy. Băng Mộ Tuyết liền đứng dậy, quay lưng không nhìn hắn lạnh nhạt nói.