Liệu em còn yêu anh
Chương 29
- 8m phía trước chỗ em là cánh cửa dẫn vào nhà bếp, trong phòng có một tên đang đứng xoay lưng về phía em nên em có thể nhanh chóng kết thúc.
Nó đẩy hờ cánh cửa vào rồi rút súng với tốc độ cực nhanh bắn vào lưng tên đứng gác, khẩu Swift đã được gắn ống giảm thanh nên bắn ra vẫn không gây bất kỳ âm thanh nào cả. Lôi cái xác nặng gần gấp đôi cơ thể nó một cách khổ sở đặt vào trong góc phòng, nơi khó nhận ra nhất rồi xoay lưng bước đi.
– Em vào cửa bên trái, đi dọc hành lang qua hai cửa bên phải, vào cửa thứ ba sẽ dẫn xuống tầng hầm. Anh chỉ có thể làm nhiễu camera trong vòng 20s thôi nên em phải tranh thủ.
Nó đẩy cửa theo đúng những gì Pool nói rồi lao đi với tốc độ khủng nhất và cố nhấc chân làm sao để không gây ra tiếng động đánh động bọn vệ sĩ. Mở cánh cửa thứ ba bên phải bước vào với vỏn vẹn 18s, nó giương súng kiểm tra trong bóng tối cẩn thận rồi mới lần mò bước đi. Cũng nhờ ánh sáng hồng ngoại được gắn trên chiếc kính đặt biệt mà nó có thể dịch chuyển dễ dàng hơn.
– Đằng sau bức tường là năm tên, trong đó một tên chính là đối tượng. Em nhớ cẩn thận. Anh sẽ vào.
Ánh đèn phía sau bức tường làm nó chói mắt. Nó quan sát một vòng và thấy cầu dao điện ngay góc nhưng lại vướng một tên đang đứng đó. Chỉ còn cách tấn công trực tiếp rồi lợi dụng sơ hở mà ra tay.
Nó cầm một chiếc ly thủy tinh trên bàn gần đó quăng ra phía xa. Tiếng “xoảng” của cái ly bị bể đã gây sự chú ý của cả bọn. Một người ra hiệu thì hai tên bước ra đằng sau bức tường kiểm tra. Vậy là nó đã xác định được ai là tên cần ra tay rồi.
Nó khẽ mỉm cười tự tán dương bản thân rồi nhanh chân nã súng vào một tên đứng gần đấy và lao về phía cầu dao giơ chân đá làm điện trong khu vực căn hầm vụt tắt.
“Đoàng”… “Đoàng”… “Đoàng”…
Không kịp né thì nó đã phải lãnh nguyên một phát đạn vào tay trái. Khẽ buông tiếng rên nhẹ rồi nó xé toạt tà chiếc áo sơ mi cột sơ xài vào vết thương và bật chế độ hồng ngoại trên kính mò ra tên cầm đầu. Bọn chúng vẫn đang hoang mang nhưng chỉ còn bốn tên. Nó đồng loạt bắn vào nơi chúng đang khum người đánh hơi ra nó. Hai tên ngã xuống nhưng không có kẻ nó đang tìm. Lia súng về hướng tiếng động phát ra, nó lại lên đạn nhưng vẫn là một trong bốn tên bảo vệ, vậy kẻ cuối cùng trong căn hầm này chính là hắn.
Ai đó đá vào lưng làm nó mất đà bất ngờ té ngã nhưng kịp thời đứng bật dậy gạt chân gã đó làm hắn thay thế vị trí của nó. Nhanh tay nhặt súng dưới đất nó bắn vào chỗ hắn đang nằm nhưng trật mục tiêu nên không thể kết liễu hắn ngay tức khắc được, đó chính là một sai lầm to lớn của nó. Hắn đang cố lết ra ngoài kêu cứu với cái chân bị thương vì viên đạn bị găm trong chân thì đèn vụt sáng.
Nó giật mình theo phản xạ xoay người nhìn về hướng cầu dao thì…
– Chris? Em…!!!
Là Win, cuối cùng thì mọi chuyện đã đổ vỡ. Rốt cuộc cái chuyện nó lo sợ nhất cũng đã thành sự thật. Nó tự hỏi liệu Win có rút súng ra và bắn nó không? Tim khẽ nhói đau một cái rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh giương khẩu súng về phía đối tượng nó cần giết lúc này. Nó phải hoàn thành nhiệm vụ dù có phải chết.
Win giơ súng về phía nó với đôi tay run rẩy, hắn không muốn làm nó bị thương nhưng hắn càng không muốn nó giết cánh tay trái đắc lực của Angel. Hắn không biết ông ta có thù oán gì với nó nhưng nếu nó làm vậy thì một mình nó liệu có thể chống lại cả tổ chức do ba hắn đứng đầu hay không.
Hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nó lúc này. Nó là ai? Tại sao lại lẻn được vào đây? Ông ta có thù oán gì với nó?… Nhưng chả hiểu sao câu buộc ra từ miệng lại là một câu hăm dọa theo đúng chất xã hội đen.
– Bỏ súng xuống nếu không anh bắn.
Nó và hắn đều khẽ khựng lại trước câu nói này. Đau lòng có, hoang mang có. Liệu hắn có dám làm tổn thương người con gái mà hắn đã thề sẽ mang cả tính mạng mình ra để yêu thương, để che chở cho nó không. Và hắn đã từng hứa với ông nó rằng sẽ bảo vệ nó suốt cuộc đời kia mà.
– Bắn đi Chris.
Pool từ đâu xuất hiện đối diện ra hiệu cho nó. Không chần chừ, nó nổ súng.
“Đoàng”… “Đoàng”…
Ông ta lãnh hai phát đạn vào đầu từ khẩu Swift đã nhướm phải máu tanh từ tay nó. Nó không quay đầu lại nhưng nó biết Win đang nhìn mình với ánh mắt như thế nào. Khinh bỉ. Đáng ghét. Và thậm chí là muốn giết nó.
Pool đột ngột lên cò làm nó giật mình, chẳng lẽ anh ta muốn…giết Win? Không được. Nó không cho phép anh ấy làm điểu đó.
Nó vứt khẩu súng xuống đất và xoay người một cách điệu nghệ ôm chầm lấy Win trong khi hắn còn đang bàng hoàng về những chuyện vừa mới xảy ra.
“Đoàng”… “Đoàng”…
Pool và Win cùng hoảng hồn buông súng xuống lao về phía nó. Nó biết mình đã nhận lấy hai phát đạn từ Pool nhưng nó không trách anh. Khóe miệng nó chảy ra một dòng máu, máu đỏ tươi, rất tanh.
Win run run ôm chầm lấy nó, tự nhiên hắn thấy sợ, hắn chưa bao giờ phải sợ hãi như thế, chưa bao giờ.
Pool nhìn nó, anh tự hỏi tại sao nó lại làm như vậy? Phải chăng giữa nó và hắn có mối ràng buộc gì đó. Anh thấy hối hận vì đã nổ súng, nếu như nó có mệnh hệ nào, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
– “Tại sao em lại làm vậy chứ Chris?” Pool run run nắm chặt lấy tay nó, anh cũng chẳng biết mình đã rơi nước mắt vì nó lúc nào.
– Pool…em xin lỗi…em nợ anh…nhưng…anh tha…cho Win…được không?
– Em sẽ không sao. Anh đưa em đến bệnh viện.
Pool đưa tay ôm lấy nó khỏi Win nhưng hắn lại nhanh hơn đẩy anh ngã ra đất và gằn từng chữ.
– Cô ấy mà có chuyện gì, người đầu tiên tao giết sẽ là mày.
Hắn ôm nó thật chặt và lao nhanh ra cửa. Hắn không cần biết nó là ai, nó làm việc cho người nào, nó giết ông ta làm gì. Hắn chỉ cần nó an toàn, nó sẽ không sao. Nếu ông trời dám cướp nó khỏi tay hắn, hắn sẽ trở thành Tôn Ngộ Không của thế kỷ 21 đại náo cung đình một lần nữa để mang nó về bên hắn, hắn thề với lòng mình như thế
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
78 chương
290 chương
71 chương
10 chương
15 chương
69 chương
110 chương