Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?
Chương 1 : Trở Về
Bóng đêm sặc sỡ chính là đỉnh cao của tình dục điên cuồng.
Trong ngôi nhà nhỏ, quần áo và khăn lông rơi rải rác từ nhà tắm đến đầu giường.
Trên chiếc giường king size hoa lệ, hai cơ thể trẻ tuổi như dã thú quấn lấy nhau điên cuồng đến mù trời mịt đất.
Da thịt căng mịn, thân thể dán chặc, mồ hôi trên tóc như mưa không ngừng rơi trên thân thể lẫn nhau, hai người trơn trượt như hai con cá mới được vớt từ nước lên. Hô hấp dồn dập thỉnh thoảng xen lẫn những câu nói tiếng Anh vang vọng cả gian phòng.
Lăn qua lộn lại, dùng hết sức lực, tranh thủ đêm dài buồn chán mà làm mưa làm gió. Người đàn ông nhấc đôi mông tròn lẳn của người đàn bà tây phương tóc vàng lên, kiềm giữ dưới thân mình.Mở hai chân cô ta ra, đâm vào thật mạnh, mỗi một lần tiếng công, mái tóc vàng lượn sóng lại cuồng nhiệt uốn lượn theo thân thể, mềm mại như dòng thác. Trong phòng toàn là tiếng da thịt va chạm và tiếng nước chảy mập mờ.
"A - A - A" Chẳng biết từ lúc nào, những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô ta đã biến thành tiếng hét, trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng điên cuồng và cám dỗ "David, harder, harder..."
Giao chiến say sưa, màn hình điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên nhấp nháy, giọng hát Britney spears vang lên khàn khàn "Baby, baby, one more time..."
Lăng Lực chửi một tiếng "Shit" Nơi cương cứng trên người kịch liệt co rút, anh buông lỏng tay đang đỡ lấy bờ eo thon của người phụ nữ, với lấy di động, trong lòng thầm nguyển rủa. Người phụ nữ thuận thể vểnh mông ngã vào gối, thở hổn hễn từng hơi, như cá sắp chết.
Nắm điện thoại di động, Lăng Lực cúi người sờ soạn thân thể người phụ nữ đang nhớp nháp mồ hôi, nắm lấy một bên ngực mềm mại căng tròn, vân vê ve vuốt. Tay còn lại ấn nút trả lời, cất tiếng nói "Hello"
"Con trai, đang làm gì? Thu xếp đồ xong chưa? Sáng sớm may đã bay, khuya nay nghỉ ngơi sớm một chút, nhớ để đồng hồ báo thức, đừng để trễ chuyến bay."
Lăng Lực bị tiếng nói làm sợ run cả người, lập tức buông tay đang giày vò người phụ nữ kia ra, vẻ mặt ở trong bóng tối nhanh chóng ngoan ngoãn.
"Dạ xong rồi, yên tâm đi mẹ, con cũng không phải đứa trẻ ba tuổi."
"Sao vậy? Ngại mẹ dài dòng à? Chưa nghe sao, cho dù con cái bao nhiêu tuổi, thì trong mắt người mẹ vẫn luôn là con nít."
"Được rồi, mẹ. Con biết rồi."
Cô nàng còn đang nằm lỳ trên giường đã phục hồi sức lực, xoay người lại, khát khao móc cặp chân thon dài lên hông Lăng lực, hai tay ve vuốt mơn trớn thân thể anh, khơi gọi dục vọng.
"Trong nhà cũng đã chuẩn bị kỹ càng, ba con lớn tuổi như vậy, không dễ gì mới làm thọ ..."
Đột nhiên cô ta ré lên một tiếng ngồi bật dậy, đôi môi đỏ mọng đầy đặn đặt một chiếc hôn nóng bỏng lên ngực Lăng Lực, nôn nóng khẽ gọi.
"David, over?"
Lăng Lực vội vàng lấy tay bụm miệng cô ta lại.
Đầu bên kia, Tần Lam nói được một nửa câu, thoáng chốc dừng lại, chỉ trong chốc lát, bà lúng túng ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói "Ba con lớn tuổi như vậy, không dễ gì mới làm thọ, lần này phận làm con của con bất luận như thế nào cũng phải về tẫn hiếu, nhất định phải về, biết không?"
"Biết rồi, mẹ, con bảo đảm. Tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy, mẹ yên tâm." Lăng Lực vì hai tiếng ho nhẹ giấu đầu hở đuôi của mẹ mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, giọng nói cũng trở nên nhẹ rung.
"Tốt lắm." Tần Lam vừa ho nhẹ một tiếng, dặn dò một câu thấm thía "Vậy... con sớm nghỉ ngơi đi."
"Dạ, ngày mai trước khi con lên máy bay sẽ gọi ẹ." Cho dù trong phòng màn che dày cộm, tối đen như mực, Lăng Lực cũng có thể càm thấy mình đang ở trên giàn hỏa thiêu.
Anh ngắt điện thoại, liền lại hùng hổ lần nữa nhào vào cô nàng tóc vàng...
.......
Làm tình thật là bài thuốc hay, sau khi làm xong 5 hiệp, rốt cuộc Lăng Lực cũng sức cùng lực kiệt ngủ thật say vào lúc giữa đêm. Hô hấp của anh bình ổn đều đều, thật giống như đã chết vậy.
Không biết qua bao lâu, sau khi nghỉ ngơi, sức lực cũng hồi phục, mắt của anh bắt đầu từ từ di động.
Anh lại mơ thấy giấc mộng đơn điệu của mình.
Trong mơ, anh và cô đứng ở bóng cây, yên lặng lắng nghe tiếng mưa phùn rơi nhẹ trên cây ngô đồng, tiếng mưa kia hay như tiếng nhạc, rơi vào lòng bọn họ.
Mưa dần ngừng rơi, mặt trăng khẽ cong chui ra sau màn trời đêm, như một móc câu rình coi cả vùng đất. Tiếp đó sao cũng mọc đầy trời, như bảo thạch chiếu sáng nhấp nháy. Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống khe lá trên cây, rơi vào trên người bọn họ, anh vươn hai tay ra, đóa hoa kia liền nhẹ rơi vào lòng bàn tay của anh, anh đỡ được nó.
"Mạt Đồng" Anh khẽ gọi một tiếng.
Người thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt đen láy lóe sáng trong màn đêm mông lung, anh giang hai tay ra, một đóa hoa trắng nằm yên trong lòng bàn tay anh, dưới ánh trăng loang lổ, như bươm bướm vỗ cánh nhẹ nhàng. Anh vốc tay lại, như muốn che chở cho nó, dường như đó là vật quý hiếm nhất thế gian.
Tiếp theo, cô nghe được anh nói.
"Anh thích em"
Khóe miệng của anh đang ngủ cũng lặng lẽ cong lên. Trong nháy mắt, nụ cười hòa hoãn trên gương mặt càng rõ nét. Giờ phút này, ánh mắt của anh cũng điềm tĩnh bình thản như trẻ con.
Song, chỉ bất quá trong một cái chớp mắt, khóe miệng anh đột nhiên khô héo, con mắt đột nhiên chuyển động nhanh chóng thành bối rối.
Ngày mùa hè kia như ngày tận thế. Mưa to dội ầm ầm xuống, xối ướt nhẹp toàn thân một đôi nam nữ, bọn họ tuyệt vọng đứng ở đường cái trung tâm, mặc cho gió táp mưa sa.
Sấm sét vang dội, từng trận chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch, cô bé che miệng cố gằng đè nén tiếng khóc, nhưng tiếng khóc đã bị tiếng mưa rơi và tiếng sấm sét át đi từ lâu.
"Rốt cuộc là ai làm?" Anh khóc hét lên.
Cô không trả lời, chỉ vùi đầu khóc nức nở.
"Rốt cuộc là ai làm, em nói đi." Anh mãnh liệt lắc lắc bả vai cô. Cô vẫn chỉ khóc, không trả lời.
"Nói đi." Anh gào thét. Cô vẫn không đáp, mà là từ từ quỳ trên mặt đất. Anh kéo cô lên tiếp tục rống giận "Mau nói cho anh biết."
Cô run run muốn đẩy tay anh ra, nhưng cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cô, hai người giằng co lộn xộn.
Hạt mưa to như hạt đậu không ngừng rơi trên người bọn họ đau điếng, tiếng mưa đan xen tiếng sầm rền vang vọng cả núi đồi. Bọn họ không nghe được tiếng xe đột nhiên xuất hiện, màng mưa dày đặc trắng xóa khắp cả đường, không nhìn thấy rõ được cái gì. Chỉ nghe được một tiếng thắng xe vang lên, hai người quay lại nhìn thấy đèn xe mờ mờ, chiếc xe như mũi tên đang vọt tới bọn họ. Trên mặt đất, trong nước mưa, máu, toàn là máu...
Anh đang giãy dụa trong cơn ác mộng, đầu cứ lật qua trái qua phải bất an, bộ ngực phập phòng kịch liệt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Vang lên một tiếng hét sợ hãi, bỗng dưng anh ngồi dậy từ trên giường, thở hỗn hễn.
Cô nàng bên cạnh anh bị đánh thức, cũng ngồi dậy theo, hai tay ôm lấy anh, dùng tiếng Anh hỏi ân cần "David, anh sao vậy? Không có gì chứ?"
"Anh không sao."
"Anh vừa thấy ác mộng sao?" Cô ta đưa bàn tay sờ sờ trán của anh, thấy toàn mồ hôi lạnh.
Rất lâu Lăng Lực cũng không có trả lời. Lúc anh vừa đến Mỹ không đêm nào là không thấy ác mộng. Song theo thời gian trôi qua, cũng dẩn dần ít thấy đi. Nhưng kể từ nửa tháng trước, anh nhận được điện thoại của mẹ mình, giấc mộng này lại quay trở về. Cách ngày anh về nước càng gần, thì ban đêm anh nằm mộng càng nhiều, có lẽ đây chính là chứng rối loạn khi sắp về quê sao?
"Tại sao gần đây anh luôn thấy ác mộng vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cô ta quay mặt anh qua đối diện với mình, đôi môi đỏ mọng dịu dàng muốn chạm vào miệng anh, nhưng Lăng Lực quay mạnh mặt đi.
"David, tại sao anh không chịu hôn em?" Phàm là người phụ nữ nào chung đụng với anh cũng hỏi vấn đề này, các cô chỉ đổi được là sự im lặng của anh. Thậm chí là cô bé lần đầu tiên anh quen trong buổi party lúc mới tới Mỹ, rất ăn ý với anh trên phương diện này, cho đến nay họ vẫn còn duy trì liên lạc, cũng như vậy.
Lăng Lực dừng lại một chút, nhẹ nói "Louise, bây giờ em đi được không? Anh muốn ở một mình."
Cô nàng im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cũng nghe theo "Được", trần truồng bước xuống giường, đưa tay mở công tắc đèn ở đầu giường.
"Đừng mở đèn."
Cô nàng đứng trong bóng tối, không biết phải làm sao.
"Lấy đại bộ đồ ngủ trong tủ anh mặc trước đi."
Cô mặc xong quần áo, đứng ở bên giường, lưu luyến không thôi "David, ngày mai anh phải đi hả?"
"Ừ"
"Em đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi."
"Hai tuần nữa anh sẽ về."
"Được rồi, em sẽ ở đây chờ anh." Nói xong, cô cúi người xuống, hôn lên má của anh, coi như là nói lời từ biệt.
Đóng nhẹ cửa lại, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của anh. Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một hủ thuốc nhỏ, mở nắp, đổ ra hai viên vào lòng bàn tay, sau đó ném vào trong miệng. Anh đóng nắp lại, bỏ hủ thuốc vào ngăn kéo.
Làm tình tuy tốt, nhưng cũng không phải là vạn năng, có những lúc không thể làm gì khác được, anh chỉ có thể cầu cứu thuốc ngủ.
Cơn mơ màng rất nhanh đánh vào thần kinh của anh, đầu anh bắt đầu lâng lâng, thân thể như đang rơi vào một cái động không đáy rất sâu. Nhưng, tối nay cảm giác này lại không thành công làm anh ngủ, sau khi qua đi cơn mê mang ban đầu, đầu óc của anh ngày càng tỉnh táo. Xem ra tối nay nhất định không chợp mắt được rồi.
Anh buồn chán bò khỏi giường,với lấy cái áo ngủ treo ở đầu giường mặc vào. Đến cửa sổ kéo màn ra, căn phòng tối như mực, khắc hẳn với vùng trời ngoài cửa. Trong bóng đêm lạnh lẽo, trăng sáng treo trên cao, trời xanh mênh mông vô tận. Đêm nay thật đẹp, không biết bên kia trái đất hiện đang như thế nào.
Sở dĩ anh mua màn cửa sổ dày như vậy, là bởi vì anh không muốn lúc hoạt động ban đêm thấy gương mặt những người phụ nữ trên giường mình, anh cũng không cho phép các cô mở đèn buổi tối.
Anh đi trở về bên giường, cầm lấy điện thoại, nhấn đại nút khóa màn hình, lập tức màn hình điện thoại di động lóe sáng, anh nheo mắt, nhìn đồng hồ, 4 giờ sáng.
Có ép mình ngủ nữa cũng chỉ phí công. Cho nên anh mở đèn lên, bắt đầu rửa mặt. Sửa sang xong, anh cầm vali xách tay đi ra ngoài.
Xe chạy trên đường lớn vắng tanh, bóng đêm như nước, gió thu mát mẻ.
Chạy được nửa giờ thì đến một căn nhà cao 5 tầng theo phong cách Châu Âu ở khu ngoại thành, bên ngoài sơn màu trắng, nho nhã xinh đẹp như một lâu đài cổ.
Lăng Lực dừng xe ở cửa lớn, bước xuống, móc chìa khóa ra mở cửa. Sau tường là một mảng cỏ xanh rì, xem ra được người chăm sóc rất tỉ mỉ. Lăng Lực lái xe vào trong, đóng cửa lại, bật công tắc đèn, đại sảnh được đèn chùm thủy tinh chiếu sáng như ngọc. Trong phòng chỉ bày biện đơn giản, không hề có chút bụi bẩn nào, điều này cho thấy nơi đây thật sự không có người ở.
Lăng Lực không đi lên lầu, cũng không ở lại trong đại sảnh, anh đi thẳng xuống phía sau. Mở chiếc cửa hông ra, ở đó có một khoảng đất khác. Thì ra đó chính là vườn hoa tư gia có diện tích rộng rãi, trong đó có đủ loại hoa cỏ, mùi hoa thơm ngào ngạt, trong không khí có mùi thơm hoa mai. Lăng Lực hít sâu một hơi, không khí trong lành có mùi hoa làm cho tinh thần anh phấn chấn. Song, anh không có đứng lại trong bụi hoa, mà đi thẳng về phía bên phải vườn hoa.
Nơi đó trồng vài gốc cây. Anh đi tới dưới tàng cây đưa tay sờ một thân cây còn nhỏ, lá thưa thớt, vừa được trồng thành công. Hạt giống những cây ngô đồng này là do anh nhờ người mang từ trong nước sang đây. Có lẽ đất đai không phù hợp, cây ngô đồng trong nước không thể sinh trưởng ở Mỹ. Những năm nay anh một mực thử đi thử lại, nhưng luôn thất bại, chỉ có năm ngoái mới thành công trồng được vài cây, nhưng như vậy cũng khiến anh thỏa mãn rồi. Bây giờ anh chỉ vừa tiếp tục chờ đợi nó cao lớn, kiên nhẫn đợi nó ra hoa.
Tay anh mơn trớn trên vài cây ngô đồng, sau đó đứng bất động rất lâu dưới táng cây, chẳng biết lúc nào, phương đông đã phát ra một tia nắng sáng loe loét đầu tiên.
Đã đến lúc rời đi.
Đi ra đến tường viện, anh leo lên xe, phóng nhanh đến phi trường quốc tế Boston Logan.
Trước khi lên máy bay, Lăng Lực bấm số điện thoại của Tần Lam "Mẹ, con sắp lên máy bay."
Bên kia điện thoại, quả nhiên Tần Lam không kìm được vui sướng "Thật tốt quá, con trai, mẹ và cha con ở nhà chờ con về."
"Dạ."
Khoảng khắc máy bay phóng lên trời, anh mặc niệm trong lòng, tổ quốc, mười năm xa cách, rốt cuộc ta đã về... sssssssssssssss
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
84 chương
9 chương
88 chương
129 chương
4 chương