Liệu có kết quả không
Chương 8 : Sự cố gắng có hiệu quả
Sáng thứ hai tuần sau , tôi vẫn đến trường như thường ngày nhưng trong đầu thì cứ mãi suy nghi về những gì hắn ta nói . Trong lòng tôi bây giờ đã lóe lên một thứ tình cảm nhưng tôi không xác định được . Đến khi đã ngồi trên chiếc ghế thân thuộc , vẫn như thói quen tôi lấy ra chiếc taiphone rồi bắt đầu nghe nhạc . Mãi mê trong những bản nhạc ưa thích mà tôi không biết là Nhật Minh đang nhìn tôi chằm chằm . Khi tôi bắt gặp được thì hắn giơ một hộp cơm sườn thơm phứt và nói : - có lẽ em chưa ăn sáng , tôi có mua một hộp cơm trả công cho em đã chăm sóc tôi đêm hôm trước- hắn chìa hộp cơm trước mặt tôi rồi để lên bàn
Thật ra tôi cũng chưa ăn gì và nhìn hộp cơm trên bàn cũng muốn ăn lắm nhưng hộp cơm này là do cái tên đáng ghét mua đến nên tôi lưỡng lự . Hắn có vẻ đoán được nên nói :
- nhìn gì mà nhìn ghê thế , có ăn không thì bảo . Tôi cũng có mua một hộp ăn chung với em này . Hắn nói xong rồi lấy từ ngăn bàn ra một hộp cơm nữa . Tôi cùng đành buột miệng ăn cho xong . Khi đang nhăn nhì thì hắn ta bắt đầu phá tôi . Hắn cứ nhìn vào hộp cơm của tôi rồi chỉ chỏ :
- ôi , miếng thịt trong hộp của em ngon quá . Cho tôi xin nhé . Nói xong hắn ta lấy chiếc muỗng của mình xúc miếng thịt của tôi chừ cho tôi lại duy nhất miếng trứng . Tôi cũng không nói gì vẫn im lặng ăn vì đây là hộp cơm hắn mua đến nên tôi cũng không phản khán lại . Sau đó , hắn ta có vẻ không được như ý muốn nên lấy luôn miếng trứng của tôi , chừa cho tôi toàn là cơm . Lúc này tôi không chịu đựng nổi nữa nên buột miệng cất tiếng nói :
- có cần tôi cho luôn cơm trong phần của tôi không , đưa lại miếng thịt với trứng cho tôi - tôi nói nhưng mắt không hề tỏ ra tức giận
- tôi đã khiến em nói chuyện rồi sao - hắn nói xong rồi cười lớn .
Tôi không chịu đựng nữa và lấy chiếc muỗng giành lại miếng tbit vớ trứng . Hai đứa tôi chơi trò đấu muỗng hết sức gây cấn mà không để ý xung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn 2 đứa tôi . Tôi nhận biết được khá nhiều nguy hiểm đang rình rập và cũng dừng lại và không ăn nữa . Nhìn xung quạnh tôi thấy có cả cô bạn thân Lộc Nhiên đang nhìn tôi với ánh mắt buồn pha lẫn tức giận vì tôi biết Lộc Nhiên đang để ý đến hắn ta . Nhật Minh cũng tỏ thái độ bình thường mà không nói gì đứng lên cầm hai hộp cơm đang ăn dở dang bỏ vào tbung rác rồi đi ra ngoài với điệu bộ của một kẻ bất cần đời như lúc tôi gặp hắn trong đêm hôm trước . Lộc Nhiên cũng nhìn tôi một cái rồi bỏ đi và kể từ hôm đó tôi dần mất đi tình bạn với cô ấy . Mỗi khi có chuyện vui buồn thì hai đứa chia sẻ cho nhau nhưng bây giờ thì cô ấy đã xa lánh tôi và không nói chuyện với tôi nữa . Nhưng tôi cũng đả là một con người lạnh lùng ít nói nên cũng dần quen với cảm giác đó . Từ sau cái ngày Nhật Minh mang đến hộp cơm ngày nào hắn cũng mua cơm cho tôi mà không mua phần của hắn . Ngày nào cũng thế cũng trở thành thói quen của hắn và tôi mặc dù tôi ít khi mở miệng nói chuyện với hắn nhưng hắn cũng không hung dữ với tôi . Dần dần tôi cũng có cảm giác thích hắn ta hơn mặc dù hắn luôn đào hoa với bao nhiêu cô gái , luôn tỏ thái độ đại ca trong lớp nhưng trong sâu thẳm trong lòng của hắn , tôi biết Nhật Minh là một người có nhiều tâm sự nhưng không biết tỏ bày vơu ai nên đành để trong lòng và luôn làm cho mình là một " thằng giang hồ ". Tôi cũng không xác định được nhưng tình cảm của mình đối với hắn khi biết hắn ta là một con người xem con gái như là trò chơi như hắn thì tôi củng chẳng biết phải làm sao với tình cảm mập mờ này .
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
74 chương
2 chương
10 chương
1 chương
65 chương
11 chương