Liệp quốc
Chương 80 : Dế nhũi vượt bậc
Từ lúc Hạ Á đem lều của chính mình phá tan, hắn liền dọn sang chổ ở khác, tùy tiện tìm một cái cớ nói cho qua chuyện, chổ hắn dọn tới chính là ngoài mép của doanh trại, ở dưới một sườn núi bên cạnh doanh trại, tự mình làm một cái lều.
Dù sao sau khi đại quân rời khỏi, doanh trại cũng không còn bao nhiêu người, hắn lại có thân phận là thân binh, người ngoài cũng không có tư cách để quản hắn.
Chỉ bất quá, hai người Shaerba cùng Katuo đã nhận thấy Hạ Á có chút cổ quái.
Liên tiếp trong ba ngày, đều không thấy bóng dáng của Hạ Á, hắn chỉ xuất hiện vào bửa ăn tối, thế nhưng lúc xuất hiện, khắp người rõ ràng mang theo nhiều vết thương, đôi khi, đầu tóc hoàn toàn rối bù, trên mặt còn giống như vị vật gì cào trúng, tràn đầy vết máu, còn đôi khi, người đầy bụi đất, cũng không biết có phải hay không vừa mới từ trong một cái hố nào đó chui ra.
Vào mọi bửa ăn bình thường, tên gia hỏa này ăn nhiều nhất, so với sức ăn của Shaerba đều phải hơn nhiều, thế nhưng mấy ngày nay, lúc Hạ Á ăn, thì tay run tới mức không cầm nổi thìa, lúc nhai thì nhe răng trợn mắt, giống như là đang chịu đựng đau đớn. Còn lúc bước đi, thân thể cũng lắc qua lắc lại, dường như xương cốt toàn thân đã gãy hết. Có một lần trong một bửa ăn, Katuo không cẩn thận đụng trúng Hạ Á một cái, kết quả tên gia hỏa này hét thảm như là lợn bị thọc huyết, thiếu chút nữa là đem bàn ăn hất trúng vào mặt Katuo.
Hai người đồng bạn rốt cuộc cũng có chút lo lắng cho tên gia hỏa này.
"Ê, ngươi có hay không chuồn đi kiếm nữ nhân?" Nhìn vết cào trên mặt Hạ Á, Katuo cười một cách gian giảo.
"Ta xem ra ngươi cùng người khác đánh nhau? Mẹ nó! Ai dám đánh người của đội thân vệ chúng ta! Ta cùng ngươi đi kiếm bọn chúng đập cho một trận!" Shaerba vỗ bàn bật đứng dậy.
Thân thể của Hạ Á liên tục run rẩy, nước mắt đã trào ra tới tròng mắt, cắn răng nói: "Không có. . . Là, là ta không cẩn thận bị vấp ngã . ."
( mẹ nó, thật là đau a. . . )
Hạ Á là có nỗi khổ không nói nên lời, trong ba ngày này, hắn theo con rồng cái Dora học cái quỷ quái gọi là chiến kỹ của kỵ sĩ rồng, quả thực là ăn không ít đau khổ a!
Dora dạy chiến kỹ của kỵ sĩ rồng cho Hạ Á cũng không nhiều lắm, tạm thời chỉ có ba chiêu, Dora tự nhận chính nàng cũng chỉ biết có nhiêu đó thôi-- đương nhiên, Hạ Á hoài nghi con rồng cái giảo hoạt này vẫn còn đang giấu diếm.
Kỵ sĩ rồng thời viễn cổ bản thân đã có năng lực chiến đấu cường đại, đấu khí đã tu luyện đến mức đăng phong tạo cực, thế nhưng đối với Hạ Á mà nói, hắn làm gì đã học qua cái gì gọi là đấu khí? Thật ra Dora cũng biết một vài kiến thức cơ bản về đấu khí của nhân loại, bất quá nàng dạy Hạ Á nửa ngày, nhưng ngay cả một điểm cảm ứng Hạ Á cũng không có, sau đó bị Dora phán cho một câu rằng Hạ Á không có tư chất học đấu khí-- nói cách khác, con rồng này căn bản cho là Hạ Á không thể nào trở thành võ giả.
Cách nói như thế làm cho Hạ Á vô cùng không phục! ( thật lâu về sau, Hạ Á mới biết bản thân đã bị con rồng cái giảo hoạt này khích tướng hắn. )
Đùa cái gì thế này? Bổn đại gia cư nhiên không có tư chất để luyện võ? Thế ở trên Dã Hỏa nguyên còn có trên chiến trường, võ sĩ chết trong tay của bổn đại gia không có mười cũng phải tám chín! Đấu khí? Đấu khí thì giỏi lắm sao? Địch nhân biết sử dụng đấu khí ta cũng giết qua mấy người!
Trong lúc này, một cổ tính khí ngoan cường trong thiên tính của dế nhũi bạo phát, phóng thích ra một nghị lực không hề chịu thua. Đấu khí, đấu khí không phải cũng là một loại sức mạnh sao?
Bổn đại gia tuy rằng không biết đấu khí, chẵng lẻ lại không biết dùng thứ khác ư?
Rất tự nhiên, trong đấu hắn liền nghĩ tới một loại sức mạnh phi thường cường đại: phi hồng sát khí.
Trải qua lần huấn luyện trước, hắn đã cơ bản học được bí quyết vận dụng phi hồng sát khí. Đơn giản mà nói, chính là lúc gặp phải cường địch, làm cho bản thân nảy sinh ra tràn ngập ý chí chiến đấu và ý niệm giết chóc, cùng với áp lực từ phía bên ngoài, dùng cái loại tâm cảnh này kích ứng mặt dây chuyền, linh hồn lạc ấn ở bên trong dây chuyền sẽ bị run động.
Mỗi lúc như thế, Hạ Á sẽ cảm giác được một cổ rét mướt cọ rửa khắp toàn thân-- thật giống như bị rơi vào hồ băng lúc mùa đông lạnh giá, trong nhắt mắt mọi ý niệm trong đầu đều là không ngừng giết chóc, một loại sức mạnh không biết từ đâu bọc phát ra. Ngay cả bản thân Hạ Á cũng không biết cổ lực lượng này từ đâu mà phát sinh, bất quá tạm thời hắn không cần quản tới việc này.
Điểm duy nhất hắn thiếu hụt, chính là khống chế ý thức của bản thân, không để cho cổ ý nghĩ điên cuồng kia hoàn toàn cướp đi lý trí, sau đó ra sức đè nén cơn thèm muốn giết chóc ở trong lòng, làm cho người thật sự thanh tĩnh. Thế nhưng thi triển ra phi hồng sát khí, so với hai lần vô thức kích hoạt trước đây, uy lực nhỏ đi rất nhiều.
Hạ Á đã vài lần tính thử phạm vi của phi hồng sát khí mà hắn khống chế được, cuối cùng phát hiện, với trình độ hiện tại, khoảng cách của phi hồng sát khí có thể công kích, lớn nhất cũng trên dưới ba bước. Mà trong vòng ba bước, của cái loại sức mạnh vô địch này, phòng ngự hầu như là giảm đi rất nhiều. Lúc hắn cầm hỏa xoa chém ra, liền có thể đem khúc gỗ cứng rắn chặt đứt, một cách vô thanh vô tức.
Mà gặp phải thứ cứng rắn hơn một chút, tỷ như tấm thuẫn bằng kim loại, hay áo giáp, vẫn như cũ cũng có thể chặt đứt, thế nhưng lực xuyên thấu so với trước giảm đi rất nhiều, không giống như trước đây, một lần huy vũ hỏa xoa, mặc kệ là phía trước có bao nhiêu người đều là bị chém đứt đoạn!
Hắn thí nghiệm vài lần, trình độ hiện tại của hắn, có thể đơn giản đem ba tầng giáp thuẫn của quân đội chém đứt, thế nhưng tới tầng thứ tư mà nói, như vậy hỏa xoa sẽ bị dính vào tầng giáp thứ tư, dùng hết lực cũng không thể đem bốn tầng chém đứt đoạn.
"Trình độ như vậy, cơ bản là đạt được uy lực trung giai võ sĩ của nhân loại lúc sử dụng đấu khí." -- đây là đánh giá của Dora.
Ách. . . Vậy thì cứ coi nó như là đấu khí đi.
Chỉ bất quá, trong trạng thái thanh tĩnh Hạ Á rõ ràng cảm giác được, mỗi một lần sử dụng phi hồng sát khí, liên tục duy trì trong thời gian dài, thời gian khoảng chừng một bửa cơm, bản thân hắn sẽ giống như là đã tiêu hao hết khí lực, không chỉ là khí lực của thân thể tiêu hao hết, mà mồ hôi cũng đổ như mưa, các đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, ngay cả tinh thần cũng bắt đầu mệt mỏi, liền giống như là ba ngày không ngủ, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Xem ra phi hồng sát khí không chỉ tiêu hao thể lực, mà còn tiêu hao cả tinh thần lực của người dùng.
Như vậy xem ra, từ cách tiêu hao trong sử dụng mà nói, so với trung giai võ sĩ sử dụng đấu khí thì hắn phải thua kém nhiều lắm. . .
Trong lòng Hạ Á có vài phần câm tức, nhớ lại lần trước bạo phát ra phi hồng sát khí có lực xuyên thấu bất chấp phòng ngự của địch nhân, thật có bộ dáng oai phong gặp người giết người, gặp thần giết thần-- như thế mới phù hợp với phong cách của bổn đại gia a
Thế nhưng Dora nói một câu liền khiến cho Hạ Á an tĩnh.
"Lúc ngươi cuồng hóa uy lực tuy rất mạnh, thế nhưng trong lúc công kích lại không có ý thức, hầu như là chém loạn ra tứ phía xung quanh! Ở trên chiến trường, bên cạnh ngươi không chỉ có kẻ địch mà còn có đồng đội của ngươi, lẽ nào ngay cả đồng đội ngươi cũng muốn giết sao?"
". . . Được rồi!"
Hạ Á chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhưng vấn đề không phải là uy lực của phi hồng sát khí giảm đi, mà là. . . Trong lúc học cái chiến kỹ của kỵ sĩ rồng, đau khổ liền ập tới !
Chiến kỹ của kỵ sĩ rồng, là dùng một phương pháp thần bí, đem mọi lực lượng mà thân thể có khả năng cảm ứng được trong nháy mắt bộc phát toàn bộ ra ngoài! Mỗi lần vận khí, lực lượng toàn thân sẽ bành trướng lên, loại lực lượng mà cơ thể cảm ứng được so với phi hồng sát khí còn mạnh hơn gấp nhiều lần, trong lúc loại lực lượng mãnh liệt này bành trướng, Hạ Á cảm giác được mỗi cái cơ thịt, mỗi cái mạch máu, thậm chí mỗi sợi thần kinh nhất thời đều phình to lên gấp mấy lần! Cảm giác phình to muốn nứt ra làm cho bản thân hắn nhịn không được phải run rẩy, trong nháy mắt này, ngay cả trái tim của hắn cũng muốn ngừng đập!
Cùng lúc hắn còn lâm vào trạng thái huyễn thính, dường như xung quanh tất cả đều trở nên chậm chạm, tiếng gió thổi, tiếng chim hót trong rừng cây, âm thanh hiệu lệnh của thao trường ở xa xa, mỗi cái âm thanh đều bị kéo dài uốn éo khi đi vào trong lỗ tai hắn, mọi vật trước mắt hắn dường như đều bị uốn cong, cuối cùng, giống như là không gian bị biến dạng thu nhỏ lại, rơi vào trong tầm mắt của hắn, chỉ còn là một điểm!
Một điểm! !
Đưa tay lên, hỏa xoa hướng thẳng về điểm đó mà đâm thẳng tới. . .
( oanh! ! )
Bên trong lỗ tai hắn rõ ràng nghe được một tiếng nổ vang rền, mà âm thanh này dường như trực tiếp đánh thẳng vào trong ý thức của hắn, trong nháy mắt làm cho thần trí của Hạ Á liền thanh tĩnh, tất cả ảo giác liền biến mất, mà lực lượng toàn thân nhất thời mất đi khống chế lập tức nghịch chuyển, nguyên lai cảm giác bành trướng đang vận chuyển nhanh, trong nháy mắt liền muốn tản hết ra! Loại tản mát giống như thủy triều này, làm cho hắn cảm giác được, máu toàn thân đều chảy ngược! Trái tim đập nhanh tới điên cuồng, nhanh đến độ suýt chút nữa làm vỡ vụn ra. . .
Mà ở trên mũi nhọn của hỏa xoa, lúc này xuất hiện một điểm ánh sáng màu đỏ, hóa thành một sợi tơ màu đỏ mong mỏng, nhìn giống như là sợi tóc, phụt thẳng ra ngoài. . .
Toàn bộ lực lượng trong nháy mắt ngưng kết thành một điểm trên đầu hỏa xoa, phun nhẹ ra, lực lượng vô cùng cường đại, mạnh đến mức, thậm chí khiến cho Hạ Á không tự chủ được liền xông thẳng về phía trước, không phải hắn chủ động cất bước, mà là bị cổ lực lượng cường đại này lôi kéo!
Hắn bước nhanh vài bước về phía trước, trực tiếp đâm thẳng vào cây đại thụ ở trước mặt, thì thấy sợi tơ màu đỏ kia lập tức bắn thẳng ra chạm vào thân cây, vỏ cây liền vô thanh vô tức vỡ tan, mà thân cây ở bên trong cũng bị sợi tơ màu đỏ bé nhỏ này hoàn toàn đâm thủng! Những thanh gỗ vụn hóa từng cái từng cái dằm gỗ nho nhỏ rất nhanh bay tản ra, những dằm gỗ này dưới lực ép cường đại bay thẳng ra ngoài, quẹt vào khuôn mặt Hạ Á, tạo nên nhiều đạo vết máu giống như bị móng tay cào trúng!
Chăm chú nhìn kỹ, thì trên thân của cây đại thụ chổ bị va chạm, đã xuất hiện một cái lỗ rộng ngón tay út, trực tiếp xỏ xuyên qua cây đại thụ, mà ở sau cây đại thụ, cách vài bước, là một cây đại thụ khác cũng bị xỏ xuyên qua, lại tiếp tục cách vài bước. . .
Cứ như vậy một đường thẳng tấp, khoảng chừng hơn ba mươi thước, tất cả các vật thể ở trên đường đi, đều bị trực tiếp xuyên thủng! Sáu cây đại thụ, còn có hai khối nham thạch to khoảng một cái bàn, tất cả đều xuất hiện một cái lỗ rộng bằng ngón tay út đâm xuyên qua! !
Hạ Á rất nhanh từng bước từng bước kiểm tra sơ qua một lần, nhìn thấy kết quả như thế, hắn liền bị chấn động đến mức một chữ cũng không nói nên lời ! !
Nhưng không đợi cho cơn hưng phấn của hắn tan đi, dế nhũi của chúng ta bỗng nhiên quát to một tiếng, thân thể cuộn thành một đoàn ngã ra trên đất, miệng rống to: "Đau chết ông rồi ! ! ! !"
Toàn thân từ trên xuống dưới của hắn, không biết bao nhiêu lỗ chân lông, trong nháy mắt liền toát ra một giọt máu tươi! Nhìn bằng mắt cũng thấy được, cơ bắp trên hai tay đã xuất hiện một vết rách nho nhỏ, da bên ngoài trực tiếp bị nứt, máu tươi chảy xuôi ra, xương cốt toàn thân đều kêu lên ca ca-- trong nháy mắt này, trong lòng Hạ Á cực kỳ sợ hãi, hắn sợ xương cốt toàn thân của hắn đều sẽ bị tan vỡ!
Trạng thái thống khổ kéo dài khoảng nửa giờ, hắn mới miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy, thế nhưng toàn thân không có chổ nào là không đau, chỉ cần nhẹ nhàng đụng trúng, liền giống như là vô số tiêm châm đâm vào da thịt! Ngay cả động tác bước đi đơn giản, bàn chân cũng đau tới mức hầu như không thể đứng vững.
Trong lần thí luyện đầu tiên, hắn dùng đúng hai canh giờ mới hồi phục lại được một ít khí lực, phản ứng trước tiên chính là cười ha ha như điên vài tiếng, trong lúc hắn cười còn pha lẫn vài tiếng đau nhức ui da ui da. Thế nhưng trong lòng hắn lập tức nảy sinh một cái nghi hoặc.
"Ê, Dora, ta nghe nói, cao cấp võ sĩ của loài người, có thể dùng đấu khí để cô động sau đó đả thương người từ xa, hình như cũng không cách nào vượt quá ba mươi bước thì phải?"
"Hừ! Chiến kỹ của kỵ sĩ rồng, tất nhiên phải hơn xa so với đấu khí mà hiện tại nhân loại đang dùng ! Đấu khí tuy rằng cũng có thể đem lực lượng bộc phát ra bên ngoài cơ thể đả thương người, thế nhưng kỹ xảo ngưng tụ lại quá mức đơn giản, trong quá trình cô động đấu khí, đại bộ phận lực lượng là đã bị lãng phí mất. Mà chiến kỹ của kỵ sĩ rồng, lại có thể đem lực lượng tập trung lại thành một điểm nho nhỏ, giảm tới mức tối đa những hao phí không đáng có! Đem tất cả lực lượng tập trung vào một điểm mạnh nhất ! ! Cho nên, một chiêu này, được gọi là . . . Long thứ!" (DG : thứ - theo danh từ nghĩa là vật nhọn tỷ như gai, dằm, xương. Mà động từ thì là đâm thọc, ám sát, hành thích. Chả biết dịch sao, để luôn long thứ cho khỏi đau đầu hắc hắc)
Long thứ! !
Bà mịa! Một chiêu này thật đúng là con mẹ nó cường hãn!
Bất quá. . . Bất quá cũng đau thấy mẹ luôn! ! !
"Ai, thật ra, lấy thực lực hiện tại của ngươi, thi triển ra một lần long thứ, lực lượng cũng không có tiêu hao hết, lực lượng còn dư của ngươi đủ để thi triển ra thêm hai ba lần, chỉ là. . . thân thể của ngươi chịu không nổi sự cắn trả của lực lượng cường đại này, theo phán toán của ta, ngươi chỉ cần sử dụng liên tục hai lần, chỉ sợ thân thể sẽ bị trọng thương, mà liên tục sử dụng ba lần mà nói, thân thể của ngươi sẽ trực tiếp tan vỡ mà chết."
". . ."
Hạ Á cúi đầu suy nghĩ một hồi, khi hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt không còn đùa giỡn như trước, trái lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Nói như vậy, vũ kỹ của ta có được, một là phi hồng sát khí, một là ‘long thứ’, thế nhưng hai chiêu này cũng chỉ có thể xem như là dùng để bảo vệ mạng sống. ‘Long thứ’, dùng một lần thì toàn thân sẽ tê liệt, không có nửa giờ thì không thể hồi phục, hơn nữa tình hình chung là chỉ có thể dùng một lần. Ở trên chiến trường, một khi dùng long thứ, tuy rằng có thể giết chết địch nhân, thế nhưng bản thân ta cũng xong đời. Còn phi hồng sát khí, chỉ cần ta khống chế không cho ý thức phát cuồng, một lần bộc phát phi hồng sát khí chỉ có thể duy trì thời gian một bửa cơm. . . tối đa cũng chỉ là nửa giờ. . . Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể sử dụng trong các trận đánh nhỏ. Mà vấn đề lớn nhất hiện tại của ta. . . Vẫn như cũ chính là không có vũ kỹ để chiến đấu lâu dài."
Dora nghe xong những lời của Hạ Á, chỉ cười nhạt trả lời: "Lòng tham của nhân loại, quả thực là không có đáy! Lấy thực lực hiện tại của ngươi, có máu rồng của ta cường hóa, còn có sức mạnh và tốc độ vượt hẳn loài người của ngươi, một thân thể như vậy, trên cơ bản đã là một võ sĩ cấp thấp, mà thi triển ra phi hồng sát khí, lại phối hợp với vũ kỹ phá sát thiên quân của ngươi, có thể sánh ngang với võ sĩ cấp trung, hơn nữa trong lúc quần chiến, lực sát thương xem như là vượt qua võ sĩ cấp trung. Nếu như ngươi còn bộc phát long thứ mà nói, như vậy trong nháy mắt ngươi đã đạt tới thực lực của võ sĩ cao cấp ! Ngươi có biết hay không, nhân loại bình thường, từ võ sĩ cấp thấp muốn đạt thực lực của võ sĩ cao cấp, coi như là người có thiên phú xuất chúng, cũng phải tốn hơn hai mươi năm khổ luyện mới đạt thành! Ngươi hầu như chỉ trong một ngày đã gia tăng mấy cấp, còn cảm thấy không đủ sao? !"
Hạ Á vừa nghe xong, không khỏi gãi đầu cười khổ, suy nghĩ đến việc này, trong lòng hắn liền tốt lên rất nhiều. Bản thân hắn vọt một cái liền có ngay thực lực sánh ngang cao cấp võ sĩ, tuy rằng chỉ là lực sát thương trong nháy mắt, thế nhưng cũng là thực lực được tăng cao. Không phải cần cù vất vả khổ luyện, bản thân lại chiếm được lực lượng cường đại, rốt cuộc cũng là trường hợp hi hữu lắm rồi.
Phen này lời nói của Dora có chút trào phúng, thế nhưng đạo lý quả thật là không sai.
"Được rồi!" Hạ Á vung tay lên, trên mặt lại lộ ra vẻ kiên cường bất khuất: "Luyện tiếp! !"
※※※
Hạ Á một mạch luyện liền ba ngày, mỗi ngày đều len lén một mình chạy ra sau núi luyện phi hồng sát khí cùng long thứ, mỗi ngày đều ăn đau khổ mười phần, mỗi lần trở về lều, đều là quẳng mình thẳng lên giường liền ngáy kho kho ngủ.
Lúc rời giường, trên tấm khăn trải giường đều là loang lổ vết máu. . .
Như thế lại cấp cho tên tùy tùng Tatara vài phần liên tưởng ác độc.
"Di. . . Sao khăn trải giường lại dính máu? Lẽ nào cái tên dế nhũi thô lỗ cũng giống như là nữ nhân, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. . ."
Sau ngày thứ ba, Hạ Á hoàn toàn rời khỏi doanh trại, trong vùng rừng núi lân cận dò tìm nửa ngày, thu thập một lượng lớn các loại thảo dược, cuối cùng chính mình đem rang khô ép thành một thùng chất lỏng, đem thân mình ngâm vào trong đó.
Đây là thảo dược hồi nhỏ hắn thường hay ngâm mình, phương thuốc chính là do lão gia hỏa lưu lại, bất quá còn nói trong đó có một hai loại dược liệu rất quan trọng, nhưng vài năm trước đã dùng hết, mà một hai loại thảo dược kia lại không thể tìm thấy ở trong rừng núi của Dã Hỏa nguyên. Còn lại các loại dược liệu, trong rừng núi Dã Hỏa nguyên có thể tìm thấy, thế nhưng phối hợp ra nước thuốc, lão gia hỏa nói hiệu lực của nó đã giảm đi rất nhiều.
Hạ Á có khí lực cường hãn vượt qua người thường, nguyên nhân chủ yếu, chính là hồi nhỏ mỗi ngày đều phải ngâm mình trong nước thuốc khó ngửi này. Bất quá sau khi hắn trưởng thành, hắn cự tuyệt dùng loại thảo dược này tắm rửa. Bất quá trong mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải luyện tập long thứ, thân thể thực sự bị thương trầm trọng, bất đắc dĩ, chỉ có thể đi hái thuốc về ngâm, về phần có thối khó ngửi, cũng phải đành chịu đựng.
Bởi vậy, lúc Tatara giặt tẩy khăn trải giường, nhịn không được liền phát sinh vài cái ý niệm kỳ quái.
"Mẹ nó! Hết dính máu, giờ lại hôi thối. . . Lẽ nào chủ nhân lớn như vậy, còn không bỏ được thói quen hay đái dầm?"
Mỗi lần dùng sức chà tẩy cái khăn trải giường, trong lòng ma pháp sư lại tăng thêm một phần oán giận. . .
※※※
Huấn luyện như thể đang hành hạ chính mình liên tục trong sáu ngày, tới sáng ngày thứ bảy, Hạ Á thức dậy đang tính chuẩn bị rời doanh trại đi ra sau núi, vừa mới tới cửa doanh, thì nhìn thấy binh sĩ đứng trên đài quan sát bỗng nhiên hấp tấp thổi còi báo động nguy hiểm !
Lập tức ong lên một tiếng, binh sĩ từ trong doanh trại nhanh chóng đều tập trung ở ngay trước cửa doanh! Binh đoàn thứ 13 quả nhiên là được huấn luyện rất tốt, chỉ trong một chốc, một vị tiểu đoàn trưởng được lưu lại giữ doanh cũng đã trang bị tận răng mang theo một đội binh sĩ vọt tới, cửa lớn ở cổng doanh trại vừa đóng lại, lập tức rất nhiều binh sĩ vọt lên trên tường rào, kéo căng cung tiễn, khẩn trương hướng thẳng ra ngoài.
Từng đám từng đám binh sĩ dưới tiếng còi báo động nhanh chóng tập trung ở cửa doanh, dưới sự hô quát của các đội trưởng, các đội binh sĩ nhanh chóng xếp thành đội hình.
Lúc này, một sĩ quan đang đứng trên đài quan sát, rống lớn một tiếng: "Nhìn! Là người của chúng ta! ! A! Là, là. . . Tàn quân! !"
Truyện khác cùng thể loại
382 chương
6 chương
171 chương
319 chương