Liệp quốc
Chương 75 : Muốn học không?
Cánh quân bên phải do Suoxiya thống lĩnh là một đội kỵ binh hạng nặng, điên cuồng từ bên phải vọt tới, đội hình tấn công hình mũi nhọn, từ bên sườn hung hăng đâm vào trong dám người Odin! Chiến mã được khoác áo giáp dày chạy băng băng về phía trước, kỵ binh trên lưng ngựa thì mặc giáp nặng. Vó ngựa tung bay, lực tấn công cường hãn, tựa như một dòng nước lũ bằng sắt thép tông thẳng vào biển người Odin, mạnh mẽ đục thủng một lỗ!
Kỵ binh hạng nặng xông lên như thế sét đánh ngang tai, đám kỵ binh đi đầu, dễ dàng đánh bay hàng phòng ngự phía trước của người Odin, các kỵ binh nắm chặt trường mâu trong tay, đem thân thể ép xuống lưng ngựa, bọn họ cũng không có vung vẫy trường mâu, chỉ đơn thuần là dùng sức ngựa để đâm thẳng về phía trước, trực tiếp đem hàng phòng ngự của người Odin xé thành từng mảnh nhỏ!
Tự hồ chỉ một lần chạm trán, chiến sĩ của người Odin đã bị kỵ binh hạng nặng xuyên thấu! Giống như là một thanh đao đun nóng đâm vào trong mỡ bò!
Bên cánh trái, Adelike tự mình thống lĩnh quân sĩ, mang theo một đội kỵ binh hạng nhẹ cầm lăng trùy chạy bôn ra, dọc theo bên trái chiến trường tiến tới đánh vu hồi, chạy một vòng lớn, sau đó xông vào trong chiến trường, tông thẳng vào đám người Odin đang ở phía ngoài !
Tuy rằng đội quân này không phải kỵ binh hạng nặng, thế nhưng đội ngũ của người Odin ở vòng ngoài tương đối rời rạc, kỵ binh lợi dụng lực quán tính cư nhiên đơn giản liền đục thủng đội hình của người Odin, các kỵ binh vung vẫy lăng chuy, dùng sức ngựa đụng thẳng vào địch nhân trước mặt, dùng lăng chùy từ trên cao đập thẳng xuống đầu người Odin. Rất nhanh, trên chiến trường xuất hiện một vùng đầy máu tươi !
Hai đội kỵ binh đánh vu hồi, giống như một cái kềm kẹp chặt chiến trường, từ hai bên hung hăng đem đoàn người Odin nghiền ép!
Đám người Odin này quả nhiên không phải là quân đội tinh nhuệ, tuy rằng bọn họ có thiên tính hung mãn của người Odin, thế nhưng lại thiếu dũng khí để chiến đấu khi bị rơi vào tình cảnh xấu, đương lúc hai cánh bị xuyên thấu, đội hình của người Odin nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Kỵ binh hạng nặng ở bên trong hung năng xen kẽ, đánh tan đội hình, mà kỵ binh hạng nhẹ ở bên ngoài do Adelike thống lĩnh thì điên cuồng tàn sát những binh sĩ bị hỗn loạn!
Chưa tới một giờ, người Odin đã hoàn toàn bị tan vỡ, hai sườn của bọn họ bị kỵ binh đánh vu hồi hoàn toàn, đương lúc người Odin đầu tiên bắt đầu rút lui, rất nhanh liền có người thứ hai, người thứ ba. . . Người thứ mười, thứ một trăm. . .
Móng ngựa đem người Odin bị giẫm phải trở thành đống thịt nát, máu thịt tung bay, chiến trường trở thành nơi bỏ xác của người Odin.
So sánh với kỵ binh hạng nặng, kỵ binh hạng nhẹ ở ngoài do chính tay Adelike suất lĩnh càng có thêm tính cơ động, bọn họ linh hoạt hơn, rất nhanh liền biến hóa đội hình, từng tầng từng tầng qua lại đem từng lớp từng lớp người Odin đang bị rối loạn gọt đi, kỵ binh xông qua chổ nào, nơi đó lại vang lên tiếng kêu rên.
Một khi đã hội bại, thì không cách nào ngăn cản, người Odin cũng giống như lúc bọn họ xung phong, bộ dánh lúc bại lui cũng điên cuồng không kém, như thủy triều hỗn loạn rút lui về phía sau, Adelike tướng quân mang theo kỵ binh chạy tớ chạy lui trên chiến trường hai vòng, thu hoạch không ít sinh mệnh của người Odin, thậm chí lần cuối cùng đánh tới cửa hạp cốc, mới bị cung thủ trên hai vách cốc bắn cho thối lui.
Nhìn đám tàn quân Odin đang tan tác chạy vào hạp cốc, Adelike cũng không có ham chiến mà truy sát vào trong, hắn mang theo kỵ binh hung hăng chạy một vòng trước cửa cốc, sau đó từ trong mưa tiễn của địch nhân mà quay đầu trở về.
Trên chiến trường, người Odin chí ít phải bỏ lại trên hai nghìn cổ thi thể, mà thụ thương chưa chết, cũng có trên ba trăm người.
Tại xa xa trên một cách đá, Kekelan mặc trên người một bộ áo choàng dài, lạnh lùng nhìn chiến trường bên dưới đầy thảm thiết cùng kêu rên. Sắc mặt của hắn lạnh lùng, dường như đối với thảm cảnh này không có một tia xúc động, thậm chí, ngay cả ánh mắt của hắn cũng vô cùng lạnh lùng.
Vị hoàng tử cao quý người Odin, nhìn đội kỵ binh của Adelike chậm rãi lui về phía sau, hắn mới thở dài như thể không có việc gì xảy ra.
"Ai. . . Xem ra, chỉ có kỵ binh mới có thể đối phó kỵ binh ư? Ân, nếu phụ hoàng bệ hạ vĩ đại cho ta thống lãnh một binh đoàn tinh nhuệ như cái tên Heisiting kia, ta chắc chắn sẽ đem cái binh đoàn thép này đánh bại. Thế nhưng hiện tại thì. . ."
Hắn xoay người lại, không hề nhìn thảm trạng trên chiến trường, trái lại khóe miệng nhếch nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm nhu: "Hiện tại sao. . . May là ta không cần mang cái binh đoàn không chính quy này đi liều mạng cùng Adelike. Hừ. . . hùng sư của Byzantine ư? Vậy thì giao cho Heisiting đi."
※※※
Trên chiến trường, các binh sĩ Byzantine cũng đã giết chết người Odin cuối cùng, bọn họ hưng phấn giơ cao vũ khí, dùng sức nện vào thuẫn bài, nhiệt tình phát ra từng trận từng trận hoan hô cùng hò hét.
Adelike mang binh chạy trở về, cũng không xuống ngựa, xoay người nhìn miệng cốc ở xa xa trong chốc lát.
"Tướng quân, bọn Odin này quả thực không chịu nổi một kích, cùng đội quân của Heisiting thua nhau xa quá." Suoxiya đi tới bên cạnh Adelike, tên gia hỏa này cả người đầy là máu, trên vai còn dính vài miếng thịt vụn, râu quai nón cũng đã nhuộm thành màu đỏ, trong miệng hắn phun ra một luồng nhiệt khí, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Mắt thấy Adelike không hề trả lời, chỉ chăm trú nhìn chằm chằm miệng cốc, Suoxiya nhịn không được lớn tiếng nói: "Chúng ta trực tiếp xông thẳng vào trong đi! Sức chiến đấu của bọn Odin này so với chúng ta quả thực là. . ."
Adelike rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, liếc mắt trừng Suoxiya, trong ánh mắt tràn đầy vẻ uy nghiêm khiến cho Suoxiya lập tức ngậm miệng lại.
"Ổn định đội hình. . . Chúng ta. . . Lui về phía sau mười dặm! !"
"Cái gì? !" Suoxiya ngây ngẩn cả người! Hắn lập tức bất mãn kêu lên: "Vì sao? Chúng ta đã đánh cho bọn nhãi ranh kia chạy vào trong cốc, trái lại tại sao. . ."
Adelike cười nhạt một tiếng, chỉ về phía miệng cốc: "Ngươi nhìn thấy không? Ngươi chẳng lẽ không nghĩ, cái miệng cốc này, là không phải đang muốn chúng ta đi vào sau đó cắn cho một ngụm lớn sao?"
Hắn lắc đầu một cách kiên định: "Chúng ta lui về phía sau! Địa hình của hạp cốc quá chật hẹp, đối với kỵ binh của chúng ta quá bất lợi ! Đừng quên Batele bị mắc lừa như thế nào! Hôm nay chỉ là bọn chốt thí đem ra chịu chết, thú hồn chiến sĩ cực mạnh của bọn họ còn chưa xuất hiện, nếu không, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể chiến thắng dễ dàng như vậy sao!"
". . ." Suoxiya cắn cắn răng.
"Lui về phía sau mười dặm! Xem thử bọn người kia có dám ra hay không! Chỉ cần ra khỏi hạp cốc, địa hình bằng phẳng trống trải, kỵ binh Luodeliya của chúng ta, sẽ không sợ bất kỳ đối thủ nào!" Nói xong, ánh mắt đầy uy nghiêm của hắn quét qua Suoxiya, Adelike lạnh lùng nói: "Chấp hành mệnh lệnh!"
( người Odin ở bên trong hẳn là sẽ không đi ra. . . Vừa rồi một trận chiến, chỉ là để nâng cao sĩ khí của binh lính, cũng như để cho bọn Odin biết được sự lợi hại, biết rằng chúng ta không dễ bị ăn hiếp. Đây bất quá chỉ là lần chạm trán thử, tiếp theo, mới là chân chính giao chiến. Chỉ là. . . Chi quân đội của người Odin ở trước mắt, nếu như bọn họ không có chui ra khỏi hạp cốc. . . Như vậy. . . Mục đích của bọn họ là. . . )
Hai đầu mi của Adelike khẩn khẩn nhíu lại, bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
"Người đâu! Gọi binh sĩ liên lạc lại đây !"
※※※
Cách chiến trường mấy trăm dặm, Hạ Á ở trong lều, tay cầm hỏa xoa gắt gao đè lên viên tinh thạch màu đỏ nọ.
Thành thật mà nói, trong lòng dế nhũi có chút thấp thỏm-- Rồng a! Đây chính là rồng a!
Nếu như con rồng này chưa chết. . . Vậy. . . Vậy thì mối thù lớn mà mình đã gây cho nó trước đây thì sao ! !
Lột da rút gân. . . Còn có lấy máu tắm. . .
Quan trọng nhất là, uy lực của con rồng này thể hiện ra trước đây, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hạ Á ! Nếu như con rồng này còn chưa chết mà nói, hiện tại nó muốn trả thù bản thân hắn, Hạ Á tuy rằng luôn luôn rất tự tin, thế nhưng cũng không tự đại để cho rằng mình có thể đánh tay đôi với một con rồng.
Hắn nắm chặt hỏa xoa, hai mắt chăm chú nhìn viên tinh thạch, trong lòng làm ra một cái quyết định, mặc kệ con rồng này làm cách nào mà trốn ở trong viên đá này, nếu như nó dám làm bậy. . . Ông đây trước nhất sẽ đem viên đá này đập bễ!
Rốt cục, âm thanh lạnh lùng lại lần nữa vang lên trong đầu, mơ hồ mang theo một tia khinh thường.
"Hừ, sinh vật thấp bé ti tiện, các người làm sao biết được sinh mệnh áo nghĩa (ý nghĩa sâu xa về sinh mệnh) của các sinh vật cao cấp như ta!"
Ý niệm trong đầu của Hạ Á rất nhanh vận chuyển vài lần, con ngươi khẽ động, lớn gan cười to ba tiếng: "Ha ha ha ha! Cho dù ngươi là con rồng đó thì sao? Ngươi đã chết ! Hiện tại đang nói chuyện với ta đại khái chỉ là hồn phách của ngươi ! Lúc ngươi còn sống ông còn không sợ, lúc này đã chết, ông còn phải sợ một cái quỷ hồn sao ! ?"
Hắn một tay nắm lấy viên tinh thạch, một tay cầm hỏa xoa để lên, cắn răng nói: "Nói! Ngươi bám lấy ông đây là có ý xấu gì? A, được rồi! Lần trước ngươi trốn vào trong viên đá này, là vì ẩn núp, có đúng hay không? Hừ! ! Đừng cho là ông sẽ sợ ngươi! Ông từng nghe qua, có một vài ma pháp tinh thạch có thể tạm thời dung nạp linh hồn, thế nhưng chỉ cần đem tinh thạch hủy diệt, linh hồn không có nơi ẩn chứa, rất nhanh sẽ bị hồn phi phách tán! !"
Trầm mặc một chút, cái âm thanh kia lại chậm rãi vang lên trong đầu.
"Ngươi có thể giết ta. . . Thế nhưng, ngươi không phải là muốn học phi hồng sát khí’ sao?"
Một câu nói này, khiến cho Hạ Á ngây dại, bàn tay đang nắm chặt hỏa xoa quả nhiên không tự chủ liền có chút buông lỏng: "Ngươi, ngươi biết phi hồng sát khí?"
". . . Ta không biết." Cái âm thanh kia trả lời.
Dế nhũi nổi giận, hắn trợn tròn con mắt, hung hăng phun ra một ngụm nước bọt: "Mẹ nó! Ngươi dám đùa giỡn ông! Ông đây ghét nhất kẻ nào dám đùa bỡn ông!"
Trong lòng hắn làm ra một cái quyết định, nâng hỏa xoa trong tay lên, chuẩn bị đem viên đá này chém bễ-- tuy rằng phá vỡ viên đá này cũng có chút đáng tiếc, thế nhưng dù sao con rồng ở bên trong cùng hắn có đại cừu a! Trời mới biết con rồng này có còn thần thông quảng đại hay không, có khả năng núp ở trong viên đá hồi phục thực lực hay không-- cùng với mạo hiểm, chi bằng đem nó hoàn toàn tiêu diệt đi !
Trong nháy mắt hỏa xoa đâm xuống, cái âm thanh lạnh lùng kia lại vang lên.
"Ta tuy rằng không biết, thế nhưng ta có thể dạy cho ngươi."
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương